1976 Dạo Chơi Săn Bắn Bắc Cảnh
1976 Dạo Chơi Săn Bắn Bắc Cảnh - Chương 49: Non nửa bát sữa chó (length: 15589)
Buổi tối, chuẩn bị nhiều thịt và bánh bột nướng một chút, sáng hôm sau chỉ cần nhóm lửa hâm lại là có thể ăn.
Ăn sáng sớm, xuất phát cũng sớm.
Tiếp theo lại là một ngày lặn lội đường xa, cuối cùng đến gần chập tối thì trở về nơi đóng quân, cũng lượm lặt được thêm mấy con sóc xám và gà rừng.
Hai con chó săn chạy về nơi đóng quân trước nhất. Thấy chó săn trở về, Mạnh Kim Phúc và ba người phụ nữ cùng đứa bé đang ở lại nơi đóng quân liền chui ra từ trong lều, ngóng trông mong đợi.
Chờ không lâu, bốn người dắt ngựa chở con mồi xuất hiện ở bên ngoài khu rừng gần nơi đóng quân.
Các người phụ nữ ùa lên giúp gỡ những con lợn rừng đã cứng đờ vì lạnh xuống, tháo yên ngựa xong, bốn con ngựa được dắt đến đầm lầy.
Đi đi về về bốn ngày, săn được nhiều con mồi như vậy, ai nấy đều lộ vẻ vô cùng vui mừng.
Mạnh Chấn Bang hỏi Bạch Y Nhĩ về tình hình tuần lộc và ngựa lùn, thấy không có chuyện gì xảy ra và không cần phải đi tìm nữa thì liền về lều sưởi ấm.
Có được con mồi rồi thì chuyện còn lại cứ giao cho phụ nữ.
Trong khu trại chỉ có ba phụ nữ, ngoài Bạch Y Nhĩ ra, còn có con gái của Mạnh Chấn Bang là Sa Cát Nhã, có nghĩa là chim khách, một cô gái nhỏ người Ngạc Luân Xuân mười lăm tuổi. Trước đây, họ từng có một con gái lớn hơn Sa Cát Nhã, nhưng đã chết yểu sau khi sinh.
Người còn lại là vợ của Mạnh Xuyên, tức người phụ nữ trẻ đang trông đứa bé, tên là Ngải Hòa Âm, có nghĩa là cát tường.
Theo lời Mạnh Chấn Bang dặn dò, mấy con lợn rừng lớn đều là lợn mẹ, tuổi chừng hai ba năm, nên không lột da mà sẽ làm nóng để cạo lông.
Da lợn rừng không có giá trị, ngoài việc có thể dùng làm ván trượt tuyết ra thì chỉ có thể thuộc da để làm đệm.
Rừng núi phương Bắc cây cối rậm rạp, lá rụng dày cộp, khiến trong rừng rất ẩm ướt. Người ta quen dùng da lợn rừng làm đệm ngồi nằm để tránh ẩm, nhưng mỗi năm săn được khá nhiều lợn rừng nên cũng không thiếu da lợn làm đệm, vì vậy cũng không cần phải thuộc da nữa.
Tổng cộng năm con lợn rừng, phải cạo lông và xử lý, chỉ dựa vào ba người phụ nữ thì rất khó hoàn thành.
Vệ Hoài đoán trước được chuyện này, cảm thấy mình không thể như Mạnh Chấn Bang, Mạnh Xuyên cứ mãi nhậu nhẹt, không để ý gì tới, thân là một người Hán ở nhờ thì nên giúp đỡ một tay.
Nhưng điều này rõ ràng là chuyện của ngày mai.
Lợn rừng cứng đờ vì lạnh không dễ xử lý, phải bỏ vào trong lều, hâm nóng một đêm để đến khi thân lợn mềm ra thì làm tiếp.
Nhưng đi săn trở về thì phải tụ tập lại ăn một bữa ngon, phụ nữ vội nhóm lửa trong khu trại. Sau khi bàn bạc sơ qua, họ bắt đầu chuẩn bị thịt nướng cho bữa tối.
Không chỉ ăn thịt nướng là được, Vệ Hoài cảm thấy mình có thể nướng nhiều hơn một chút, nướng chín một chút.
Điều hắn quan tâm bây giờ là, Than Đen có ăn được sữa của chó trắng không.
Lúc đưa Than Đen ra từ trong ngực, Mạnh Thảo Nhi đang đi theo bên cạnh Mạnh Thọ An nhìn thấy liền bước nhỏ lại gần, nghiêng đầu nhìn với ánh mắt mong chờ.
"Chú mang chó con từ trên núi về đó, nó có ngoan không ạ?"
Vệ Hoài một tay bưng chó con, đưa đến trước mặt Thảo Nhi, cầm chân trước bên phải của nó lắc lư.
Thảo Nhi nhìn một hồi lâu, mới chậm rãi gật đầu, rồi đưa tay nhỏ, dùng đầu ngón tay sờ vào đôi tai rũ xuống của chó con, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười.
"Xuyên ca, giúp ta gọi chó trắng ra, xem có để Than Đen bú sữa được không!"
Mạnh Chấn Bang đã nói chuyện này ở trên núi rồi, nên Vệ Hoài cứ nói thẳng.
Lúc này, Mạnh Xuyên đi về phía chuồng chó, Vệ Hoài, Mạnh Thọ An và Thảo Nhi cũng đi theo.
Đến cạnh chuồng, chó trắng chui ra, vẫy đuôi về phía Mạnh Xuyên. Hai con chó con khác cũng chui ra theo. Mấy ngày không gặp, có cảm giác chúng đã lớn hơn không ít, không còn như trước kia cứ núp trong chuồng ngủ mỗi ngày nữa.
Mạnh Xuyên đầu tiên đưa tay xoa đầu chó trắng, cũng không vội bế Than Đen lên cho bú mà đặt Than Đen xuống trước mặt chó trắng.
Chó trắng tới ngửi ngửi Than Đen, nhưng không có phản ứng gì lớn.
Hai con chó con cũng lại gần, ngửi ngửi lẫn nhau với Than Đen.
Tất cả trông rất hòa thuận.
Có lẽ ngửi thấy mùi sữa nên Than Đen kêu ư ử, lung la lung lay đi về phía bụng chó trắng.
Thấy Than Đen tiến đến gần, chó trắng liền nhích thân mình né tránh, không cho nó tiếp cận.
Không phải con của mình đẻ ra, chó trắng nào cho nó bú sữa chứ.
Thấy Than Đen mấy lần tiến lại gần đều bị chó trắng tránh, Mạnh Xuyên chỉ đành dùng sức mạnh, anh ta ôm chó trắng vào lòng, giữ chặt nó lại, ra hiệu cho Vệ Hoài bế chó con lên cho bú.
Kết quả, vừa bế Than Đen lại gần thì chó trắng lại né tránh, đồng thời kêu gừ gừ hung dữ.
Vệ Hoài ngập ngừng một chút, sợ chó trắng bị ép quá nóng nảy sẽ cắn, mình cũng mới đến đây được mấy ngày, còn chưa quen biết gì với chó trắng cả.
Mạnh Xuyên biết Vệ Hoài lo lắng, liền ôm chặt chó trắng hơn nữa: "Cậu cứ túm một chân sau của nó lại, cứ việc cho bú, nó giãy không ra được đâu."
Vệ Hoài làm theo lời, túm chân sau của chó trắng, không cho nó động đậy mạnh được rồi bế Than Đen tiến đến bụng chó trắng.
Than Đen vừa ngậm vú vào thì đột nhiên, chó trắng vùng mạnh, gầm gừ dữ tợn, định cắn vào cánh tay trái của Mạnh Xuyên, phản ứng khá gay gắt và ngay lập tức giãy ra khỏi vòng tay Mạnh Xuyên.
Đây là chó săn Ngạc Luân Xuân, đừng thấy nó là chó cái, chỉ nặng tầm 25, 30kg nhưng vì quanh năm đi săn trên núi, cho dù được cho ăn tốt thì vẫn một thân lực lưỡng, ngay cả trên bốn chân cũng có thể thấy rõ cơ bắp căng phồng và gân nổi lên.
Đột nhiên bị cắn, Mạnh Xuyên theo bản năng buông tay, nhảy sang một bên.
Vệ Hoài thấy chó trắng phát cuồng, kêu gừ gừ dữ tợn về phía mình, nên không dám ép nữa, lùi sang một bên.
Sợ chó trắng làm bị thương Thảo Nhi, Mạnh Thọ An liền kéo Thảo Nhi lại đứng sau mình để che chắn.
Thấy tình hình này, tính khí Mạnh Xuyên nổi lên ngay lập tức: "Dám cắn ta, con chó mù mắt rồi!"
Anh ta nhìn quanh, rút một đoạn củi lớn từ đống củi định đánh chó trắng một trận.
"Làm gì vậy!"
Nghe tiếng chó săn phát cuồng bên ngoài, Mạnh Kim Phúc và Mạnh Chấn Bang chui ra từ trong lều, thấy Mạnh Xuyên chuẩn bị đánh chó trắng, Mạnh Kim Phúc liền quát lớn.
Mạnh Chấn Bang nhìn Vệ Hoài đang bế Than Đen, lại nhìn Mạnh Xuyên, anh ta hiểu ngay hai người đang làm gì, hơi nhíu mày: "Chuyện cho chó bú không thể ép buộc, phải để bọn nó làm quen nhau trước đã, từ từ thôi."
Nghe anh ta nói vậy, Mạnh Kim Phúc cũng hiểu chuyện gì.
Ông ta đi tới, xách Than Đen mà Vệ Hoài đang bế lên xem: "Cho bú gì mà cho bú, cấm không được cho bú, cũng đâu phải con nó đẻ ra, chuyện này có thể ép buộc được chắc? Đừng nói là chó, đặt lên người thì người ta có muốn không? Con này cũng đâu phải là chó tốt gì cho cam, còn không bằng hai con chó con của chó trắng, sữa chó có nhiều nước, cho chúng nó ăn được một ít, lớn khỏe lên một chút chẳng phải tốt hơn sao?
Nhìn xem các ngươi làm đó, con chó săn tốt thế mà cũng làm cho trái tính cắn chủ, đi ra ngoài một chuyến lại mất một con chó, trong khu trại bây giờ chỉ còn ba con chó săn có thể dùng, có phải các ngươi muốn làm hỏng con chó tốt nhất này thì mới vui không?"
Nghe nói vậy, Mạnh Xuyên cũng không dám nói nhiều, dù hiện tại ô lực lăng đang đi săn do Mạnh Chấn Bang dẫn đầu, nhưng Mạnh Kim Phúc là cha của Mạnh Chấn Bang, không ít kinh nghiệm săn bắn vẫn là được truyền lại từ ông cụ, trong ô lực lăng, Mạnh Kim Phúc mới là người có uy tín nhất.
Nếu không, chỉ bằng vài câu nói của ông, làm sao Mạnh Chấn Bang lại đồng ý cho Vệ Hoài ở lại.
Còn Vệ Hoài ngẫm nghĩ về lời ông thì cũng thấy đúng, không phải chó trắng sinh ra nên nó không muốn cho Than Đen bú cũng là chuyện bình thường.
Chó trắng là con chó quý giá nhất của bọn họ, ép cho Than Đen bú sữa, ngược lại có thể khiến nó trở nên ngang ngược, không nghe lời.
Hơn nữa, ông cụ cũng không coi trọng Than Đen.
Vệ Hoài vội nói: "Bác trai, không cho ăn thì không cho ăn. . . Xuyên ca, anh đừng giận, chó đen này anh cũng thấy đó, ăn thịt được thì không cần sữa vẫn sống tốt, cũng không cần hành hạ nó làm gì, anh tranh thủ nhìn xem mình có bị cắn bị thương gì không!"
Cũng không thể để cả nhà ba người họ mâu thuẫn vì một người ngoài như mình, nếu không e là khó mà dung thân được.
Mạnh Xuyên xoa cánh tay, rồi xắn tay áo lên nhìn: "Chó trắng nó không cắn chết, cũng không rách da, không sao. . ."
Anh ta thở dài, đến bên đống lửa nhận đứa bé từ tay Ngải Hòa Âm, bế về lều của mình.
Vệ Hoài cũng ôm chó đen cùng Mạnh Thọ An, Thảo Nhi cùng nhau trở về lều.
Mấy ngày nay, Mạnh Thảo Nhi luôn ở cùng Bạch Y Nhĩ và những người khác. Lều đã mấy ngày không đốt lửa nên bên trong còn âm u hơn cả bên ngoài.
Vệ Hoài đặt Than Đen lên tuyết rồi vội cùng Mạnh Thọ An đi kiếm củi dầu và củi vụn để đốt, nhóm lửa lại trong lều.
Thảo Nhi cũng ngây ngốc giúp ôm những khúc củi lớn, còn Than Đen thì lung la lung lay bám theo Vệ Hoài đi qua đi lại.
Mấy ngày nay, Than Đen không ít lần được Vệ Hoài ôm vào ngực, buổi tối còn nằm ngủ cạnh tấm da hươu của Vệ Hoài, tự nhiên coi Vệ Hoài là người thân, khi ba người ngồi vây quanh đống lửa sưởi ấm thì nó cũng chui vào nằm bên cạnh Vệ Hoài.
Ăn chút đồ ăn vào bụng, tinh thần Than Đen đã khá lên nhiều, không còn bộ dạng suy yếu như trước nữa.
Đến gần tối, Mạnh Xuyên tới chào hỏi, rủ mọi người ra ngoài quây quần bên đống lửa, ăn thịt nướng, bàn luận về tình hình tuần lộc và ngựa trong doanh địa, cùng mấy chuyện nhóm đi săn gặp phải.
Mạnh Kim Phúc cũng cho biết, ngay sau ngày họ đi săn, người quen Ngạc Luân Xuân đã mang tin đến, thông báo phải mang súng trường bán tự động kiểu 56 được cấp đến đồn công an đăng ký trước ngày 25 tháng 12 để chuẩn bị ăn Tết.
Tính ra, thời gian chỉ còn bảy ngày.
Bốn người cần thu xếp ổn thỏa, còn phải xử lý đám da lông và dược liệu gom được trong doanh địa, thời gian không còn nhiều.
Nhưng nếu muốn ăn Tết, trong doanh địa đến một con hươu bào cũng không có. Đây là món khoái khẩu của họ, nếu thiếu thì cái Tết sẽ mất vui.
Mạnh Chấn Bang sắp xếp ngày mai nghỉ ngơi một ngày, đi săn hươu bào không khó, chia nhau ra hành động, nhất định phải kiếm được vài con về.
Ngày thứ ba sẽ xử lý số da lông, dược liệu đó, ngày thứ tư sẽ đến Trạm 18 giao da lông và dược liệu cho trạm thu mua, rồi đến đồn công an nộp súng, ra cửa hàng cung tiêu mua chút đồ Tết, còn muốn ghé nhà người Ngạc Luân Xuân ở điểm định cư xem có tìm được chó tốt không.
Có nhiều việc phải làm nhưng đều quan trọng cả, nên bận rộn là điều dễ hiểu.
Bên đống lửa nướng thịt, đều là thịt ba chỉ lấy từ lợn rừng, mỡ xen lẫn nạc, là phần thịt ngon nhất trên thân lợn rừng, dùng dao xắt miếng nhỏ, xiên vào cành cây, cắm gần đống lửa.
Ai ăn bao nhiêu thì tự nướng bấy nhiêu, Vệ Hoài tự nướng cho mình ăn, chấm chút muối, nướng vàng rộm thì mới lấy xuống ăn, chắc có lẽ vì có vị khói hun nên ngon hơn hẳn, ăn xong thì uống không ít rượu trái cây.
Mạnh Thảo Nhi ngoan ngoãn ngồi giữa Vệ Hoài và Mạnh Chấn Bang trên tấm da lợn rừng lót, nàng thích nhất món thịt nướng do Vệ Hoài làm, hai miếng thịt đã chọn, đều giao cho Vệ Hoài nướng giúp.
Đang ăn ngon lành thì bỗng nhiên, Mạnh Thọ An phát hiện Thảo Nhi rời đi từ lúc nào mà không hay, vội hỏi Vệ Hoài: “Ngươi có thấy Thảo Nhi đâu không?”
Trong rừng sâu núi thẳm này, trẻ con rời tầm mắt người lớn, nhất là vào ban đêm, rất dễ bị dã thú ẩn nấp trong rừng gây hại.
Vệ Hoài thì để ý thấy: “Ta vừa thấy nàng cầm miếng thịt nướng đi về phía chỗ chó mẹ rồi… Để ta đi xem!”
Hắn đứng dậy đi về chỗ chó mẹ nhưng không thấy Mạnh Thảo Nhi đâu, đang chuẩn bị đi chỗ khác xem thì thấy Mạnh Thảo Nhi tay bưng cái gì đó, cẩn thận đi trở lại.
Vệ Hoài vội ra đón, thấy Mạnh Thảo Nhi bưng một bát vỏ cây hoa, bên trong đựng nửa bát chất lỏng màu trắng, sợ bị sánh ra ngoài, nên đi rất cẩn thận.
Hắn thấy Mạnh Thảo Nhi hình như từ phía ngoài đống củi ở chỗ chó mẹ nhà Mạnh Chấn Bang, liền nhỏ giọng đoán: “Thảo Nhi, đây là sữa chó?”
Mạnh Thảo Nhi gật đầu, đưa bát vỏ cây cho Vệ Hoài: “Cho Than Đen…”
Vệ Hoài nhận bát vỏ cây, hơi ngạc nhiên hỏi: “Sao con làm ra được vậy?”
Mạnh Thảo Nhi chỉ vào đống lửa: “Nặn!”
Vệ Hoài giật mình: “Con không sợ bị chó mẹ cắn sao?”
Mạnh Thảo Nhi cảm thấy việc này rất bình thường: “Chó mẹ ngoan lắm, ngày nào con cũng qua chơi với nó, nó không cắn con!”
Được thôi, hai người lớn không làm được, lại bị một đứa bé ba tuổi làm được một cách nhẹ nhàng.
Vệ Hoài cũng nhiều lần thấy Mạnh Thảo Nhi ngồi xổm cạnh ổ chó xem chó con, chơi với chó con, hắn nghĩ có lẽ vì quá quen thuộc, chó không hề đề phòng gì, thậm chí có khi coi Mạnh Thảo Nhi là con mình cũng nên. Thế nên, khi Mạnh Thảo Nhi đi nặn sữa chó, không những không bị cắn mà còn không hề kêu lên tiếng nào. Thật có chút khó hiểu.
Đã nặn được sữa rồi thì không thể lãng phí được.
Vệ Hoài nhanh chóng dẫn Thảo Nhi vào lều, đưa bát vỏ cây cho Than Đen đang nằm co ro ở cửa.
Khi hai người vừa vào, Than Đen đã ngẩng đầu đang gác lên chân sau lên, vừa thấy bát vỏ cây đưa tới trước mặt, ngửi được mùi tỏa ra, lập tức đứng lên, vục mặt vào bát liếm láp ăn ngon lành, cái đuôi nhỏ thì càng ăn càng vẫy tít.
Vệ Hoài thấy thế thì vừa mừng, vừa lo Mạnh Thảo Nhi đi nặn sữa chó bị chó cắn. Con bé còn nhỏ thế, chó mẹ mà nổi điên lên thì chắc không chịu nổi vài cú cắn xé mất. “Thảo Nhi, sau này đừng tự đi nặn sữa chó nữa, nhỡ đâu chó nó cắn thì nguy, mà lỡ Mạnh đại gia không vui thì cũng không hay. Than Đen bây giờ ăn thịt được rồi, không cần ăn sữa nữa đâu.”
Mạnh Thảo Nhi cứ như không nghe thấy, mọi sự chú ý dồn vào Than Đen đang say sưa liếm sữa, miệng thì cười khúc khích, tay nhỏ thì liên tục xoa xoa bộ lông trên lưng Than Đen.
Nhìn Mạnh Thảo Nhi trước mắt, Vệ Hoài có cảm giác nàng có một sự thân thiện khó nói thành lời với tuần lộc và chó săn.
Mà còn có cả việc nghĩ ra cách để nặn sữa chó như vậy, nhóc con này liệu có thông minh quá mức không đây?
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Ăn sáng sớm, xuất phát cũng sớm.
Tiếp theo lại là một ngày lặn lội đường xa, cuối cùng đến gần chập tối thì trở về nơi đóng quân, cũng lượm lặt được thêm mấy con sóc xám và gà rừng.
Hai con chó săn chạy về nơi đóng quân trước nhất. Thấy chó săn trở về, Mạnh Kim Phúc và ba người phụ nữ cùng đứa bé đang ở lại nơi đóng quân liền chui ra từ trong lều, ngóng trông mong đợi.
Chờ không lâu, bốn người dắt ngựa chở con mồi xuất hiện ở bên ngoài khu rừng gần nơi đóng quân.
Các người phụ nữ ùa lên giúp gỡ những con lợn rừng đã cứng đờ vì lạnh xuống, tháo yên ngựa xong, bốn con ngựa được dắt đến đầm lầy.
Đi đi về về bốn ngày, săn được nhiều con mồi như vậy, ai nấy đều lộ vẻ vô cùng vui mừng.
Mạnh Chấn Bang hỏi Bạch Y Nhĩ về tình hình tuần lộc và ngựa lùn, thấy không có chuyện gì xảy ra và không cần phải đi tìm nữa thì liền về lều sưởi ấm.
Có được con mồi rồi thì chuyện còn lại cứ giao cho phụ nữ.
Trong khu trại chỉ có ba phụ nữ, ngoài Bạch Y Nhĩ ra, còn có con gái của Mạnh Chấn Bang là Sa Cát Nhã, có nghĩa là chim khách, một cô gái nhỏ người Ngạc Luân Xuân mười lăm tuổi. Trước đây, họ từng có một con gái lớn hơn Sa Cát Nhã, nhưng đã chết yểu sau khi sinh.
Người còn lại là vợ của Mạnh Xuyên, tức người phụ nữ trẻ đang trông đứa bé, tên là Ngải Hòa Âm, có nghĩa là cát tường.
Theo lời Mạnh Chấn Bang dặn dò, mấy con lợn rừng lớn đều là lợn mẹ, tuổi chừng hai ba năm, nên không lột da mà sẽ làm nóng để cạo lông.
Da lợn rừng không có giá trị, ngoài việc có thể dùng làm ván trượt tuyết ra thì chỉ có thể thuộc da để làm đệm.
Rừng núi phương Bắc cây cối rậm rạp, lá rụng dày cộp, khiến trong rừng rất ẩm ướt. Người ta quen dùng da lợn rừng làm đệm ngồi nằm để tránh ẩm, nhưng mỗi năm săn được khá nhiều lợn rừng nên cũng không thiếu da lợn làm đệm, vì vậy cũng không cần phải thuộc da nữa.
Tổng cộng năm con lợn rừng, phải cạo lông và xử lý, chỉ dựa vào ba người phụ nữ thì rất khó hoàn thành.
Vệ Hoài đoán trước được chuyện này, cảm thấy mình không thể như Mạnh Chấn Bang, Mạnh Xuyên cứ mãi nhậu nhẹt, không để ý gì tới, thân là một người Hán ở nhờ thì nên giúp đỡ một tay.
Nhưng điều này rõ ràng là chuyện của ngày mai.
Lợn rừng cứng đờ vì lạnh không dễ xử lý, phải bỏ vào trong lều, hâm nóng một đêm để đến khi thân lợn mềm ra thì làm tiếp.
Nhưng đi săn trở về thì phải tụ tập lại ăn một bữa ngon, phụ nữ vội nhóm lửa trong khu trại. Sau khi bàn bạc sơ qua, họ bắt đầu chuẩn bị thịt nướng cho bữa tối.
Không chỉ ăn thịt nướng là được, Vệ Hoài cảm thấy mình có thể nướng nhiều hơn một chút, nướng chín một chút.
Điều hắn quan tâm bây giờ là, Than Đen có ăn được sữa của chó trắng không.
Lúc đưa Than Đen ra từ trong ngực, Mạnh Thảo Nhi đang đi theo bên cạnh Mạnh Thọ An nhìn thấy liền bước nhỏ lại gần, nghiêng đầu nhìn với ánh mắt mong chờ.
"Chú mang chó con từ trên núi về đó, nó có ngoan không ạ?"
Vệ Hoài một tay bưng chó con, đưa đến trước mặt Thảo Nhi, cầm chân trước bên phải của nó lắc lư.
Thảo Nhi nhìn một hồi lâu, mới chậm rãi gật đầu, rồi đưa tay nhỏ, dùng đầu ngón tay sờ vào đôi tai rũ xuống của chó con, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười.
"Xuyên ca, giúp ta gọi chó trắng ra, xem có để Than Đen bú sữa được không!"
Mạnh Chấn Bang đã nói chuyện này ở trên núi rồi, nên Vệ Hoài cứ nói thẳng.
Lúc này, Mạnh Xuyên đi về phía chuồng chó, Vệ Hoài, Mạnh Thọ An và Thảo Nhi cũng đi theo.
Đến cạnh chuồng, chó trắng chui ra, vẫy đuôi về phía Mạnh Xuyên. Hai con chó con khác cũng chui ra theo. Mấy ngày không gặp, có cảm giác chúng đã lớn hơn không ít, không còn như trước kia cứ núp trong chuồng ngủ mỗi ngày nữa.
Mạnh Xuyên đầu tiên đưa tay xoa đầu chó trắng, cũng không vội bế Than Đen lên cho bú mà đặt Than Đen xuống trước mặt chó trắng.
Chó trắng tới ngửi ngửi Than Đen, nhưng không có phản ứng gì lớn.
Hai con chó con cũng lại gần, ngửi ngửi lẫn nhau với Than Đen.
Tất cả trông rất hòa thuận.
Có lẽ ngửi thấy mùi sữa nên Than Đen kêu ư ử, lung la lung lay đi về phía bụng chó trắng.
Thấy Than Đen tiến đến gần, chó trắng liền nhích thân mình né tránh, không cho nó tiếp cận.
Không phải con của mình đẻ ra, chó trắng nào cho nó bú sữa chứ.
Thấy Than Đen mấy lần tiến lại gần đều bị chó trắng tránh, Mạnh Xuyên chỉ đành dùng sức mạnh, anh ta ôm chó trắng vào lòng, giữ chặt nó lại, ra hiệu cho Vệ Hoài bế chó con lên cho bú.
Kết quả, vừa bế Than Đen lại gần thì chó trắng lại né tránh, đồng thời kêu gừ gừ hung dữ.
Vệ Hoài ngập ngừng một chút, sợ chó trắng bị ép quá nóng nảy sẽ cắn, mình cũng mới đến đây được mấy ngày, còn chưa quen biết gì với chó trắng cả.
Mạnh Xuyên biết Vệ Hoài lo lắng, liền ôm chặt chó trắng hơn nữa: "Cậu cứ túm một chân sau của nó lại, cứ việc cho bú, nó giãy không ra được đâu."
Vệ Hoài làm theo lời, túm chân sau của chó trắng, không cho nó động đậy mạnh được rồi bế Than Đen tiến đến bụng chó trắng.
Than Đen vừa ngậm vú vào thì đột nhiên, chó trắng vùng mạnh, gầm gừ dữ tợn, định cắn vào cánh tay trái của Mạnh Xuyên, phản ứng khá gay gắt và ngay lập tức giãy ra khỏi vòng tay Mạnh Xuyên.
Đây là chó săn Ngạc Luân Xuân, đừng thấy nó là chó cái, chỉ nặng tầm 25, 30kg nhưng vì quanh năm đi săn trên núi, cho dù được cho ăn tốt thì vẫn một thân lực lưỡng, ngay cả trên bốn chân cũng có thể thấy rõ cơ bắp căng phồng và gân nổi lên.
Đột nhiên bị cắn, Mạnh Xuyên theo bản năng buông tay, nhảy sang một bên.
Vệ Hoài thấy chó trắng phát cuồng, kêu gừ gừ dữ tợn về phía mình, nên không dám ép nữa, lùi sang một bên.
Sợ chó trắng làm bị thương Thảo Nhi, Mạnh Thọ An liền kéo Thảo Nhi lại đứng sau mình để che chắn.
Thấy tình hình này, tính khí Mạnh Xuyên nổi lên ngay lập tức: "Dám cắn ta, con chó mù mắt rồi!"
Anh ta nhìn quanh, rút một đoạn củi lớn từ đống củi định đánh chó trắng một trận.
"Làm gì vậy!"
Nghe tiếng chó săn phát cuồng bên ngoài, Mạnh Kim Phúc và Mạnh Chấn Bang chui ra từ trong lều, thấy Mạnh Xuyên chuẩn bị đánh chó trắng, Mạnh Kim Phúc liền quát lớn.
Mạnh Chấn Bang nhìn Vệ Hoài đang bế Than Đen, lại nhìn Mạnh Xuyên, anh ta hiểu ngay hai người đang làm gì, hơi nhíu mày: "Chuyện cho chó bú không thể ép buộc, phải để bọn nó làm quen nhau trước đã, từ từ thôi."
Nghe anh ta nói vậy, Mạnh Kim Phúc cũng hiểu chuyện gì.
Ông ta đi tới, xách Than Đen mà Vệ Hoài đang bế lên xem: "Cho bú gì mà cho bú, cấm không được cho bú, cũng đâu phải con nó đẻ ra, chuyện này có thể ép buộc được chắc? Đừng nói là chó, đặt lên người thì người ta có muốn không? Con này cũng đâu phải là chó tốt gì cho cam, còn không bằng hai con chó con của chó trắng, sữa chó có nhiều nước, cho chúng nó ăn được một ít, lớn khỏe lên một chút chẳng phải tốt hơn sao?
Nhìn xem các ngươi làm đó, con chó săn tốt thế mà cũng làm cho trái tính cắn chủ, đi ra ngoài một chuyến lại mất một con chó, trong khu trại bây giờ chỉ còn ba con chó săn có thể dùng, có phải các ngươi muốn làm hỏng con chó tốt nhất này thì mới vui không?"
Nghe nói vậy, Mạnh Xuyên cũng không dám nói nhiều, dù hiện tại ô lực lăng đang đi săn do Mạnh Chấn Bang dẫn đầu, nhưng Mạnh Kim Phúc là cha của Mạnh Chấn Bang, không ít kinh nghiệm săn bắn vẫn là được truyền lại từ ông cụ, trong ô lực lăng, Mạnh Kim Phúc mới là người có uy tín nhất.
Nếu không, chỉ bằng vài câu nói của ông, làm sao Mạnh Chấn Bang lại đồng ý cho Vệ Hoài ở lại.
Còn Vệ Hoài ngẫm nghĩ về lời ông thì cũng thấy đúng, không phải chó trắng sinh ra nên nó không muốn cho Than Đen bú cũng là chuyện bình thường.
Chó trắng là con chó quý giá nhất của bọn họ, ép cho Than Đen bú sữa, ngược lại có thể khiến nó trở nên ngang ngược, không nghe lời.
Hơn nữa, ông cụ cũng không coi trọng Than Đen.
Vệ Hoài vội nói: "Bác trai, không cho ăn thì không cho ăn. . . Xuyên ca, anh đừng giận, chó đen này anh cũng thấy đó, ăn thịt được thì không cần sữa vẫn sống tốt, cũng không cần hành hạ nó làm gì, anh tranh thủ nhìn xem mình có bị cắn bị thương gì không!"
Cũng không thể để cả nhà ba người họ mâu thuẫn vì một người ngoài như mình, nếu không e là khó mà dung thân được.
Mạnh Xuyên xoa cánh tay, rồi xắn tay áo lên nhìn: "Chó trắng nó không cắn chết, cũng không rách da, không sao. . ."
Anh ta thở dài, đến bên đống lửa nhận đứa bé từ tay Ngải Hòa Âm, bế về lều của mình.
Vệ Hoài cũng ôm chó đen cùng Mạnh Thọ An, Thảo Nhi cùng nhau trở về lều.
Mấy ngày nay, Mạnh Thảo Nhi luôn ở cùng Bạch Y Nhĩ và những người khác. Lều đã mấy ngày không đốt lửa nên bên trong còn âm u hơn cả bên ngoài.
Vệ Hoài đặt Than Đen lên tuyết rồi vội cùng Mạnh Thọ An đi kiếm củi dầu và củi vụn để đốt, nhóm lửa lại trong lều.
Thảo Nhi cũng ngây ngốc giúp ôm những khúc củi lớn, còn Than Đen thì lung la lung lay bám theo Vệ Hoài đi qua đi lại.
Mấy ngày nay, Than Đen không ít lần được Vệ Hoài ôm vào ngực, buổi tối còn nằm ngủ cạnh tấm da hươu của Vệ Hoài, tự nhiên coi Vệ Hoài là người thân, khi ba người ngồi vây quanh đống lửa sưởi ấm thì nó cũng chui vào nằm bên cạnh Vệ Hoài.
Ăn chút đồ ăn vào bụng, tinh thần Than Đen đã khá lên nhiều, không còn bộ dạng suy yếu như trước nữa.
Đến gần tối, Mạnh Xuyên tới chào hỏi, rủ mọi người ra ngoài quây quần bên đống lửa, ăn thịt nướng, bàn luận về tình hình tuần lộc và ngựa trong doanh địa, cùng mấy chuyện nhóm đi săn gặp phải.
Mạnh Kim Phúc cũng cho biết, ngay sau ngày họ đi săn, người quen Ngạc Luân Xuân đã mang tin đến, thông báo phải mang súng trường bán tự động kiểu 56 được cấp đến đồn công an đăng ký trước ngày 25 tháng 12 để chuẩn bị ăn Tết.
Tính ra, thời gian chỉ còn bảy ngày.
Bốn người cần thu xếp ổn thỏa, còn phải xử lý đám da lông và dược liệu gom được trong doanh địa, thời gian không còn nhiều.
Nhưng nếu muốn ăn Tết, trong doanh địa đến một con hươu bào cũng không có. Đây là món khoái khẩu của họ, nếu thiếu thì cái Tết sẽ mất vui.
Mạnh Chấn Bang sắp xếp ngày mai nghỉ ngơi một ngày, đi săn hươu bào không khó, chia nhau ra hành động, nhất định phải kiếm được vài con về.
Ngày thứ ba sẽ xử lý số da lông, dược liệu đó, ngày thứ tư sẽ đến Trạm 18 giao da lông và dược liệu cho trạm thu mua, rồi đến đồn công an nộp súng, ra cửa hàng cung tiêu mua chút đồ Tết, còn muốn ghé nhà người Ngạc Luân Xuân ở điểm định cư xem có tìm được chó tốt không.
Có nhiều việc phải làm nhưng đều quan trọng cả, nên bận rộn là điều dễ hiểu.
Bên đống lửa nướng thịt, đều là thịt ba chỉ lấy từ lợn rừng, mỡ xen lẫn nạc, là phần thịt ngon nhất trên thân lợn rừng, dùng dao xắt miếng nhỏ, xiên vào cành cây, cắm gần đống lửa.
Ai ăn bao nhiêu thì tự nướng bấy nhiêu, Vệ Hoài tự nướng cho mình ăn, chấm chút muối, nướng vàng rộm thì mới lấy xuống ăn, chắc có lẽ vì có vị khói hun nên ngon hơn hẳn, ăn xong thì uống không ít rượu trái cây.
Mạnh Thảo Nhi ngoan ngoãn ngồi giữa Vệ Hoài và Mạnh Chấn Bang trên tấm da lợn rừng lót, nàng thích nhất món thịt nướng do Vệ Hoài làm, hai miếng thịt đã chọn, đều giao cho Vệ Hoài nướng giúp.
Đang ăn ngon lành thì bỗng nhiên, Mạnh Thọ An phát hiện Thảo Nhi rời đi từ lúc nào mà không hay, vội hỏi Vệ Hoài: “Ngươi có thấy Thảo Nhi đâu không?”
Trong rừng sâu núi thẳm này, trẻ con rời tầm mắt người lớn, nhất là vào ban đêm, rất dễ bị dã thú ẩn nấp trong rừng gây hại.
Vệ Hoài thì để ý thấy: “Ta vừa thấy nàng cầm miếng thịt nướng đi về phía chỗ chó mẹ rồi… Để ta đi xem!”
Hắn đứng dậy đi về chỗ chó mẹ nhưng không thấy Mạnh Thảo Nhi đâu, đang chuẩn bị đi chỗ khác xem thì thấy Mạnh Thảo Nhi tay bưng cái gì đó, cẩn thận đi trở lại.
Vệ Hoài vội ra đón, thấy Mạnh Thảo Nhi bưng một bát vỏ cây hoa, bên trong đựng nửa bát chất lỏng màu trắng, sợ bị sánh ra ngoài, nên đi rất cẩn thận.
Hắn thấy Mạnh Thảo Nhi hình như từ phía ngoài đống củi ở chỗ chó mẹ nhà Mạnh Chấn Bang, liền nhỏ giọng đoán: “Thảo Nhi, đây là sữa chó?”
Mạnh Thảo Nhi gật đầu, đưa bát vỏ cây cho Vệ Hoài: “Cho Than Đen…”
Vệ Hoài nhận bát vỏ cây, hơi ngạc nhiên hỏi: “Sao con làm ra được vậy?”
Mạnh Thảo Nhi chỉ vào đống lửa: “Nặn!”
Vệ Hoài giật mình: “Con không sợ bị chó mẹ cắn sao?”
Mạnh Thảo Nhi cảm thấy việc này rất bình thường: “Chó mẹ ngoan lắm, ngày nào con cũng qua chơi với nó, nó không cắn con!”
Được thôi, hai người lớn không làm được, lại bị một đứa bé ba tuổi làm được một cách nhẹ nhàng.
Vệ Hoài cũng nhiều lần thấy Mạnh Thảo Nhi ngồi xổm cạnh ổ chó xem chó con, chơi với chó con, hắn nghĩ có lẽ vì quá quen thuộc, chó không hề đề phòng gì, thậm chí có khi coi Mạnh Thảo Nhi là con mình cũng nên. Thế nên, khi Mạnh Thảo Nhi đi nặn sữa chó, không những không bị cắn mà còn không hề kêu lên tiếng nào. Thật có chút khó hiểu.
Đã nặn được sữa rồi thì không thể lãng phí được.
Vệ Hoài nhanh chóng dẫn Thảo Nhi vào lều, đưa bát vỏ cây cho Than Đen đang nằm co ro ở cửa.
Khi hai người vừa vào, Than Đen đã ngẩng đầu đang gác lên chân sau lên, vừa thấy bát vỏ cây đưa tới trước mặt, ngửi được mùi tỏa ra, lập tức đứng lên, vục mặt vào bát liếm láp ăn ngon lành, cái đuôi nhỏ thì càng ăn càng vẫy tít.
Vệ Hoài thấy thế thì vừa mừng, vừa lo Mạnh Thảo Nhi đi nặn sữa chó bị chó cắn. Con bé còn nhỏ thế, chó mẹ mà nổi điên lên thì chắc không chịu nổi vài cú cắn xé mất. “Thảo Nhi, sau này đừng tự đi nặn sữa chó nữa, nhỡ đâu chó nó cắn thì nguy, mà lỡ Mạnh đại gia không vui thì cũng không hay. Than Đen bây giờ ăn thịt được rồi, không cần ăn sữa nữa đâu.”
Mạnh Thảo Nhi cứ như không nghe thấy, mọi sự chú ý dồn vào Than Đen đang say sưa liếm sữa, miệng thì cười khúc khích, tay nhỏ thì liên tục xoa xoa bộ lông trên lưng Than Đen.
Nhìn Mạnh Thảo Nhi trước mắt, Vệ Hoài có cảm giác nàng có một sự thân thiện khó nói thành lời với tuần lộc và chó săn.
Mà còn có cả việc nghĩ ra cách để nặn sữa chó như vậy, nhóc con này liệu có thông minh quá mức không đây?
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận