1976 Dạo Chơi Săn Bắn Bắc Cảnh

1976 Dạo Chơi Săn Bắn Bắc Cảnh - Chương 59: Không phải bên ngoài như vậy thực sự (length: 13003)

Tại nơi đóng quân mới trước đó, Vệ Hoài cùng Mạnh Thọ An đã ra ngoài một lần, đi xem chỗ lần trước đánh hươu bào, ở trong rừng thứ sinh đặt bẫy và kẹp sắt.
Kết quả, chuyến đi đó, không bắt được con mồi mà còn bực mình.
Nhìn dấu vết để lại, có hươu bào đã sập bẫy, nhưng không biết ai, đã lấy đi hết, không để lại một chút gì. Tệ hơn là, mấy cái bẫy dây thép và kẹp sắt cũng bị phá hủy hết, thật quá đáng.
Vì Mạnh Kim Phúc qua đời đột ngột, hai người không kịp đi thăm bẫy, lại thêm việc lo tang sự, nên chậm trễ quá lâu. Mấy dấu vết đều đã cũ, chỉ có thể lần theo đến tuyến vận chuyển vật liệu mà thôi, không thể lần theo tiếp được nữa, cũng không biết tìm ở đâu.
Hai người áng chừng, có lẽ là đám thanh niên trí thức ở lâm trường gần đó.
Vì người đặt bẫy ở lâm trường hầu hết đã về quê ăn Tết, còn ở lại phần lớn là thanh niên trí thức không về được.
Họ trông coi lâm trường, rảnh rỗi thì đi lang thang khắp nơi. Vì kiếm miếng ăn hoang dã, họ gặp gì làm nấy, không tuân theo quy tắc ở trên núi.
Huống chi, chuyện này tìm được họ, họ cũng chẳng nhận. Dây thép bẫy và kẹp sắt quá phổ biến.
Hai người đành tay không trở về.
Thịt lợn rừng và thịt hươu bào còn khá nhiều, nên phải tranh thủ xẻ thành từng miếng, tẩm ướp gia vị đun sôi, rồi gác lên giá phơi bằng cành ngải cho khô, để làm thức ăn dự trữ cho mùa xuân hè.
Hai người đã tranh thủ hoàn thành.
Từ khi đến nơi đóng quân mới, được tầm mười ngày, xung quanh có nhiều sóc xám. Vệ Hoài và Mạnh Thọ An cũng không rảnh rỗi, mang theo khẩu súng trường Mosin-Nagant đi vòng quanh tìm sóc xám.
Than Đen giờ đã theo Vệ Hoài lên núi, lần nào cũng phải để Thảo Nhi ôm mới chạy được.
Tối nào Thảo Nhi cũng bưng bát vỏ cây hoa đi cho chó con bú, kể cả mấy ngày tang của Mạnh Kim Phúc cũng không gián đoạn.
Nhờ có sữa chó và thịt lợn rừng, bụng Than Đen căng tròn, trông khỏe mạnh hơn hẳn, đã lớn thêm một vòng, tinh thần rất tốt, chạy nhảy trên tuyết không biết mệt. Khi nó chơi đùa với hai con chó con của chó trắng, thường xuyên làm hai con kia ngã nhào. Nó cũng lớn hơn hai con kia một chút rồi.
Cũng đã đến lúc phải cai sữa. Chủ yếu vì hai con chó con của chó trắng đã lớn hơn nhiều, sữa không đủ. Ba ngày Tết, có hai lần Thảo Nhi đi cho bú phải về tay không vì chó trắng đã bắt đầu né tránh, không cho bú nữa.
Hai người liền không cho Thảo Nhi làm việc đó nữa.
Súng trường Mosin-Nagant có sức công phá lớn hơn súng trường bán tự động Type 56. Dùng nó bắn sóc xám thì uy lực quá mạnh, ngay cả với súng Type 56, nhờ tay bắn của Mạnh Thọ An mà có khi da sóc xám bị rách te tua, chỉ xếp được loại hai, loại ba, đừng nói là dùng súng Mosin-Nagant.
Nếu dùng Mosin-Nagant, chắc chắn không còn da sống nguyên vẹn.
Họ mang súng Mosin-Nagant theo, chỉ để phòng thân và bắn gà rừng hay thỏ gặp được.
Vệ Hoài mang vào núi một chiếc rìu lớn và một túi lưới làm bằng gân.
Mạnh Thọ An bắn cung tên không giỏi, mà bản thân hắn cũng không có cung tên, hai người chỉ có thể dùng lưới bắt.
Khi tìm được cây có hốc sóc xám ở, thì lấy túi lưới bọc lại cửa hang, sau đó bắt chước tiếng thiên địch leo cây để dọa sóc xám chạy vào lưới.
Đây cũng là cách mà người Ngạc Luân Xuân hay dùng để bắt chồn tía, để đảm bảo da còn nguyên vẹn.
Nhưng sóc xám thích làm tổ trên các cành cây rậm rạp, hoặc tận dụng tổ cũ của quạ và chim khách. Chỗ như thế khó với tới. Mà hốc cây có khi cũng khá cao, chưa kịp leo đến miệng hang thì chúng đã chạy mất rồi.
Cả ngày chỉ thu được vài con lác đác.
Lúc này hai người đều nhớ đến khẩu súng săn cũ của Mạnh Kim Phúc, đáng tiếc, sau khi hắn qua đời, khẩu súng đó đã bị Mạnh Chấn Bang đem đi bán rồi.
Trái lại, dạo này Mạnh Xuyên ngày nào cũng mang cung tên, mỗi ngày bắt được hơn mười con sóc xám. Mạnh Thọ An buộc phải đến trạm 18 một chuyến, mua dây cáp, dây thép nhỏ và sợi tơ mềm ở cửa hàng cung tiêu về để làm bẫy. Ngoài ra, còn mua mười mấy cái kẹp sắt, kẹp gỗ to nhỏ.
Dĩ nhiên, sóc xám không dễ kiếm. Mạnh Xuyên và Vệ Hoài cũng không phải không có thu hoạch. Hai người chuyển mục tiêu sang tìm chồn, chồn tía, chó lửng và rái cá.
Chỉ cần bắt được một con, giá trị còn hơn mấy tấm da sóc xám.
Trong khoảng mười ngày, dù thỉnh thoảng về tay không, ngoài sóc xám bắt được bằng lưới, họ còn dùng gà rừng, thịt thỏ làm mồi nhử để bẫy và kẹp được tám con chồn.
Bốn ngày tìm kiếm dọc hai bên lòng chảo sông trước chỗ đóng quân, bắt được năm con rái cá. Hai con gặp được trên mặt tuyết bị hai người bao vây rồi giẫm chết, thứ này chạy trên tuyết không nhanh. Ba con còn lại thì bắt được khi chúng ra ngoài thông khí ở chỗ rái cá bắt cá dưới băng.
Ngoài ra còn tìm được ba con chó lửng trên gò đất lòng chảo sông.
Đều là da mùa đông.
Tính ra thì đó là một khoản thu không nhỏ.
Theo giá thu mua hiện tại, ước tính được 80, 90 đồng gì đó. Chia đôi thì mỗi người cũng được mấy chục, cũng không kém gì so với Mạnh Xuyên.
Những ngày gần đây, Vệ Hoài đi theo Mạnh Thọ An khắp nơi cũng học được không ít cách gài bẫy và lần theo dấu vết, học thêm được nhiều điều.
Chỉ có điều, Vệ Hoài vẫn muốn thấy chồn tía mà chưa gặp được. Cũng như mấy hốc cây nhìn giống như chỗ gấu chó trú đông nhưng lại không gặp một con nào.
Mạnh Thọ An bảo, ngay cả thợ săn chuyên tìm chồn tía, thì cả mùa đông năm sáu tháng, nếu bắt được tầm chục con thì đã giỏi lắm rồi. Có khi cả mùa đông, chỉ bắt được ba bốn con.
Còn về gấu chó, có khi vài quả núi lớn mới có một con là may rồi, không phải đâu đâu cũng có.
Dĩ nhiên cũng có trường hợp đặc biệt, là ở nơi trú đông lý tưởng thì có thể tìm thấy vài con trong một cái khe, vì tầm tháng 11 gấu chó bắt đầu tìm chỗ trú đông ấm áp, có khi thấy vài con ở một vùng hoặc thậm chí hai con trú đông cùng một hang mà không liên quan tới nhau.
Một phần là vì đây là vùng rừng núi tốt nhất ở phía Bắc, diện tích rộng lớn, vốn đã có không ít gấu chó, chỉ là chúng phân tán nên thấy ít. Thứ hai, gấu chó ở phía Tây cũng vượt sông xuống phía Nam, nên cũng có tăng lên chút ít.
Nhưng việc tìm thấy nhiều con ở cùng một nơi thì rất hiếm.
Mạnh Thọ An đi săn nhiều năm cũng chỉ có một lần duy nhất thấy hai con trong rừng bạch dương xanh.
Đi tìm chuyên biệt thì có khi cả nửa tháng không thấy một con, mà một mùa đông đánh được bốn năm con đã là may mắn.
Giờ Than Đen còn nhỏ, mà con chó săn màu vàng mua được cũng chưa quen, nên không thể chuyên biệt đi tìm.
Thực ra, buổi tối nay Mạnh Xuyên tìm hai người đi săn là vì mười ngày nay, ba người đã đi lại gần như hết khu vực quanh nơi đóng quân mà đi bộ một ngày là tới được. Muốn đi xa hơn thì phải đi ngựa.
Cứ đóng quân ở đây một thời gian thì cũng không cần thiết phải thăm dò kỹ càng, vì ngày thường vẫn có thời gian đi.
Hiện giờ súng Type 56 đã được nhận lại.
Mạnh Xuyên cũng muốn nhân dịp này dắt hai con chó săn của nhà mình đi huấn luyện một chút, nên mới mời Mạnh Thọ An và Vệ Hoài.
Bàn bạc xong địa điểm đi săn lợn rừng ngày mai, Mạnh Xuyên còn ngồi lại nói chuyện phiếm với Mạnh Thọ An hơn nửa tiếng đồng hồ mới về.
Thế nhưng sáng hôm sau, khi Vệ Hoài và Mạnh Thọ An dậy nấu cháo thì nghe tiếng động bên ngoài. Họ vén rèm lên thì thấy Mạnh Chấn Bang dẫn chó trắng, hai con chó con và hai con chó choai mua năm ngoái, vốn đã quen với chó trắng một thời gian, cưỡi ngựa đi trước rồi.
Ông ta đi săn một mình.
Mạnh Xuyên chui ra khỏi lều, nhìn Mạnh Chấn Bang đi khuất mà bất lực.
Dạo gần đây, Mạnh Chấn Bang thường xuyên đi vắng, có khi đi qua đêm rồi đi luôn. Gặp Vệ Hoài và Mạnh Thọ An thì cũng lạnh lùng hờ hững. Chẳng biết việc bán tuần lộc đã thành hay chưa.
Hai người đều biết, vì không nghe theo Mạnh Chấn Bang về vùng thấp định cư, thêm nữa chuyện bán tuần lộc không thuận lợi, ông ta đang có ý nghĩ khác, không muốn mạo hiểm vào lúc này. Mạnh Chấn Bang thậm chí còn chẳng nói gì với Mạnh Xuyên, có lần còn cãi nhau.
Tối đó, khi Vệ Hoài đang ngủ trong lều, đã nghe họ quát tháo vài câu bằng tiếng Ngạc Luân Xuân, hắn không hiểu, nhưng Mạnh Thọ An thì hiểu.
Mạnh Chấn Bang hét lên hai câu, một câu là "Đến cả lời của lão tử mà cũng không nghe, ngươi không phải con trai ta" một câu khác là "Cứng cáp rồi, biết bay rồi, ngươi cứ ở trong núi này mãi đi, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi ngốc ra kết quả gì".
Còn Mạnh Xuyên cũng chỉ đáp lại hai câu, một câu là "Đến cả con trai cũng không định nhận, người như ngươi, còn muốn làm phó đội trưởng đội thợ săn, một chút ý chí làm việc cũng không có, làm sao mà phục được người khác?"
Một câu khác thì là "Ta cứ thích ở trên núi đấy, thế nào, ngươi quản được ta cả đời, ta còn không thể có chút ý kiến riêng sao?".
Chuyện làm cho rất khó chịu.
Bất quá, chút chuyện nhỏ nhặt này, cũng khiến Vệ Hoài phần nào nhìn thấu được cách làm người của Mạnh Chấn Bang, cũng không thật sự như vẻ bề ngoài, những lời Mạnh Thọ An nhắc nhở hắn cẩn thận đề phòng trước đó, lại để bụng hơn một chút.
Mạnh Xuyên nhìn theo Mạnh Chấn Bang đi xa, sau đó liền chui vào sau lưng Mạnh Thọ An than thở: "Chó săn đều bị mang đi hết rồi... Ta cũng không biết a mã ta bây giờ thế nào lại thành ra thế này, cái gì cũng phải thuận theo ông ấy mới được, chỉ cần không vừa ý, liền đủ kiểu khó chịu, trước kia còn luôn nói tính tình ta lớn, bây giờ xem xét, ông ấy cũng chẳng khá hơn chút nào!"
Thật là một người thẳng tính.
Vệ Hoài cười an ủi: "Kỳ thật, chú dẫn các ngươi xuống núi định cư, đối với các ngươi mà nói, là chuyện tốt, dù sao cũng là đi làm phó đội trưởng, ở trong đội thợ săn có thể thoải mái, cuộc sống lại so với ở trong núi nhẹ nhàng hơn, dễ chịu hơn."
Mạnh Thọ An cũng cười nói: "Hắn đã quyết định, ngay cả ngươi còn không ủng hộ, đương nhiên không vui. Theo ta thấy, ngươi cũng đừng cố chấp, theo hắn cùng xuống núi định cư, cũng không phải không thể đi săn."
Mạnh Xuyên lắc đầu nguầy nguậy: "Như thế thì có thể giống nhau sao, dù sao trong lòng không thoải mái, ta cứ thích ở trên núi, hắn muốn đi, cứ để hắn đi, ta đã nói rồi, Ngải Hòa Âm với em bé, đến lúc đó cũng theo hắn cùng xuống núi ở."
Vệ Hoài có chút ngơ ngác một chút: "Hai người các ngươi cứ như vậy tách ra, không ổn lắm đâu!"
Mạnh Xuyên lại thờ ơ: "Cái này có gì không ổn, ta cách một khoảng thời gian xuống núi thăm các nàng không được sao... Tiện thể mua cho hắn chút rượu."
Nói những lời này, hắn còn cười nháy mắt với hai người mấy cái.
Vệ Hoài cùng Mạnh Thọ An lập tức hiểu rõ ý của hắn.
Mạnh Thọ An hỏi tiếp: "Chó săn đều bị mang đi, hôm nay ngươi còn đi săn không?"
"Đi chứ, làm sao có thể không đi, không có chó săn, vẫn cứ đi săn!"
Mạnh Xuyên nhếch miệng cười: "Còn có súng nữa mà, kỹ thuật bắn của ta không bằng ngươi, nhưng đối phó với lợn rừng, vẫn là không thành vấn đề."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận