1976 Dạo Chơi Săn Bắn Bắc Cảnh

Chương 163: Đứng da

Chương 163: Đứng da
Ở Bắc cảnh, càng gần đến Tết, tuyết càng rơi lớn, rơi cũng càng dày.
Khi độ dày của tuyết sắp ngập đến gốc đùi, Vệ Hoài và Mạnh Xuyên đành phải thu dọn lại những dụng cụ săn bắn đã bố trí trong núi, cất giấu vào trong căn nhà gỗ.
Tuy nói trên núi có quy củ, loại nhà gỗ nhỏ trong rừng núi thế này, lúc chủ nhân ra ngoài không cần khóa cửa, chỉ cần dùng một cái cây nhỏ chống lên là được, để tiện cho người qua đường vào nhà uống nước, ăn cơm tự nhiên, chỉ cần lúc rời đi, cầm chén bát rửa sạch sẽ úp lại chỗ cũ, rồi đóng cửa lại là được.
Đến lúc đó, chủ nhân quay lại căn nhà nhỏ nhìn thấy bát úp, liền biết có người đã ghé qua.
Mà người được giúp đỡ thuận tiện đó, về sau lên núi thì mang theo lương thực hay gì đó để bổ sung lại là được.
Nhưng căn nhà gỗ Vệ Hoài và Mạnh Xuyên xây lại ở nơi sâu trong dãy núi cả trăm dặm, thời gian dài như vậy, ngoài việc nhìn thấy Lữ Gia Thụ ra thì chẳng gặp ai khác, là nơi bình thường sẽ không có người đến. Cho nên, lúc hai người rời đi, đã khóa cửa lại, còn dùng thêm một thanh gỗ chặn ngang.
Chủ yếu vẫn là phòng ngừa dã thú đi vào phá phách.
Dưới chân có ván trượt tuyết, đối với hai người mà nói, việc di chuyển trên lớp tuyết này không phải là vấn đề quá lớn, ngược lại là hai con ngựa, đi lại cực kỳ gian nan.
Mỗi một bước chúng đều phải lao về phía trước.
Chúng giống như hai con thuyền di chuyển trong bùn nhão, trên đường đi làm bắn tung vụn tuyết.
Trên lưng chúng chở đầy những thành quả săn bắn của hai người trong hơn hai tháng ở trên núi, là những bó da lông của sóc xám, khỉ, lửng, cáo, chồn, rái cá, chồn tía, gấu ngựa, gấu chó các loại.
Nhờ dùng số lượng lớn kẹp sắt, thòng lọng và các loại bẫy rập, lại thêm việc tìm kiếm ở những nơi xa hơn, nên tổng thể thu hoạch mà nói, còn tốt hơn nhiều so với trước đó khi Vệ Hoài một mình cưỡi ngựa đi săn trong núi.
Tính ra trong hai tháng này, không nói những tấm da sống nhỏ khác, riêng da chồn tía đã kiếm được mười lăm tấm, gấu chó săn được năm con, gấu ngựa săn được hai con, linh miêu cũng kiếm được hai con.
Chỉ riêng những thứ này, hai người chia đều, cũng là một khoản thu nhập không nhỏ, số da sống nhỏ còn lại bán đi, cũng có thể được mấy ngàn khối.
Một ngày không thể về tới Hoàng Hoa lĩnh, hai người đành phải qua đêm trong núi, ngày hôm sau tiếp tục đi, lại thêm một ngày nữa, rốt cục vào lúc chạng vạng tối, họ đã về đến nhà.
Quá mệt mỏi, về đến nhà ngồi xuống, Vệ Hoài liền lười không muốn động đậy.
Đồ đạc trên lưng ngựa là Trương Hiểu Lan dỡ xuống, cùng Thảo Nhi chuyển vào trong kho.
Những ngày này, con Đạp Tuyết được nuôi nấng không tốt lắm, trông gầy đi rất nhiều.
Vệ Hoài cũng vậy, trở nên vừa đen vừa gầy, bẩn thỉu. Có lẽ thứ duy nhất trên người còn lộ ra sức sống chính là đôi mắt vẫn sáng ngời và tràn đầy dã tính kia, điều này khiến hắn trông giống như một dã nhân.
Mạnh Xuyên vốn khỏe mạnh hơn Vệ Hoài, cũng không khá hơn chút nào.
Chỉ cần thời tiết cho phép là lại lao lên núi, hai người trong khoảng thời gian này vật lộn như vậy, tiêu hao không hề nhỏ.
Vào ban đêm, ăn uống đơn giản cho no bụng, Vệ Hoài rửa mặt qua loa, cũng không nói chuyện nhiều với Trương Hiểu Lan và Thảo Nhi đã đi ngủ sớm, liền lên giường lò ngủ.
Hắn thậm chí không biết Trương Hiểu Lan lên giường ngủ lúc nào, cũng không biết nàng dậy từ lúc nào, chỉ biết là khi hắn tỉnh dậy, đã là gần giữa trưa ngày hôm sau.
Nhìn thấy Vệ Hoài xuống giường đi ra, Trương Hiểu Lan đang làm dở việc thuộc da liền dừng tay, đem cơm và thức ăn đã chuẩn bị sẵn và luôn giữ nóng mang tới.
Đợi hắn ăn xong, Trương Hiểu Lan lại đun một chậu nước nóng lớn, đặt thêm hai chậu than trong phòng, giúp Vệ Hoài gội đầu, tìm kéo và dao cạo râu, giúp hắn cạo râu, cắt tóc.
Cứ việc tay nghề còn vụng về, mái tóc cắt xong trông như chó gặm, nhưng cuối cùng cũng khiến Vệ Hoài lấy lại dáng vẻ trẻ trung, tinh thần hơn rất nhiều.
Nhìn kiểu đầu của Vệ Hoài, chính Trương Hiểu Lan cũng không nhịn được cười.
Nhưng không sao cả, đội mũ da mềm lên là không nhìn ra gì hết.
Mãi đến khi làm xong những việc này, lúc Vệ Hoài ngồi trên giường hút thuốc nghỉ ngơi, Trương Hiểu Lan từ trong phòng cầm mấy tờ báo ra: "Hoài ca, xem kỹ một chút!"
Vệ Hoài có chút không hiểu, nhưng vẫn nhận lấy báo xem. Thấy trên mấy tờ báo này, đại đa số nội dung là liên quan tới Hội nghị toàn thể lần thứ ba Ban Chấp hành Trung ương khóa XI.
Từng bài viết bên trong, Trương Hiểu Lan đều đã xem rất kỹ, những chỗ quan trọng còn dùng bút chì gạch dưới.
"Một thời gian trước, trên đội có tổ chức học tập, chính là liên quan đến những thứ này, nói là muốn lấy xây dựng kinh tế làm trọng tâm, thực hiện cải cách mở cửa. Ta cảm thấy những điều này rất quan trọng, nên đã đặc biệt đi một chuyến lên công xã, tìm người trên công xã xin lại mấy tờ báo của những ngày này về. Nhất là cái này..."
Trương Hiểu Lan tìm trong đống báo ra một tờ, mở ra rồi chỉ vào một bài đưa tin ở trên đó.
Vệ Hoài dù sao cũng tốt nghiệp tiểu học, đọc hiểu đơn giản vẫn không thành vấn đề. Xem kỹ một lượt, đây là bài viết liên quan tới vài nơi ở nông thôn tại An Huy, Tứ Xuyên đang thử nghiệm phương thức sản xuất khoán đến hộ, đến tổ, nói là để kích thích tính tích cực sản xuất của nông dân, đã thu được hiệu quả rõ rệt.
Hai ba ngày tiếp theo, hắn gần như đều ngồi lì trên giường, đọc kỹ từng chút một.
Càng xem, Vệ Hoài càng có một cảm giác cực kỳ lạ trong lòng, hắn ý thức được, chính sách sắp được chính thức ban hành tới đây, đối với nông dân mà nói, rất có thể sẽ ủng hộ việc nhận thầu đất đai, tự mình làm, chứ không phải ăn chung nồi như bây giờ nữa.
Cũng đang ủng hộ xây dựng kinh tế...
Còn có một số tin tức gì đó, nói về việc đả kích đầu cơ trục lợi, dường như số người làm ăn buôn bán bắt đầu ngày càng nhiều.
Việc nhận thầu đất đai trồng lương thực gì đó, Vệ Hoài ngược lại không nghĩ nhiều đến thế, ở nơi Hoàng Hoa lĩnh này, một năm chỉ có một vụ lúa mì xuân, xem ra tiền kiếm được vẫn có hạn, không bằng lên núi đi săn. Nhưng thời gian rảnh rỗi của mọi người sẽ nhiều hơn hẳn, cũng sẽ tự do hơn nhiều.
Hắn chủ yếu ý thức được rằng, tính tự chủ của dân quê sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Vậy sáu năm sau, sẽ như thế nào nhỉ? Hẳn là sẽ tốt hơn chứ.
Sau khi xem đi xem lại mấy bài báo đó vài lượt, Vệ Hoài đi đến lán trồng mầm sâm. Hắn đeo bao tay da hoẵng, cẩn thận gạt từng chút tuyết ra, dè dặt nhấc lớp mùn đã phủ lên luống cây trước khi tuyết rơi, nhìn thấy những mầm sâm vẫn còn nguyên vẹn, không bị đông hỏng, trông vẫn rất tốt.
Bây giờ hắn có thể xác định, thứ 'chày gỗ' này đã sống sót qua được thời tiết lạnh nhất trong năm mà không hề hấn gì, thì nhất định có thể bén rễ trong núi rừng nơi đây.
Đã có thể trồng, tình hình hiện tại lại ngày càng sáng sủa thế này, xem ra rất đáng để liều một phen.
Dù sao cũng là giấu ở trong núi sâu ít người qua lại, cho dù đến lúc đó tình hình không tốt đẹp như tưởng tượng, xem ra cũng có thể thử một chút.
Trong lòng hắn dần dần có quyết định.
Sau khi về phòng, hắn chỉ nói với Trương Hiểu Lan đang thuộc da: "Sang năm ta muốn đi một chuyến đến sườn núi lớn."
"Qua bên đó làm gì?"
Trương Hiểu Lan có chút không hiểu, nhưng nàng nhanh chóng nghĩ đến nhà Từ Thiếu Hoa: "Muốn đi thăm lão Từ sao?"
"Một là đi thăm lão Từ, còn nữa là, muốn đi xung quanh xem sao, nghe nói bên đó có rất nhiều người trồng sâm... Ta dự định đầu xuân sang năm, vào sâu trong núi, trồng trộm một khoảnh chày gỗ."
Hắn tiết lộ suy nghĩ của mình: "Chính sách không phải ngày càng tốt hơn sao... Ta muốn đánh cược một phen."
Trương Hiểu Lan tỏ vẻ hơi lo lắng: "Có quá liều lĩnh không?"
Vệ Hoài trầm ngâm một lúc, chỉ nói một câu: "Muốn giàu, phải liều!"
Nhìn vẻ mặt Vệ Hoài, Trương Hiểu Lan liền biết, trong lòng Vệ Hoài đã quyết: "Ngươi nghĩ kỹ là được!"
Nghe nói ở vùng núi bên ngoài, có không ít người trồng trộm, người khác trồng trộm được thì mình đương nhiên cũng có thể. Đúng lúc này, tiếng hét to của Thảo Nhi đang mặc bộ đồ da hoẵng và giày u-la, đội mũ da mềm, chạy chơi điên cuồng bên ngoài vọng vào: "Chú ơi, chú ơi..."
Vệ Hoài mở cửa phòng nhìn ra, thấy Thảo Nhi dắt theo hai con chó con Tái Hổ và Hoa Yêu, chạy về dọc theo con đường lớn trong thôn.
Hắn cũng đi ra đón, tiểu gia hỏa này học kỳ vừa rồi học rất tốt, cả ngữ văn và toán đều đạt điểm tối đa, đứng thứ nhất trong lớp hơn ba mươi học sinh.
Nhìn thấy Vệ Hoài đi ra, Thảo Nhi lại gọi lớn: "Chú ơi, có cáo!"
Cáo? Vệ Hoài nhìn quanh: "Ở đâu thế?"
"Cháu dẫn chú đi xem, ngay ở bãi cỏ đằng sau nhà kho của thanh niên trí thức ấy..."
"Để chú về lấy súng!"
"Không cần súng đâu, nó chết rồi!"
Vệ Hoài hơi sững sờ một chút, nhưng vẫn chọn tin lời Thảo Nhi, hắn tiện tay đóng cửa, đi theo Thảo Nhi về phía nhà kho nơi thanh niên trí thức ở.
Sau hơn nửa năm xoay vần, số thanh niên trí thức còn ở lại Hoàng Hoa lĩnh chỉ còn lại ba người. Những thanh niên trí thức có điều kiện khác đã sớm về thành phố, những người đủ quyết đoán với bản thân cũng đã đi rồi, ba người còn lại là thực sự hết cách, hoặc do vấn đề thành phần bản thân, chỉ có thể tạm thời ở lại.
Mấy người quen thuộc với Vệ Hoài đều đã đi cả, sau này chắc cũng không gặp lại được nữa. Sự chuyển hóa giữa quen thuộc và xa lạ, thường thường chỉ cách nhau một khoảng thời gian, hoặc là một ý niệm trong đầu.
Hai bên có việc cần đến nhau thì mới quen biết, không cần đến nhau nữa thì tự nhiên thành người dưng.
Việc thanh niên trí thức về thành, đối với Vệ Hoài mà nói, cũng không có ảnh hưởng gì.
Hắn vừa cử động, hai con chó săn Than Đen và Bánh Bao cũng theo sát gót.
Đến khu đất trũng sau nhà kho, mấy con chó săn lần lượt sủa lên, vẫy đuôi chạy lên phía trước, rất nhanh dừng lại bên cạnh một vũng nước đóng băng cách nhà kho chừng trăm mét, thỉnh thoảng chúng lại quay đầu liếc mắt nhìn Vệ Hoài.
Ở đó, cậu bé Lý Vệ Hoa con nhà Lý Kiến Minh cũng đang đứng.
Vệ Hoài đến gần nhìn xem, giữa đám cỏ trong tuyết đất quả nhiên có một con cáo lửa đã chết, toàn thân không một vết thương, cứng ngắc. Hắn đưa tay nhấc con cáo lên, một mùi khai đặc trưng của cáo xộc vào mũi: "À, nhẹ hều!"
Dứt lời, hắn đưa con cáo cho Lý Vệ Hoa: "Cho cháu đấy!"
Lý Vệ Hoa rất bất ngờ, nhưng cũng rất phấn khích. Vốn dĩ hai tiểu gia hỏa hẹn nhau đến cái vũng băng này trượt băng, con cáo chết là do Thảo Nhi phát hiện trước, nhưng lại được Vệ Hoài cho cậu, vì vậy, cậu lại quay đầu nhìn về phía Thảo Nhi, sợ cô bé không đồng ý.
Thảo Nhi bĩu môi: "Chú ơi, sao lại không cần ạ? Da cáo này, cháu xem vẫn còn tốt mà, có thể đáng giá 40, 50 khối tiền đấy!"
Vệ Hoài cười cười: "Đây là một tấm đứng da!"
"Tại sao lại gọi là đứng da ạ?" Thảo Nhi hỏi dồn.
"Đứng da tức là tấm da của con vật mà thợ săn bắt gặp đã chết vì một lý do nào đó... Con cáo này, chắc là chết già, hoặc cũng có thể là bị bệnh. Nhấc lên thấy nhẹ bẫng, toàn thân không có chút mỡ nào, cơ bắp cũng rất gầy yếu. Loại da sống này lột ra, tấm da mỏng như một tờ giấy da trâu, tấm da như vậy căn bản không giữ được chân lông. Theo cách nói của dân đi núi, nó là loại da mỏng tang, dễ rụng lông. Đem đến trạm thu mua, cũng nhiều lắm là bán được vài khối tiền thôi."
"Đây là cháu và Cẩu Thặng cùng phát hiện, lẽ ra phải chia cho cậu ấy một phần, nhưng vì tiền quá ít, nên cho cậu ấy hết luôn đi."
Sau khi giải thích đơn giản, hắn lại nghiêng đầu nhìn Cẩu Thặng: "Mang về bảo cha cháu lột da ra, căng lên khung, cạo sạch rồi thuộc đi. Đừng thấy nó là tấm đứng da, màu lông vẫn còn tươi đẹp lắm, đưa cho mẹ cháu làm khăn quàng cổ hay mũ gì đó, vẫn tạm dùng được."
Lý Vệ Hoa nghe vậy, lập tức vui vẻ trở lại, ôm con cáo chạy thẳng về nhà.
Chuyến đi này, ngược lại lại khiến Vệ Hoài phát hiện ra một đặc điểm của chó săn.
Người ta thường nói con người có thể giả dối tình cảm, nhưng loài chó thì không. Đi săn thời gian dài như vậy, kinh nghiệm cho Vệ Hoài biết, khi chó săn tự mình bắt được con mồi, nó sẽ chồm lên người chủ, nhảy đến trước ngực, liếm mặt chủ nhân. Cái đuôi lúc đó vẫy tít như cái trống lắc, đến độ cái mông chó cũng lắc lư theo. Cái vẻ hưng phấn, cái vẻ đắc ý, cái vẻ khoe khoang công trạng với chủ nhân để lấy lòng ấy của chó săn, khiến người ta nhìn mà không khỏi vui lây.
Nhưng khi nhìn thấy tấm đứng da này, không phải do tự mình săn được, mặc dù chúng cũng hưng phấn, nhưng so với vẻ mặt khi tự thân bắt được con mồi thì quả là một trời một vực.
"Đi thôi, nhìn cháu kìa, mặt mũi đều cóng hết cả lên rồi kia kìa, mà vẫn cứ chạy nhảy ngoài trời mỗi ngày!"
Vệ Hoài véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Thảo Nhi.
Thảo Nhi chỉ cười cười, đưa tay ra nắm lấy bàn tay phải của Vệ Hoài một cách tự nhiên: "Chú ơi, về nhà nướng sóc xám ăn đi, lâu lắm rồi cháu không được ăn sóc xám chú nướng."
"Chẳng phải cháu cũng biết nướng sao?"
"Không ngon bằng chú nướng!"
"Ranh mãnh... Về chú nướng cho ăn!"
Thảo Nhi vẫn như trước, thích được Vệ Hoài nắm tay, cũng thích quấn quýt bên cạnh Vệ Hoài.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận