1976 Dạo Chơi Săn Bắn Bắc Cảnh
1976 Dạo Chơi Săn Bắn Bắc Cảnh - Chương 39: Chó săn bị giết (length: 9879)
Sau khi nuốt trọn miếng thịt chồn nướng nửa sống nửa chín cùng bánh bột vòng, Mạnh Chấn Bang và hai người đồng hành dùng tiếng Ngạc Xuân Luân bàn bạc một hồi, rồi nói với Vệ Hoài rằng, sắp đến Tết, lượng thịt tích trữ trong doanh địa không đủ, tốt nhất là kiếm thêm thịt để ăn, để cái năm này trôi qua yên ổn.
Lần này đi Trạm 18, súng sẽ bị thu hồi, phải đến Nguyên Tiêu mới được nhận lại, mất một khoảng thời gian dài.
Bọn họ dự định đi xem khu rừng thứ sinh bị chặt cây xem có hươu bào không.
Thêm nữa, dầu ăn trong doanh địa cũng thiếu, họ cũng muốn xem có thể tìm được lợn rừng hay gấu chó không.
Hươu bào luôn là loài động vật hoang dã mà người Ngạc Luân Xuân thích săn bắt nhất, cũng là nguồn thực phẩm và quần áo quan trọng.
Dầu ăn mà họ sử dụng chủ yếu từ lợn rừng và gấu chó mà ra.
Không giống như lợn rừng gầy gò ở đất Thục, có lẽ vì thời tiết lạnh giá cần lớp mỡ dày để chống chọi, nghe Mạnh Xuyên kể, lợn rừng ở Bắc Cảnh rất béo tốt, có thể nặng đến 200, 250 kg, lại rất hung hãn.
Vị trí rừng thứ sinh, theo lời thì chỉ cần vượt qua một con dốc núi lớn là tới, trông có vẻ gần, nhưng thực tế khi cưỡi ngựa lùn vượt qua, mất gần nửa giờ.
Buộc ngựa lùn trong rừng xong, bốn người dẫn chó săn đi về phía chân núi.
Mạnh Xuyên đã dặn Vệ Hoài đi theo dấu chân của họ, một mặt tiết kiệm sức, mặt khác để tránh rơi vào hố tuyết.
Đừng thấy ngọn núi này dốc thoai thoải, nhưng có không ít chỗ bị nước mưa xói mòn thành khe suối, chỗ trũng, hoặc do động vật hoang dã đào hang tránh rét làm sụp, đều bị tuyết lớn lấp đầy, nhìn bề ngoài không thấy gì, người không có kinh nghiệm, không quen địa hình rất dễ sảy chân xuống hố tuyết.
Gặp phải hố tuyết cạn thì dễ xử lý, đồng đội dùng dây thừng kéo người lên là xong.
Gặp hố tuyết lớn, người vừa rơi xuống, tuyết xung quanh sẽ sạt lở vùi lấp, dù có người bên cạnh, cũng chưa chắc xác định được vị trí cụ thể, sơ ý một chút là mất mạng.
Thậm chí đang đi có thể bị động vật hoang dã trú đông dưới lớp tuyết bất ngờ lao ra tấn công gây thương tích.
Khí hậu Bắc Cảnh khắc nghiệt, trừ khu vực quanh lâm trường đã được tu sửa đường vận chuyển vật liệu, còn lại hầu như không có đường đi, vào sâu trong đó, rất dễ bị lạc núi, nhìn đỉnh nào cũng giống nhau, đi loanh quanh không tài nào ra được.
Vệ Hoài chỉ là một người mới, cũng nhờ đi theo mấy người Ngạc Luân Xuân như Mạnh Chấn Bang, không thì sớm đã không biết lạc đâu rồi.
Kết cục cuối cùng thường là mất nhiệt, chết cóng.
Ở trong núi, người chết cóng không hiếm, người Ngạc Luân Xuân cũng hay chết cóng, phần lớn là do thích rượu quá độ, say rượu ngủ một giấc là không tỉnh lại nữa.
Người bình thường đi núi cũng không dám tùy tiện vào loại rừng sâu núi thẳm này vào mùa đông.
Khi nghe Mạnh Xuyên kể chuyện này, Vệ Hoài nhớ lại tình huống của mình trên tàu hỏa, không khỏi rùng mình, lần đó suýt nữa thì ngủ mất rồi.
Cho nên, dù Vệ Hoài tự nhận cảm giác phương hướng tốt, nhưng khi phát hiện mình bắt đầu lạc trong khu rừng này, anh ta thành thật đi theo sau lưng ba người, bám theo dấu chân mà đi.
Điều anh ta muốn làm, ngoài việc học các kỹ năng săn bắn, là cố gắng tìm hiểu, làm quen với vùng núi này.
Ví dụ, giờ anh ta đã biết, những nơi tuyết dày, động vật trên núi sẽ không đến, chúng có bản năng trực giác tránh những nguy hiểm tiềm ẩn, ngựa lùn cũng có khả năng như vậy.
Đi chưa bao xa, rừng cây đột nhiên trở nên thưa thớt, toàn thân cây khô cằn trơ trụi, chỉ có những cây gỗ già bị chặt còn trơ gốc, sinh ra những đám cành nhỏ, đây chính là khu rừng thứ sinh.
Tuyết trong rừng thứ sinh chưa đến đầu gối, coi như là tương đối dễ đi.
Tuy vậy, bốn người vừa vào rừng thứ sinh không lâu đã phải dừng lại.
Vệ Hoài theo hướng Mạnh Thọ An chỉ, thấy trong rừng có đặt mũ.
Cái gọi là mũ là một đoạn vòng dây thép buộc vào cành cây, cách mặt đất hơn bốn mươi xen-ti-mét, nhờ tính đàn hồi của dây thép mà cố định, rung rinh, nếu không nhìn kỹ thì không thể nào phát hiện.
Vệ Hoài không lạ gì mấy loại như mũ, bẫy kẹp, lưới thỏ, người đi núi trong thôn khi vác súng lên núi, thường hay có thu hoạch nhờ mấy thứ này.
Mạnh Thọ An nói: "Đừng xem thường một đoạn dây thép nhỏ này, càng đơn giản lại càng hiệu quả, người Hán đi núi rất thích dùng mấy trò này, mỗi mũ đặt một hai trăm cái, thành một trận mũ, con mồi mà lọt vào thì rất khó thoát.
Nhìn mấy cái mũ này thì biết là do người đi núi có kinh nghiệm đặt, nhìn độ cao thì dùng để bắt hươu bào."
Mạnh Xuyên cũng nhíu mày: "Nơi này bị người đến trước rồi, không biết có nhiều mũ không, nếu nhiều thì hôm nay khó mà bắt được hươu bào."
"Xem thế nào đã..."
Mạnh Chấn Bang cũng thở dài một tiếng, nhìn khắp rừng thứ sinh, vẫn ôm hi vọng, cẩn thận đi vào.
Mạnh Thọ An cũng đi theo, không quên nhắc Vệ Hoài: "Cẩn thận bẫy kẹp, lỡ mà trong đó lẫn bẫy kẹp hay thứ khác thì dễ gặp chuyện."
Vệ Hoài gật đầu, cẩn thận theo ba người vào rừng.
Trên đường đi, quả nhiên thấy giữa rừng, hết cái này đến cái khác vòng dây thép, đi chưa đến trăm mét mà Vệ Hoài đã thấy không dưới hai mươi cái mũ, còn thấy một số dấu chân nhỏ.
Chó săn đi hai bên bỗng ô ô lên, ngẩng đầu nhìn về phía dưới dốc.
Bốn người dừng bước, cảnh giác nhìn quanh, Vệ Hoài mơ hồ nghe tiếng soạt nhỏ, anh kiễng chân nhìn hướng có tiếng động, thấy ở sườn núi cách 70, 80 mét, bụi cây lay động liên tục.
Mạnh Xuyên cũng thấy, đoán: "Chắc có con mồi mắc bẫy."
"Đến xem sao, nếu thật có con mồi mắc bẫy thì giết giúp nó, khỏi đau đớn."
Mạnh Chấn Bang dẫn đầu đi xuống sườn núi: "Tiện thể xem bọn hươu bào kia đi đâu."
Vốn không cần quan tâm đến loại chuyện này, nhưng Vệ Hoài đã nghe Mạnh Thọ An kể, đi săn không phải hành hạ con mồi đến chết, một đao giết chết vẫn tốt hơn là nhìn nó giãy giụa hấp hối, ít nhất về mặt tâm lý thì dễ chịu hơn.
Anh ta cũng hiểu kiểu tâm lý này.
Không biết người đi núi khác thế nào, nhưng người Ngạc Luân Xuân từ xưa đến nay luôn kính sợ núi lớn, cho rằng vạn vật đều có linh.
Tuy lấy việc săn bắn làm kế sinh nhai nhưng họ vẫn có lòng trắc ẩn, nên mới có nhiều cấm kỵ như không đánh thú nhỏ, không đánh động vật hoang dã đang giao phối, cũng không đánh thiên nga, hồng nhạn và các loại chim có đôi có cặp khác.
Đó là một quan niệm tự nhiên mộc mạc.
Đi thêm 40, 50 mét, Vệ Hoài thấy dưới một cây nhỏ có một đám lông lá, đang quây quanh cây nhỏ giật tới giật lui, cây nhỏ bị kéo lắc lư, tung tóe cả tuyết.
Nhưng vì cây nhỏ có tính đàn hồi tốt, mỗi lần con vật kia giãy đến cong người, chỉ cần ngừng sức một chút, cây nhỏ lại bật thẳng.
"Là một con hươu bào, bị mắc mũ rồi!"
Mạnh Xuyên nói rồi rút dao săn bên hông, đột ngột xông đến con vật kia.
Hươu bào thấy có người đến gần, giãy giụa càng dữ dội, bốn vó cố sức lùi về sau, muốn thoát khỏi vòng dây thép.
Vệ Hoài nhìn rõ con thú nhỏ rất giống hươu, trên mông có mảng lông trắng, đang trừng đôi mắt đen trắng lộ rõ vẻ sợ hãi cực độ nhìn chằm chằm bốn người.
Trong mắt nó đầy tơ máu, từng làn hơi nóng phì phò từ lỗ mũi phả ra, khi bốn người càng đến gần, nó bắt đầu liều mạng nhảy quanh cây nhỏ, lắc đầu cố tránh Mạnh Xuyên đang tiến lại.
Mạnh Xuyên dừng bước đợi một lát rồi bất ngờ lao tới, đè con hươu bào xuống đất, dao săn đâm một nhát vào cổ nó.
Ba con chó săn thấy có thịt ăn lại hớn hở vẫy đuôi, chạy loanh quanh nhảy nhót.
Đột nhiên, chó săn cùng dừng lại, quay đầu nhìn phía rừng bên trái, ô ô gầm gừ.
Một con chó săn lông xanh to lớn nhất phóng ra mấy bước về phía đó, tiếng súng đột ngột vang lên.
Phanh...
Sau tiếng súng, chó xanh rên một tiếng, ngã khuỵu xuống đất, liên tục đá đạp bốn chân loạn xạ rồi cũng bất động.
Con chó săn này bị người ta bắn chết bằng một phát súng.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý)..
Lần này đi Trạm 18, súng sẽ bị thu hồi, phải đến Nguyên Tiêu mới được nhận lại, mất một khoảng thời gian dài.
Bọn họ dự định đi xem khu rừng thứ sinh bị chặt cây xem có hươu bào không.
Thêm nữa, dầu ăn trong doanh địa cũng thiếu, họ cũng muốn xem có thể tìm được lợn rừng hay gấu chó không.
Hươu bào luôn là loài động vật hoang dã mà người Ngạc Luân Xuân thích săn bắt nhất, cũng là nguồn thực phẩm và quần áo quan trọng.
Dầu ăn mà họ sử dụng chủ yếu từ lợn rừng và gấu chó mà ra.
Không giống như lợn rừng gầy gò ở đất Thục, có lẽ vì thời tiết lạnh giá cần lớp mỡ dày để chống chọi, nghe Mạnh Xuyên kể, lợn rừng ở Bắc Cảnh rất béo tốt, có thể nặng đến 200, 250 kg, lại rất hung hãn.
Vị trí rừng thứ sinh, theo lời thì chỉ cần vượt qua một con dốc núi lớn là tới, trông có vẻ gần, nhưng thực tế khi cưỡi ngựa lùn vượt qua, mất gần nửa giờ.
Buộc ngựa lùn trong rừng xong, bốn người dẫn chó săn đi về phía chân núi.
Mạnh Xuyên đã dặn Vệ Hoài đi theo dấu chân của họ, một mặt tiết kiệm sức, mặt khác để tránh rơi vào hố tuyết.
Đừng thấy ngọn núi này dốc thoai thoải, nhưng có không ít chỗ bị nước mưa xói mòn thành khe suối, chỗ trũng, hoặc do động vật hoang dã đào hang tránh rét làm sụp, đều bị tuyết lớn lấp đầy, nhìn bề ngoài không thấy gì, người không có kinh nghiệm, không quen địa hình rất dễ sảy chân xuống hố tuyết.
Gặp phải hố tuyết cạn thì dễ xử lý, đồng đội dùng dây thừng kéo người lên là xong.
Gặp hố tuyết lớn, người vừa rơi xuống, tuyết xung quanh sẽ sạt lở vùi lấp, dù có người bên cạnh, cũng chưa chắc xác định được vị trí cụ thể, sơ ý một chút là mất mạng.
Thậm chí đang đi có thể bị động vật hoang dã trú đông dưới lớp tuyết bất ngờ lao ra tấn công gây thương tích.
Khí hậu Bắc Cảnh khắc nghiệt, trừ khu vực quanh lâm trường đã được tu sửa đường vận chuyển vật liệu, còn lại hầu như không có đường đi, vào sâu trong đó, rất dễ bị lạc núi, nhìn đỉnh nào cũng giống nhau, đi loanh quanh không tài nào ra được.
Vệ Hoài chỉ là một người mới, cũng nhờ đi theo mấy người Ngạc Luân Xuân như Mạnh Chấn Bang, không thì sớm đã không biết lạc đâu rồi.
Kết cục cuối cùng thường là mất nhiệt, chết cóng.
Ở trong núi, người chết cóng không hiếm, người Ngạc Luân Xuân cũng hay chết cóng, phần lớn là do thích rượu quá độ, say rượu ngủ một giấc là không tỉnh lại nữa.
Người bình thường đi núi cũng không dám tùy tiện vào loại rừng sâu núi thẳm này vào mùa đông.
Khi nghe Mạnh Xuyên kể chuyện này, Vệ Hoài nhớ lại tình huống của mình trên tàu hỏa, không khỏi rùng mình, lần đó suýt nữa thì ngủ mất rồi.
Cho nên, dù Vệ Hoài tự nhận cảm giác phương hướng tốt, nhưng khi phát hiện mình bắt đầu lạc trong khu rừng này, anh ta thành thật đi theo sau lưng ba người, bám theo dấu chân mà đi.
Điều anh ta muốn làm, ngoài việc học các kỹ năng săn bắn, là cố gắng tìm hiểu, làm quen với vùng núi này.
Ví dụ, giờ anh ta đã biết, những nơi tuyết dày, động vật trên núi sẽ không đến, chúng có bản năng trực giác tránh những nguy hiểm tiềm ẩn, ngựa lùn cũng có khả năng như vậy.
Đi chưa bao xa, rừng cây đột nhiên trở nên thưa thớt, toàn thân cây khô cằn trơ trụi, chỉ có những cây gỗ già bị chặt còn trơ gốc, sinh ra những đám cành nhỏ, đây chính là khu rừng thứ sinh.
Tuyết trong rừng thứ sinh chưa đến đầu gối, coi như là tương đối dễ đi.
Tuy vậy, bốn người vừa vào rừng thứ sinh không lâu đã phải dừng lại.
Vệ Hoài theo hướng Mạnh Thọ An chỉ, thấy trong rừng có đặt mũ.
Cái gọi là mũ là một đoạn vòng dây thép buộc vào cành cây, cách mặt đất hơn bốn mươi xen-ti-mét, nhờ tính đàn hồi của dây thép mà cố định, rung rinh, nếu không nhìn kỹ thì không thể nào phát hiện.
Vệ Hoài không lạ gì mấy loại như mũ, bẫy kẹp, lưới thỏ, người đi núi trong thôn khi vác súng lên núi, thường hay có thu hoạch nhờ mấy thứ này.
Mạnh Thọ An nói: "Đừng xem thường một đoạn dây thép nhỏ này, càng đơn giản lại càng hiệu quả, người Hán đi núi rất thích dùng mấy trò này, mỗi mũ đặt một hai trăm cái, thành một trận mũ, con mồi mà lọt vào thì rất khó thoát.
Nhìn mấy cái mũ này thì biết là do người đi núi có kinh nghiệm đặt, nhìn độ cao thì dùng để bắt hươu bào."
Mạnh Xuyên cũng nhíu mày: "Nơi này bị người đến trước rồi, không biết có nhiều mũ không, nếu nhiều thì hôm nay khó mà bắt được hươu bào."
"Xem thế nào đã..."
Mạnh Chấn Bang cũng thở dài một tiếng, nhìn khắp rừng thứ sinh, vẫn ôm hi vọng, cẩn thận đi vào.
Mạnh Thọ An cũng đi theo, không quên nhắc Vệ Hoài: "Cẩn thận bẫy kẹp, lỡ mà trong đó lẫn bẫy kẹp hay thứ khác thì dễ gặp chuyện."
Vệ Hoài gật đầu, cẩn thận theo ba người vào rừng.
Trên đường đi, quả nhiên thấy giữa rừng, hết cái này đến cái khác vòng dây thép, đi chưa đến trăm mét mà Vệ Hoài đã thấy không dưới hai mươi cái mũ, còn thấy một số dấu chân nhỏ.
Chó săn đi hai bên bỗng ô ô lên, ngẩng đầu nhìn về phía dưới dốc.
Bốn người dừng bước, cảnh giác nhìn quanh, Vệ Hoài mơ hồ nghe tiếng soạt nhỏ, anh kiễng chân nhìn hướng có tiếng động, thấy ở sườn núi cách 70, 80 mét, bụi cây lay động liên tục.
Mạnh Xuyên cũng thấy, đoán: "Chắc có con mồi mắc bẫy."
"Đến xem sao, nếu thật có con mồi mắc bẫy thì giết giúp nó, khỏi đau đớn."
Mạnh Chấn Bang dẫn đầu đi xuống sườn núi: "Tiện thể xem bọn hươu bào kia đi đâu."
Vốn không cần quan tâm đến loại chuyện này, nhưng Vệ Hoài đã nghe Mạnh Thọ An kể, đi săn không phải hành hạ con mồi đến chết, một đao giết chết vẫn tốt hơn là nhìn nó giãy giụa hấp hối, ít nhất về mặt tâm lý thì dễ chịu hơn.
Anh ta cũng hiểu kiểu tâm lý này.
Không biết người đi núi khác thế nào, nhưng người Ngạc Luân Xuân từ xưa đến nay luôn kính sợ núi lớn, cho rằng vạn vật đều có linh.
Tuy lấy việc săn bắn làm kế sinh nhai nhưng họ vẫn có lòng trắc ẩn, nên mới có nhiều cấm kỵ như không đánh thú nhỏ, không đánh động vật hoang dã đang giao phối, cũng không đánh thiên nga, hồng nhạn và các loại chim có đôi có cặp khác.
Đó là một quan niệm tự nhiên mộc mạc.
Đi thêm 40, 50 mét, Vệ Hoài thấy dưới một cây nhỏ có một đám lông lá, đang quây quanh cây nhỏ giật tới giật lui, cây nhỏ bị kéo lắc lư, tung tóe cả tuyết.
Nhưng vì cây nhỏ có tính đàn hồi tốt, mỗi lần con vật kia giãy đến cong người, chỉ cần ngừng sức một chút, cây nhỏ lại bật thẳng.
"Là một con hươu bào, bị mắc mũ rồi!"
Mạnh Xuyên nói rồi rút dao săn bên hông, đột ngột xông đến con vật kia.
Hươu bào thấy có người đến gần, giãy giụa càng dữ dội, bốn vó cố sức lùi về sau, muốn thoát khỏi vòng dây thép.
Vệ Hoài nhìn rõ con thú nhỏ rất giống hươu, trên mông có mảng lông trắng, đang trừng đôi mắt đen trắng lộ rõ vẻ sợ hãi cực độ nhìn chằm chằm bốn người.
Trong mắt nó đầy tơ máu, từng làn hơi nóng phì phò từ lỗ mũi phả ra, khi bốn người càng đến gần, nó bắt đầu liều mạng nhảy quanh cây nhỏ, lắc đầu cố tránh Mạnh Xuyên đang tiến lại.
Mạnh Xuyên dừng bước đợi một lát rồi bất ngờ lao tới, đè con hươu bào xuống đất, dao săn đâm một nhát vào cổ nó.
Ba con chó săn thấy có thịt ăn lại hớn hở vẫy đuôi, chạy loanh quanh nhảy nhót.
Đột nhiên, chó săn cùng dừng lại, quay đầu nhìn phía rừng bên trái, ô ô gầm gừ.
Một con chó săn lông xanh to lớn nhất phóng ra mấy bước về phía đó, tiếng súng đột ngột vang lên.
Phanh...
Sau tiếng súng, chó xanh rên một tiếng, ngã khuỵu xuống đất, liên tục đá đạp bốn chân loạn xạ rồi cũng bất động.
Con chó săn này bị người ta bắn chết bằng một phát súng.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận