1976 Dạo Chơi Săn Bắn Bắc Cảnh
Chương 78: Đi người gù
Chương 78: Gấu chó đi khệnh khạng.
Đã Lý Kiến Minh không lấy được, hiện tại ra tay, vậy liền không có gì phải nói. Đi chậm thì Vệ Hoài thật sự lo lắng không đến lượt mình, vậy thì thua lỗ. Hắn chào hỏi, xoay người rời đi, khi đi đến cửa đợi, lại quay đầu nhìn Lý Vệ Hoa: "Cẩu Thặng, cùng ta trở về, đi tìm Thảo Nhi, mấy ngày nay cứ ở nhà ta, ngươi ở đây cũng không giúp được gì, cha mẹ ngươi cũng không có thời gian quản ngươi!"
Lý Vệ Hoa nhìn Vệ Hoài, lại nhìn Lý Kiến Minh và Trương Mậu Tú, trong đôi mắt nhỏ hiển nhiên là vô cùng mong muốn đến nhà Vệ Hoài, có ăn có uống lại còn có bạn chơi cùng, nhưng còn phải đợi song thân đồng ý đã. Mới xảy ra chuyện như vậy, trong lòng cậu bé cũng biết không thể thêm phiền phức. Trẻ con năm nay, hiểu chuyện phần lớn là sớm.
Vợ chồng Trương Mậu Tú biết Vệ Hoài có ý tốt, ở trung tâm y tế thật sự là bất tiện, chưa kể những cái khác, ngay cả tìm chỗ ngủ ban đêm cũng khó, huống chi còn có ăn uống ngủ nghỉ. Có Vệ Hoài giúp quản lý thì còn gì phải lo lắng.
"Làm phiền cậu, đại huynh đệ!"
Trương Mậu Tú vội vàng đứng lên, hướng Vệ Hoài nói lời cảm ơn, sau đó lại dặn dò Lý Vệ Hoa: "Đi đến nhà chú phải nghe lời, đừng quấy rầy... Còn nữa, nhớ cho hai con lợn ở nhà ăn nhé!"
"Vâng ạ!"
Lý Vệ Hoa ngoan ngoãn đáp lời, theo Vệ Hoài ra khỏi phòng khám bệnh.
Trương Mậu Tú theo ra đến tận cửa, nhìn Vệ Hoài cùng con trai lên xe trượt tuyết đi xa, lúc này mới trở lại bên giường bệnh, nhìn Lý Kiến Minh thuốc tê đã hết, đau đến cắn răng gắt gao chống đỡ, thỉnh thoảng kêu đau một tiếng: "Ngươi xem ngươi đấy, lần này coi như ngươi gặp được quý nhân, nếu không thì cái m·ạng của ngươi..."
Nghĩ đến tình huống hiện tại, mắt Trương Mậu Tú lại bắt đầu đỏ hoe.
Lý Kiến Minh cũng thở dài: "Đừng nóng vội, vợ, rồi sẽ tốt thôi, đợi ta khỏe lại, đi vào núi nhiều lần, thiếu tiền rồi cũng sẽ trả hết, rồi sẽ tốt thôi mà."
Nghe vậy, một cơn tức giận lại từ trong lòng Trương Mậu Tú bốc lên, rồi lại một đấm nện vào lưng Lý Kiến Minh, đau đến Lý Kiến Minh nhịn không được kêu quái: "Ngươi dứt khoát cho ta một đ·ao đi!"
Vợ chồng ngày thường không ít đấu khẩu, quyền cước của Trương Mậu Tú khi không vừa mắt, cũng không ít hướng thân thể Lý Kiến Minh mà chào hỏi, đều đã quen thuộc.
Trương Mậu Tú lau nước mắt, trừng mắt nhìn Lý Kiến Minh: "Ngươi còn muốn lên núi nữa hả, bị gấu chó làm bị thương thành thế này, sao ngươi vẫn không rút ra bài học, không c·hết trên núi thì không bỏ qua là sao?"
Lý Kiến Minh thở dài: "Con người là vậy đó, không gặp chuyện thì không biết lòng người. Ta không có năng lực khác, ngoài làm ruộng, làm việc thì chỉ hơi có chút hiểu biết về chuyện chạy núi, ngươi không biết đấy thôi, hôm qua ta đem biện pháp nói với đại huynh đệ rồi, hắn cũng cảm thấy có thể thành công, ít nhất chứng tỏ đầu óc ta vẫn còn dùng được. Ta chỉ là chủ quan thôi, nếu có loại cơ hội này nữa, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Chỉ cần lấy được con gấu chó kia, nhà ta có thể xây một căn nhà mới đó. Đấy phải là một khoản tiền lớn cỡ nào. Chủ yếu là, đợi ta khỏe lại, ta phải sống cho mấy cái thằng d·u c·ôn vô ơn bạc nghĩa kia nhìn kỹ một chút. Ta, Lý chuột lớn... ta là Lý Kiến Minh, rời khỏi bọn chúng, cũng có thể sống không hề sợ sệt, sau này muốn đến chỗ ta uống r·ượu ăn t·h·ịt á? Không có cửa đâu!"
Hắn vẫn không từ bỏ ý định quét sạch đám người càn quấy đó.
"Ngươi đừng cố chấp nữa, người bình an mạnh hơn tất cả!"
Những lời này của Lý Kiến Minh nghe vào tai Trương Mậu Tú, một ngày này của cô cũng đầy cảm xúc, miệng thì khuyên Lý Kiến Minh đừng cố chấp, nhưng giọng nói lại rất yếu.
Lý Kiến Minh lắc đầu: "Đây không phải là vấn đề cố chấp hay không, mà là vấn đề cốt khí. Ta coi bọn chúng là bạn bè, bọn chúng coi ta là cái gì? Chuyện này ngươi đừng cản ta, nhất định phải sống tốt cho bọn chúng thấy, rồi sẽ có lúc bọn chúng phải cầu cạnh ta. Về phần chỗ đại huynh đệ, hắn thật sự là quý nhân của ta, cái ân tình này lớn quá, không thể báo đáp, cứ nhìn xem sau này ta đối đãi với hắn thế nào là được, ta khắc cốt ghi tâm."
Trương Mậu Tú thấy không khuyên được Lý Kiến Minh, cũng không xoắn xuýt chuyện này nữa, thầm nghĩ trong lòng, sao cô lại không hy vọng người đàn ông của mình có thể vươn lên, sao cô lại không mong gia đình mình sống sung túc. Cô chỉ khuyên một câu: "Ngươi vẫn là nên nói ít thôi, nói nhiều lỡ nghe phải điều không vừa tai, nhịn không được lại đánh ngươi..."
Lý Kiến Minh nhếch miệng, trung thực nằm sấp, nghiến răng, hít khí lạnh.
Mùa đông ở vùng biên giới phía Bắc, ngày tối rất nhanh, nhất là khi thời tiết âm u, ba bốn giờ chiều đã trở nên mờ tối. Vệ Hoài mang xe trượt tuyết, một đường gấp gáp chạy, trở lại Hoàng Hoa lĩnh thì trời đã nhá nhem tối, đành phải từ bỏ ý định lên núi hôm nay. Không kịp nữa rồi. Thời gian dài như vậy, cũng không biết con gấu chó kia đã c·hết ở đâu hay là đã đi lang thang đến nơi nào rồi.
Theo như Lý Kiến Minh nói, da bụng con gấu chó bị xé rách ra một đường dài hơn một thước, trên thân lại có không ít chỗ đang rỉ m·áu, nên xem như là bị trọng thương, khả năng c·hết ở đâu đó là rất lớn. Hắn không thể không lần nữa thay đổi nhận thức về sức sống của gấu chó, không còn nghi ngờ những lời lão Cát nói về gấu chó nữa.
Bỏ đi sự khinh thường thì mới có thể nghiêm túc đối đãi. Đây mới là mấu chốt để sống sót.
Vệ Hoài tiện đường đưa Lý Vệ Hoa về nhà, để cậu cho lợn ăn nóng qua, cho lợn ăn xong thì đến tìm Thảo Nhi, hắn đi xe trượt tuyết về nhà trước. Lúc này, lão Cát đã từ trên đội ngựa trở về, đang nằm trên g·iường uống trà hút t·huốc. Ngoài nhà bếp, Trương Hiểu Lan đang bận rộn chuẩn bị bữa tối, thấy Vệ Hoài trở về, cô thuận miệng hỏi một câu: "Lý Kiến Minh thế nào rồi?"
"Coi như hắn số lớn, nếu gấu chó không cùng hắn ngã vào hố tuyết thì m·ạng hắn đã chôn vùi trong núi rồi, tình hình hiện tại coi như ổn định!" Vệ Hoài khẽ thở phào một hơi: "Cẩu Thặng bị ta dẫn về rồi, hai vợ chồng nó ở trung tâm y tế nghỉ ngơi mấy ngày, giúp chiếu cố một chút, tối đến cho thêm đồ ăn!" Hắn rất thích thằng bé Lý Vệ Hoa này, trong nhà xảy ra chuyện mà, còn nhỏ tuổi đã có chủ kiến, lại còn biết quan tâm, để ý.
"Ừm!" Trương Hiểu Lan cũng không có ý kiến gì.
Chuyện cũ kể lại, giúp người thì giúp cho trót, đưa phật thì đưa đến Tây. Đây không phải chuyện gì to tát, thuận tiện thôi, Thảo Nhi có bạn chơi cùng, cũng đỡ phải ngày nào cũng trộn lẫn với chó con, trên người bớt được mấy con rận. Cũng là có chút tình cảm.
Vệ Hoài về phòng, Thảo Nhi đã vội vàng pha trà, hắn cởi giày u-la a, rửa mặt rửa chân, giật lấy khăn mặt lau khô, xỏ tất vải, lên g·iường ngồi. Lão Cát rít một ngụm trà nóng, hạ giọng: "Xảy ra chuyện này, chiều nay ta đã tranh thủ đi xem rồi, không tìm được con gấu chó kia, đoán chừng nó còn sống, đi xa rồi, chân ta không tiện, cũng không đi tìm dấu vết, ngày mai ta đi cùng với ngươi! Cái con gấu chó đi khệnh khạng này không giống với mấy con gấu chó ngồi kho, thấy người là sẽ liều m·ạng, sơ ý một chút là dễ xảy ra chuyện. Nếu ta nhớ không lầm thì ngươi còn chưa đánh qua gấu chó đi khệnh khạng đấy." Ông không đời nào không biết gấu chó khó gặp đến mức nào, suy nghĩ cũng không khác Vệ Hoài là bao.
Vệ Hoài gật đầu: "Chính xác là chưa từng gặp, ít kinh nghiệm." Đối với tình huống không biết, không hiểu thì là không hiểu, hắn không dám khinh thường.
Hắn hỏi một câu: "Bác, khi bác đi xem, có thấy người khác cũng đang tìm không?"
Lão Cát lắc đầu: "Cái này thì không, bất quá qua đêm nay thì khó nói lắm, loại chuyện này rất dễ lan truyền, bao nhiêu người nhòm ngó. Mặc kệ thế nào, ngày mai đi sớm một chút, chúng ta có ngựa, hẳn là có thể đuổi kịp nhanh hơn... Thằng chuột lớn coi như nó xui xẻo, ta nhìn cái hang kia, chính là vị trí gốc, bị tạc thuốc tóe ra không ít mùn gỗ và rơm rạ, phần gốc cây rất hoàn hảo. Ta thấy tám chín phần mười là nó bỏ thuốc nổ, không rơi xuống gốc, hẳn là bên trong hang có rơm rạ đỡ lấy, đem thuốc nổ treo lại, nếu không thì cái gốc cây kia không thể như vậy được, cũng không đến mức không n·ổ c·hết gấu chó, uy lực của thuốc nổ lớn cỡ nào chứ, gốc cây cũng có thể nát bét ngay lập tức, đừng nói là m·áu t·hịt."
Vệ Hoài gật gật đầu: "Chắc là vậy, con gấu chó chỉ bị chấn động choáng váng thôi!"
Hắn tin tưởng ánh mắt và phán đoán của lão Cát.
Đến lúc muộn hơn, Lý Vệ Hoa tìm tới, cùng Thảo Nhi trên giường chơi trò gẩy xương bánh chè hươu, thứ này trong sơn trại nàng vẫn chơi, mang đến Trạm 18, lại dẫn tới lâm trường Y Lâm, lại đến bây giờ là đội sản xuất Hoàng Hoa lĩnh. Có thể thấy được, Thảo Nhi rất nhớ tình bạn cũ, mấy khối xương dát kẹo đó đã vàng ươm vì mồ hôi.
Trương Hiểu Lan làm xong thức ăn, bưng lên bàn thì hai đứa bé cũng cất xương đi, ra ngoài giúp đỡ. Sau khi ăn xong, Vệ Hoài và lão Cát đều nghỉ ngơi rất sớm.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng hẳn, ăn sáng xong do Trương Hiểu Lan chuẩn bị, lại mang theo mấy cái bánh nướng in dầu gấu, hai người cưỡi ngựa, lão Cát mang nước và đồ dùng cần thiết, Vệ Hoài vác súng bán tự động, mang theo Than Đen và Bánh Bao, sớm tiến vào rừng sâu. Lão Cát hôm qua đã đi dò đường trước, một đường đi thẳng tới đó. Đến nơi Lý Kiến Minh n·ổ hang gấu, Vệ Hoài nhìn hang, quả thực như lời lão Cát nói, Lý Kiến Minh ném thuốc n·ổ xuống dốc nhưng không tới tận cùng, chỗ đầu gỗ vẫn còn nguyên vẹn nên mới không n·ổ c·hết gấu chó.
Trong lòng không khỏi cảm thán, làm việc gì cũng phải cẩn t·hận, tỉ mỉ mới được.
Đây coi như lại cho hắn thêm chút kinh nghiệm. Hai người đi xem xung quanh, vui mừng p·hát hiện trên tuyết không thấy dấu chân người khác, cơ bản có thể x·á·c định vẫn chưa có ai tới đây. Bánh Bao chắc chưa từng ngửi mùi gấu chó, hẳn là cũng chưa ăn t·h·ịt gấu chó, cho nên, khi ngửi thấy mùi gấu chó thì có vẻ hơi run rẩy.
Nhưng Than Đen khác biệt, nó là quen ăn quen nhìn, cũng từng tham gia săn bắt gấu chó, sau khi Vệ Hoài cho nó ngửi mùi, mệnh lệnh vừa ra là lập tức tìm dấu chân mà đuổi theo. Lão Cát và Vệ Hoài cũng cưỡi ngựa đuổi theo.
"Gấu chó không phải cứ có cái động là ngồi vào, bất kể là hố đất, hốc cây hay hang đá, đều phải hướng về mặt trời mọc, mặt trời mọc có nghĩa là ấm áp. Gấu chó bị đánh thức, thành gấu chó đi khệnh khạng, ngươi nghĩ mà xem, ở trong động thì ngủ ấm áp biết bao, ra khỏi động thì băng tuyết ngập trời, hai cái chân kia vừa chạm xuống mặt tuyết là không chịu nổi, giống như người đang ngủ trên g·iường ấm bị ném ra ngoài. Cái bàn chân gấu nóng hổi giẫm lên tuyết sẽ làm tuyết tan ra, nước tuyết dính vào lông sẽ còn đóng thành băng nữa. Bốn cái chân dính đầy băng cục, đi đường khẳng định là khó chịu, nó sẽ tranh thủ tìm chỗ ở lại. Nhưng chỗ như vậy không phải muốn là tìm được ngay, ta đoán chừng, con gấu chó này nếu không c·hết thì nhất định sẽ nằm rạp ở đâu đó."
Lão Cát đi sau lưng Vệ Hoài, cách cả một ngày một đêm, gấu chó chắc chắn đã đi xa, cũng không sợ làm kinh động gấu chó, nói chuyện cũng không cố hạ giọng: "An Ba, sau này nếu gặp phải loại tình huống này, mang theo chó thì còn dễ, nếu không mang theo chó thì không nên tùy tiện đuổi theo!" Vệ Hoài khiêm tốn thỉnh giáo: "Vì sao ạ?"
Lão Cát đương nhiên không giấu giếm: "Gấu chó đi khệnh khạng thích đi tới những chỗ cao, ngoài núi cao. Lúc chúng nghỉ ngơi thì sẽ đi vòng quanh để thăm dò tình hình trước, rất nhiều loài vật trên núi đều như vậy. Vừa đi vừa đánh dấu xung quanh, lưu lại dấu chân, một mặt là để lưu lại mùi, trấn áp các loài động vật hoang dã khác không dám tới gần, mặt khác cũng là dùng những mùi này để mê hoặc dã thú có thể gây uy h·iếp cho chúng. Khu vực đó không nhỏ, tùy tiện đi vào thì khó mà xác định vị trí của gấu chó, cũng không biết nó sẽ xông ra từ đâu, đó là điều phiền toái nhất. Cho dù có mang theo chó săn cũng phải cẩn thận, vì chó săn cũng sẽ bị những mùi này làm cho mê hoặc, muốn tìm ra vị trí của gấu chó thì cần phải có thời gian!"
Vệ Hoài biết, đó là lý do khiến lão Cát lo lắng, cố ý đi theo hộ tống.
Lão Cát lại nói tiếp: "Còn một điều nữa, sau này lên núi cần chú ý đặc biệt tới những cái hang gấu bị người đánh, nhất là những hang gấu già bị đánh. Vì sao ư? Vì loại hang gấu già bị đánh này chỉ có những con gấu chó đi khệnh khạng đang sốt sắng tìm chỗ ở mới chọn để vào ở tạm thôi. Ngươi phải biết, mắt gấu chó không được tốt lắm, nhiều nhất thì cũng chỉ bằng người, nhưng cái khứu giác của nó thì còn hơn chó săn mấy lần. Hang gấu bị đánh thì tám chín phần mười là trong hang có máu. Những hang như vậy thì mấy năm sau cũng không có gấu chó nào dám vào ở, chúng ngửi được mùi m·áu tươi trong đó. Gấu chó bình thường cũng sẽ tránh xa những cái hang như vậy. Cho nên, khi gặp những hang như vậy thì phải nhìn kỹ, xem trong đó có phải có người g·iết gấu chó không, làm không tốt thì trong đó lại là con gấu chó đi khệnh khạng vừa mới vào ở, còn chưa ngủ say, có chút động tĩnh thì nó có thể xông ra trước."
Hiện tại, lão Cát cái gì cũng tranh thủ dạy cho Vệ Hoài. Đơn giản là coi hắn như cháu trai ruột, một lòng muốn bảo vệ hắn chu toàn. Có được một người như vậy chính là chí bảo.
Vệ Hoài trong lòng hiểu rõ, sao có thể đối với ông không tốt được. Con người là vậy, giữa lẫn nhau tốt thì nhất định sẽ là lẫn nhau, sống với người như vậy chỉ càng ngày càng gặp chân tình, ràng buộc giữa lẫn nhau giống như rượu, theo thời gian càng ngày càng đậm đà hơn.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Đã Lý Kiến Minh không lấy được, hiện tại ra tay, vậy liền không có gì phải nói. Đi chậm thì Vệ Hoài thật sự lo lắng không đến lượt mình, vậy thì thua lỗ. Hắn chào hỏi, xoay người rời đi, khi đi đến cửa đợi, lại quay đầu nhìn Lý Vệ Hoa: "Cẩu Thặng, cùng ta trở về, đi tìm Thảo Nhi, mấy ngày nay cứ ở nhà ta, ngươi ở đây cũng không giúp được gì, cha mẹ ngươi cũng không có thời gian quản ngươi!"
Lý Vệ Hoa nhìn Vệ Hoài, lại nhìn Lý Kiến Minh và Trương Mậu Tú, trong đôi mắt nhỏ hiển nhiên là vô cùng mong muốn đến nhà Vệ Hoài, có ăn có uống lại còn có bạn chơi cùng, nhưng còn phải đợi song thân đồng ý đã. Mới xảy ra chuyện như vậy, trong lòng cậu bé cũng biết không thể thêm phiền phức. Trẻ con năm nay, hiểu chuyện phần lớn là sớm.
Vợ chồng Trương Mậu Tú biết Vệ Hoài có ý tốt, ở trung tâm y tế thật sự là bất tiện, chưa kể những cái khác, ngay cả tìm chỗ ngủ ban đêm cũng khó, huống chi còn có ăn uống ngủ nghỉ. Có Vệ Hoài giúp quản lý thì còn gì phải lo lắng.
"Làm phiền cậu, đại huynh đệ!"
Trương Mậu Tú vội vàng đứng lên, hướng Vệ Hoài nói lời cảm ơn, sau đó lại dặn dò Lý Vệ Hoa: "Đi đến nhà chú phải nghe lời, đừng quấy rầy... Còn nữa, nhớ cho hai con lợn ở nhà ăn nhé!"
"Vâng ạ!"
Lý Vệ Hoa ngoan ngoãn đáp lời, theo Vệ Hoài ra khỏi phòng khám bệnh.
Trương Mậu Tú theo ra đến tận cửa, nhìn Vệ Hoài cùng con trai lên xe trượt tuyết đi xa, lúc này mới trở lại bên giường bệnh, nhìn Lý Kiến Minh thuốc tê đã hết, đau đến cắn răng gắt gao chống đỡ, thỉnh thoảng kêu đau một tiếng: "Ngươi xem ngươi đấy, lần này coi như ngươi gặp được quý nhân, nếu không thì cái m·ạng của ngươi..."
Nghĩ đến tình huống hiện tại, mắt Trương Mậu Tú lại bắt đầu đỏ hoe.
Lý Kiến Minh cũng thở dài: "Đừng nóng vội, vợ, rồi sẽ tốt thôi, đợi ta khỏe lại, đi vào núi nhiều lần, thiếu tiền rồi cũng sẽ trả hết, rồi sẽ tốt thôi mà."
Nghe vậy, một cơn tức giận lại từ trong lòng Trương Mậu Tú bốc lên, rồi lại một đấm nện vào lưng Lý Kiến Minh, đau đến Lý Kiến Minh nhịn không được kêu quái: "Ngươi dứt khoát cho ta một đ·ao đi!"
Vợ chồng ngày thường không ít đấu khẩu, quyền cước của Trương Mậu Tú khi không vừa mắt, cũng không ít hướng thân thể Lý Kiến Minh mà chào hỏi, đều đã quen thuộc.
Trương Mậu Tú lau nước mắt, trừng mắt nhìn Lý Kiến Minh: "Ngươi còn muốn lên núi nữa hả, bị gấu chó làm bị thương thành thế này, sao ngươi vẫn không rút ra bài học, không c·hết trên núi thì không bỏ qua là sao?"
Lý Kiến Minh thở dài: "Con người là vậy đó, không gặp chuyện thì không biết lòng người. Ta không có năng lực khác, ngoài làm ruộng, làm việc thì chỉ hơi có chút hiểu biết về chuyện chạy núi, ngươi không biết đấy thôi, hôm qua ta đem biện pháp nói với đại huynh đệ rồi, hắn cũng cảm thấy có thể thành công, ít nhất chứng tỏ đầu óc ta vẫn còn dùng được. Ta chỉ là chủ quan thôi, nếu có loại cơ hội này nữa, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Chỉ cần lấy được con gấu chó kia, nhà ta có thể xây một căn nhà mới đó. Đấy phải là một khoản tiền lớn cỡ nào. Chủ yếu là, đợi ta khỏe lại, ta phải sống cho mấy cái thằng d·u c·ôn vô ơn bạc nghĩa kia nhìn kỹ một chút. Ta, Lý chuột lớn... ta là Lý Kiến Minh, rời khỏi bọn chúng, cũng có thể sống không hề sợ sệt, sau này muốn đến chỗ ta uống r·ượu ăn t·h·ịt á? Không có cửa đâu!"
Hắn vẫn không từ bỏ ý định quét sạch đám người càn quấy đó.
"Ngươi đừng cố chấp nữa, người bình an mạnh hơn tất cả!"
Những lời này của Lý Kiến Minh nghe vào tai Trương Mậu Tú, một ngày này của cô cũng đầy cảm xúc, miệng thì khuyên Lý Kiến Minh đừng cố chấp, nhưng giọng nói lại rất yếu.
Lý Kiến Minh lắc đầu: "Đây không phải là vấn đề cố chấp hay không, mà là vấn đề cốt khí. Ta coi bọn chúng là bạn bè, bọn chúng coi ta là cái gì? Chuyện này ngươi đừng cản ta, nhất định phải sống tốt cho bọn chúng thấy, rồi sẽ có lúc bọn chúng phải cầu cạnh ta. Về phần chỗ đại huynh đệ, hắn thật sự là quý nhân của ta, cái ân tình này lớn quá, không thể báo đáp, cứ nhìn xem sau này ta đối đãi với hắn thế nào là được, ta khắc cốt ghi tâm."
Trương Mậu Tú thấy không khuyên được Lý Kiến Minh, cũng không xoắn xuýt chuyện này nữa, thầm nghĩ trong lòng, sao cô lại không hy vọng người đàn ông của mình có thể vươn lên, sao cô lại không mong gia đình mình sống sung túc. Cô chỉ khuyên một câu: "Ngươi vẫn là nên nói ít thôi, nói nhiều lỡ nghe phải điều không vừa tai, nhịn không được lại đánh ngươi..."
Lý Kiến Minh nhếch miệng, trung thực nằm sấp, nghiến răng, hít khí lạnh.
Mùa đông ở vùng biên giới phía Bắc, ngày tối rất nhanh, nhất là khi thời tiết âm u, ba bốn giờ chiều đã trở nên mờ tối. Vệ Hoài mang xe trượt tuyết, một đường gấp gáp chạy, trở lại Hoàng Hoa lĩnh thì trời đã nhá nhem tối, đành phải từ bỏ ý định lên núi hôm nay. Không kịp nữa rồi. Thời gian dài như vậy, cũng không biết con gấu chó kia đã c·hết ở đâu hay là đã đi lang thang đến nơi nào rồi.
Theo như Lý Kiến Minh nói, da bụng con gấu chó bị xé rách ra một đường dài hơn một thước, trên thân lại có không ít chỗ đang rỉ m·áu, nên xem như là bị trọng thương, khả năng c·hết ở đâu đó là rất lớn. Hắn không thể không lần nữa thay đổi nhận thức về sức sống của gấu chó, không còn nghi ngờ những lời lão Cát nói về gấu chó nữa.
Bỏ đi sự khinh thường thì mới có thể nghiêm túc đối đãi. Đây mới là mấu chốt để sống sót.
Vệ Hoài tiện đường đưa Lý Vệ Hoa về nhà, để cậu cho lợn ăn nóng qua, cho lợn ăn xong thì đến tìm Thảo Nhi, hắn đi xe trượt tuyết về nhà trước. Lúc này, lão Cát đã từ trên đội ngựa trở về, đang nằm trên g·iường uống trà hút t·huốc. Ngoài nhà bếp, Trương Hiểu Lan đang bận rộn chuẩn bị bữa tối, thấy Vệ Hoài trở về, cô thuận miệng hỏi một câu: "Lý Kiến Minh thế nào rồi?"
"Coi như hắn số lớn, nếu gấu chó không cùng hắn ngã vào hố tuyết thì m·ạng hắn đã chôn vùi trong núi rồi, tình hình hiện tại coi như ổn định!" Vệ Hoài khẽ thở phào một hơi: "Cẩu Thặng bị ta dẫn về rồi, hai vợ chồng nó ở trung tâm y tế nghỉ ngơi mấy ngày, giúp chiếu cố một chút, tối đến cho thêm đồ ăn!" Hắn rất thích thằng bé Lý Vệ Hoa này, trong nhà xảy ra chuyện mà, còn nhỏ tuổi đã có chủ kiến, lại còn biết quan tâm, để ý.
"Ừm!" Trương Hiểu Lan cũng không có ý kiến gì.
Chuyện cũ kể lại, giúp người thì giúp cho trót, đưa phật thì đưa đến Tây. Đây không phải chuyện gì to tát, thuận tiện thôi, Thảo Nhi có bạn chơi cùng, cũng đỡ phải ngày nào cũng trộn lẫn với chó con, trên người bớt được mấy con rận. Cũng là có chút tình cảm.
Vệ Hoài về phòng, Thảo Nhi đã vội vàng pha trà, hắn cởi giày u-la a, rửa mặt rửa chân, giật lấy khăn mặt lau khô, xỏ tất vải, lên g·iường ngồi. Lão Cát rít một ngụm trà nóng, hạ giọng: "Xảy ra chuyện này, chiều nay ta đã tranh thủ đi xem rồi, không tìm được con gấu chó kia, đoán chừng nó còn sống, đi xa rồi, chân ta không tiện, cũng không đi tìm dấu vết, ngày mai ta đi cùng với ngươi! Cái con gấu chó đi khệnh khạng này không giống với mấy con gấu chó ngồi kho, thấy người là sẽ liều m·ạng, sơ ý một chút là dễ xảy ra chuyện. Nếu ta nhớ không lầm thì ngươi còn chưa đánh qua gấu chó đi khệnh khạng đấy." Ông không đời nào không biết gấu chó khó gặp đến mức nào, suy nghĩ cũng không khác Vệ Hoài là bao.
Vệ Hoài gật đầu: "Chính xác là chưa từng gặp, ít kinh nghiệm." Đối với tình huống không biết, không hiểu thì là không hiểu, hắn không dám khinh thường.
Hắn hỏi một câu: "Bác, khi bác đi xem, có thấy người khác cũng đang tìm không?"
Lão Cát lắc đầu: "Cái này thì không, bất quá qua đêm nay thì khó nói lắm, loại chuyện này rất dễ lan truyền, bao nhiêu người nhòm ngó. Mặc kệ thế nào, ngày mai đi sớm một chút, chúng ta có ngựa, hẳn là có thể đuổi kịp nhanh hơn... Thằng chuột lớn coi như nó xui xẻo, ta nhìn cái hang kia, chính là vị trí gốc, bị tạc thuốc tóe ra không ít mùn gỗ và rơm rạ, phần gốc cây rất hoàn hảo. Ta thấy tám chín phần mười là nó bỏ thuốc nổ, không rơi xuống gốc, hẳn là bên trong hang có rơm rạ đỡ lấy, đem thuốc nổ treo lại, nếu không thì cái gốc cây kia không thể như vậy được, cũng không đến mức không n·ổ c·hết gấu chó, uy lực của thuốc nổ lớn cỡ nào chứ, gốc cây cũng có thể nát bét ngay lập tức, đừng nói là m·áu t·hịt."
Vệ Hoài gật gật đầu: "Chắc là vậy, con gấu chó chỉ bị chấn động choáng váng thôi!"
Hắn tin tưởng ánh mắt và phán đoán của lão Cát.
Đến lúc muộn hơn, Lý Vệ Hoa tìm tới, cùng Thảo Nhi trên giường chơi trò gẩy xương bánh chè hươu, thứ này trong sơn trại nàng vẫn chơi, mang đến Trạm 18, lại dẫn tới lâm trường Y Lâm, lại đến bây giờ là đội sản xuất Hoàng Hoa lĩnh. Có thể thấy được, Thảo Nhi rất nhớ tình bạn cũ, mấy khối xương dát kẹo đó đã vàng ươm vì mồ hôi.
Trương Hiểu Lan làm xong thức ăn, bưng lên bàn thì hai đứa bé cũng cất xương đi, ra ngoài giúp đỡ. Sau khi ăn xong, Vệ Hoài và lão Cát đều nghỉ ngơi rất sớm.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng hẳn, ăn sáng xong do Trương Hiểu Lan chuẩn bị, lại mang theo mấy cái bánh nướng in dầu gấu, hai người cưỡi ngựa, lão Cát mang nước và đồ dùng cần thiết, Vệ Hoài vác súng bán tự động, mang theo Than Đen và Bánh Bao, sớm tiến vào rừng sâu. Lão Cát hôm qua đã đi dò đường trước, một đường đi thẳng tới đó. Đến nơi Lý Kiến Minh n·ổ hang gấu, Vệ Hoài nhìn hang, quả thực như lời lão Cát nói, Lý Kiến Minh ném thuốc n·ổ xuống dốc nhưng không tới tận cùng, chỗ đầu gỗ vẫn còn nguyên vẹn nên mới không n·ổ c·hết gấu chó.
Trong lòng không khỏi cảm thán, làm việc gì cũng phải cẩn t·hận, tỉ mỉ mới được.
Đây coi như lại cho hắn thêm chút kinh nghiệm. Hai người đi xem xung quanh, vui mừng p·hát hiện trên tuyết không thấy dấu chân người khác, cơ bản có thể x·á·c định vẫn chưa có ai tới đây. Bánh Bao chắc chưa từng ngửi mùi gấu chó, hẳn là cũng chưa ăn t·h·ịt gấu chó, cho nên, khi ngửi thấy mùi gấu chó thì có vẻ hơi run rẩy.
Nhưng Than Đen khác biệt, nó là quen ăn quen nhìn, cũng từng tham gia săn bắt gấu chó, sau khi Vệ Hoài cho nó ngửi mùi, mệnh lệnh vừa ra là lập tức tìm dấu chân mà đuổi theo. Lão Cát và Vệ Hoài cũng cưỡi ngựa đuổi theo.
"Gấu chó không phải cứ có cái động là ngồi vào, bất kể là hố đất, hốc cây hay hang đá, đều phải hướng về mặt trời mọc, mặt trời mọc có nghĩa là ấm áp. Gấu chó bị đánh thức, thành gấu chó đi khệnh khạng, ngươi nghĩ mà xem, ở trong động thì ngủ ấm áp biết bao, ra khỏi động thì băng tuyết ngập trời, hai cái chân kia vừa chạm xuống mặt tuyết là không chịu nổi, giống như người đang ngủ trên g·iường ấm bị ném ra ngoài. Cái bàn chân gấu nóng hổi giẫm lên tuyết sẽ làm tuyết tan ra, nước tuyết dính vào lông sẽ còn đóng thành băng nữa. Bốn cái chân dính đầy băng cục, đi đường khẳng định là khó chịu, nó sẽ tranh thủ tìm chỗ ở lại. Nhưng chỗ như vậy không phải muốn là tìm được ngay, ta đoán chừng, con gấu chó này nếu không c·hết thì nhất định sẽ nằm rạp ở đâu đó."
Lão Cát đi sau lưng Vệ Hoài, cách cả một ngày một đêm, gấu chó chắc chắn đã đi xa, cũng không sợ làm kinh động gấu chó, nói chuyện cũng không cố hạ giọng: "An Ba, sau này nếu gặp phải loại tình huống này, mang theo chó thì còn dễ, nếu không mang theo chó thì không nên tùy tiện đuổi theo!" Vệ Hoài khiêm tốn thỉnh giáo: "Vì sao ạ?"
Lão Cát đương nhiên không giấu giếm: "Gấu chó đi khệnh khạng thích đi tới những chỗ cao, ngoài núi cao. Lúc chúng nghỉ ngơi thì sẽ đi vòng quanh để thăm dò tình hình trước, rất nhiều loài vật trên núi đều như vậy. Vừa đi vừa đánh dấu xung quanh, lưu lại dấu chân, một mặt là để lưu lại mùi, trấn áp các loài động vật hoang dã khác không dám tới gần, mặt khác cũng là dùng những mùi này để mê hoặc dã thú có thể gây uy h·iếp cho chúng. Khu vực đó không nhỏ, tùy tiện đi vào thì khó mà xác định vị trí của gấu chó, cũng không biết nó sẽ xông ra từ đâu, đó là điều phiền toái nhất. Cho dù có mang theo chó săn cũng phải cẩn thận, vì chó săn cũng sẽ bị những mùi này làm cho mê hoặc, muốn tìm ra vị trí của gấu chó thì cần phải có thời gian!"
Vệ Hoài biết, đó là lý do khiến lão Cát lo lắng, cố ý đi theo hộ tống.
Lão Cát lại nói tiếp: "Còn một điều nữa, sau này lên núi cần chú ý đặc biệt tới những cái hang gấu bị người đánh, nhất là những hang gấu già bị đánh. Vì sao ư? Vì loại hang gấu già bị đánh này chỉ có những con gấu chó đi khệnh khạng đang sốt sắng tìm chỗ ở mới chọn để vào ở tạm thôi. Ngươi phải biết, mắt gấu chó không được tốt lắm, nhiều nhất thì cũng chỉ bằng người, nhưng cái khứu giác của nó thì còn hơn chó săn mấy lần. Hang gấu bị đánh thì tám chín phần mười là trong hang có máu. Những hang như vậy thì mấy năm sau cũng không có gấu chó nào dám vào ở, chúng ngửi được mùi m·áu tươi trong đó. Gấu chó bình thường cũng sẽ tránh xa những cái hang như vậy. Cho nên, khi gặp những hang như vậy thì phải nhìn kỹ, xem trong đó có phải có người g·iết gấu chó không, làm không tốt thì trong đó lại là con gấu chó đi khệnh khạng vừa mới vào ở, còn chưa ngủ say, có chút động tĩnh thì nó có thể xông ra trước."
Hiện tại, lão Cát cái gì cũng tranh thủ dạy cho Vệ Hoài. Đơn giản là coi hắn như cháu trai ruột, một lòng muốn bảo vệ hắn chu toàn. Có được một người như vậy chính là chí bảo.
Vệ Hoài trong lòng hiểu rõ, sao có thể đối với ông không tốt được. Con người là vậy, giữa lẫn nhau tốt thì nhất định sẽ là lẫn nhau, sống với người như vậy chỉ càng ngày càng gặp chân tình, ràng buộc giữa lẫn nhau giống như rượu, theo thời gian càng ngày càng đậm đà hơn.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận