1976 Dạo Chơi Săn Bắn Bắc Cảnh
Chương 65: Bị nhiều tội
Chương 65: Bị nhiều tội
Lúc Vệ Hoài tìm được Vương Hữu Lương, hắn đã đi vòng quanh mảnh đất này hơn nửa vòng.
Sau khi gặp mặt, Vệ Hoài đưa cho hắn một điếu thuốc, tiện miệng hỏi: "Vương ca, tình hình thế nào rồi?"
"Ta xem qua rồi, có hai đàn lợn rừng, một đàn từ phía bắc rừng đi ra, một đàn khác từ phía tây đầm lầy tới, số lượng không ít, cái thứ này thích ăn phần trên của cây lúa mạch lúc còn non, phần bông lúa mì thì lại không ăn mấy, khi ăn vụng thì chạy tới chạy lui, nô đùa lăn lộn ở trong đó, làm đổ cả một mảng lúa mạch!"
Vương Hữu Lương lắc đầu: "Giẫm nát hết, còn nhiều hơn là ăn."
Điểm này Vệ Hoài biết rất rõ, ở vùng đất Thục nơi đổ nhiều mồ hôi nhất chính là những cánh đồng ngô, cũng tương tự như vậy, đội sản xuất cũng phải cắt cử người trông coi ngô để phòng tránh hoa màu bị lợn rừng, gấu chó đạp phá.
Hắn chưa từng trông coi trong lều bao giờ, nhưng thường thấy khi ngô ra bắp thì lợn rừng thường xuyên tới giẫm đạp, dẫm gãy hoặc cắn đứt cây ngô, mỗi cây ngô chỉ gặm vài miếng rồi lại đi tìm cây khác.
Một con lợn rừng nếu không ai quản thì chỉ một đêm thôi có thể phá tan hoang một mảng lớn.
Đám này, ban đêm rất khó đánh, chỉ có thể đốt pháo, gõ cái chậu, treo đồ bỏ đi, túi vải lên trong ruộng để hù dọa.
Nhưng lợn rừng đâu có ngốc, lúc đầu nghe thấy tiếng động còn biết tránh né, nhưng thời gian dài dần, biết mấy thứ tiếng động đó không làm hại được chúng thì thành quen, lẩn tránh một lúc, không bao lâu sau lại quay lại, khiến người ta rất đau đầu.
Đương nhiên, lợn rừng ở vùng đất Thục còn lâu mới được như ở Bắc Cảnh, thân toàn thịt nạc, không có lớp mỡ dày như lợn rừng Bắc Cảnh, cũng không hung dữ như vậy.
Vệ Hoài nhận lời Chu Lập Thành đến xem tình hình, thật ra còn một nguyên nhân, đó là vì đây là ruộng mạch chứ không phải ruộng ngô.
Nếu là ruộng ngô thì hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Lúa mì chưa chín thì cùng lắm chỉ có người bẻ trộm mấy bông về nhà nướng ăn, mấy thứ này lặt vặt không đáng bao nhiêu, thực ra không có ai đi trộm nhiều làm gì, nếu là ngô thì khó nói, vác trên lưng gùi, mang cả túi thì một đêm có thể chở về không ít.
Bắc Cảnh tuy giàu có nhưng vẫn có không ít người thiếu lương thực, bẻ trộm ngô xảy ra thường xuyên, nhất là những người già yếu tàn tật, nếu mà đi trông coi thấy cảnh đó thì nói hay không nói?
Nói thì không nỡ, không nói thì lại trái với chức trách, rất khó xử.
Cần gì phải vì chút công điểm mà đi đắc tội người khác.
Đây là lần đầu tiên Vệ Hoài thấy súng của Vương Hữu Lương, hắn chưa từng thấy: "Vương ca, cái súng này của anh có thể cho ta xem chút được không?"
Vương Hữu Lương cười nói: "Không thể so với súng trường bán tự động kiểu 56 của cậu được, cái của ta là súng trường 79."
Nói rồi hắn tháo khẩu súng sau lưng xuống đưa cho Vệ Hoài.
Vệ Hoài am hiểu về súng, cũng chỉ quen súng trường Mosin-Nagant và súng trường bán tự động kiểu 56, mấy loại súng ống khác thì hắn không rành lắm.
Khẩu súng trường 79 này khi vào tay rất nặng, hắn nâng lên nhìn xa, ba điểm lỗ ngắm, đầu ngắm và mục tiêu thẳng một đường, cảm giác rất chính xác, chỉ là cái cảm giác cấn tay hơi khó chịu, chỉ nhìn một cái rồi trả lại súng cho Vương Hữu Lương.
Lần trước gặp Phác Xuân Dương và mấy người, Vệ Hoài cố ý mang theo súng trường Mosin-Nagant, vốn nghĩ khi làm giấy phép dùng súng săn thì đăng ký súng trường Mosin-Nagant, không ngờ chuyện đã được Phác Xuân Dương lo xong hết, trực tiếp đăng ký là súng trường bán tự động kiểu 56.
Khi ăn uống ở đầm lầy, Vệ Hoài có kể lại chuyện này, nhưng Phác Xuân Dương chỉ phất tay nói: "Đăng ký súng trường bán tự động kiểu 56 cũng có sao đâu, cậu là người Ngạc Luân Xuân, dùng súng trường bán tự động kiểu 56 chẳng phải bình thường sao?"
Vệ Hoài nghĩ cũng phải, chính phủ cấp cho thợ săn Ngạc Luân Xuân súng trường bán tự động kiểu 56 thì đúng là không có gì lạ.
Còn về nguồn gốc súng thì ai nấy đều biết rõ trong lòng, từ kho đạn, dân quân tự vệ hay đơn vị vũ trang đều có thể tuồn ra ngoài, đồ vật nào mà chẳng bị hao hụt, thất lạc, nếu không có chuyện gì lớn thì cũng chẳng ai đi truy đến cùng.
Phác Xuân Dương và mấy người kia đều có thói quen dùng súng riêng, cho nên không đổi súng trường bán tự động kiểu 56, không có nghĩa là họ không có cách lấy được.
Vương Hữu Lương lại nói tiếp: "Trước đây tôi dùng súng trường 7.62, phỏng chế theo Carbine của Tây, cò hai lửa không được rõ ràng, hay bị kẹt đạn, tôi mua mồi ngon rồi đến công xã tìm bộ trưởng quân sự, dùng khẩu súng đó đổi được khẩu 79 này, thấy dùng rất ưng."
Cò hai lửa có vấn đề thì đối với thợ săn là một khiếm khuyết chết người.
Thông thường thì súng chỉ cần bóp một cò là bắn, nhưng đối với bắn tầm xa, để đạn đi chuẩn và ổn định, người ta phải thêm một cò nữa, tức là cò hai lửa.
Cò hai lửa mà không tốt thì ảnh hưởng không nhỏ.
Vệ Hoài tiện miệng hỏi: "Vương ca, nếu đã biết lợn rừng đến thì hay là mình đi tìm xem dấu chân rồi xử lý luôn, tối cho đỡ khổ?"
Chủ yếu là hắn không muốn ở đây lãng phí thời gian, còn muốn tranh thủ ban ngày đi làm chuyện khác.
Hơn nữa, nhìn cái lều mà lại còn chui vào trong đấy, đâu có thoải mái như ở nhà.
Cái chính là, bản thân Vệ Hoài lại là một “mặt trắng nhỏ”.
Ở trong núi lâu như vậy, hắn biết muỗi trong rừng đáng sợ như thế nào, ở ngoài này mà bị cả đêm thì những chỗ lộ thịt đều bị muỗi đốt sưng vù, nóng rát khó chịu vô cùng.
Sở dĩ người ta nói Vệ Hoài là “mặt trắng nhỏ”, đó là vì da của hắn quá dễ bị dị ứng, mấy loại muỗi này thường đốt hắn thảm hơn người bình thường rất nhiều.
Khi đi săn trong núi, người lúc nào cũng di chuyển, mấy con muỗi ẩn nấp trong rừng cũng khó mà đậu lên được.
Nhưng ngồi canh trong lều bốn phía thông thống thì với muỗi mà nói, đấy chẳng khác nào một đống máu thịt bất động, không chen nhau vào thì mới lạ.
Mấy con muỗi giống như đứa trẻ lạc thấy mẹ, cứ quây lấy người, từ trong ra ngoài bao kín hết, những chỗ nào hở ra thì chúng đều dùng vòi chích đốt, lát sau tay, chân và mặt đều bị đốt đến biến dạng.
Rất nhiều người cho rằng “mặt trắng nhỏ” quá yếu ớt, cũng bị đốt mà người ta chẳng sao còn “mặt trắng nhỏ” thì gào khóc chịu không nổi.
Thật ra đó là hiểu lầm.
Da mẫn cảm và da không mẫn cảm, bị muỗi đốt thì chỉ nổi cục sưng to bằng hạt đậu hoặc hạt gạo.
Còn da mẫn cảm, do phản ứng dữ dội, thường nổi một cục to bằng đồng xu một phân, hơn nữa rất lâu mới xẹp xuống.
Vệ Hoài thuộc trường hợp sau, cái cảm giác bị muỗi đốt ngứa ngáy khó chịu, toàn thân phát nóng, bực bội đó, Vệ Hoài quá quen khi đi bãi kiềm hoặc đi thuyền trên sông rồi.
Vì thế, bình thường khi ngồi đợi ngoài trời, hắn sẽ thay quần áo kín mít, mặc ủng cao su, đeo bao tay da hươu, thậm chí còn đội mũ chống muỗi.
Bây giờ đang là mùa muỗi sinh sôi nhiều, mấy hôm trước, Vệ Hoài chèo thuyền da trên sông, tìm hươu đỏ và rái cá, đi xuôi theo sông A Mộc Nhĩ về phía nam được bảy tám dặm thì rẽ vào một con sông nhỏ.
Bên trái con sông đó là vách núi dựng đứng, bên phải là rặng liễu rậm rạp.
Gió ban đầu thì nhẹ thổi, nhưng vào con đường hẹp hình chữ V được hình thành từ vách núi và hàng liễu đó, gió bỗng lặng im.
Trong đám liễu nhỏ màu đỏ có cả một đám muỗi vằn, chúng bay thẳng vào mặt Vệ Hoài, vài phút sau cả mặt đã nóng bừng, chỉ có thể lấy nước sông rửa mặt hạ nhiệt, lúc bình thường Vệ Hoài chèo thuyền không gây tiếng động nhưng lần này vì giũ nước mà tạo ra tiếng soạt soạt, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi quái quỷ này.
Nên biết rằng đó là giữa ban ngày đấy.
Buổi tối thì còn kinh khủng hơn.
May mà những nơi muỗi nhiều thì sinh vật trong núi cũng không thích ở lại, dù sao chúng cũng có máu thịt mà.
Nhưng đã chọn đi săn trong rừng núi thì đó là vấn đề lúc nào cũng phải đối mặt, dù khó chịu cũng phải cố, phần lớn thời gian hắn chỉ có thể dùng ý chí để chống chọi.
Lần nặng nhất là lúc ngồi canh ở bãi kiềm, mấy đêm liền hai mắt cá chân nổi đầy cục, trên cục mụn tím chồng thêm cục mụn đỏ, đỏ và tím cứ ken vào nhau, có chỗ còn bị thối rữa chảy nước vàng, quá khổ sở.
Cũng chính vì vậy mà việc Vệ Hoài về nhà dùng nước muối rửa chỗ bị đốt là chuyện cơm bữa, thuốc tím cũng là vật không thể thiếu. Vệ Hoài cũng chính trong quá trình này mà phát hiện ra rằng có thể khiến bản thân trở nên không mẫn cảm, chịu đựng nỗi đau do da mẫn cảm gây ra, dần dà, có lẽ do bị đốt nhiều quá nên hắn cũng thấy không còn sao nữa.
Nói cho đúng thì là có sức đề kháng nhất định, hoặc là đã quen bị đốt rồi.
Mà cái chỗ này mấy chục gò đất, xung quanh hoặc là đầm lầy nước, hoặc là rừng cây, muốn nước có nước, muốn ngột ngạt có ngột ngạt, đúng là chỗ muỗi vằn thích lui tới, mỗi ngày tiện đường trở về, đều có thể thấy trên đường cứ cách một đoạn ngắn lại có một đám nhỏ bay lượn, va vào mặt. Ở trong nhà cũng không dễ chịu, tắt đèn đi ngủ, trong phòng luôn có thể nghe thấy tiếng vo ve, đó là từng con muỗi khát máu đang đến gần. Dù là đốt ngải cứu, xông khói cũng không có tác dụng lớn lắm. May mà lão Cát giàu kinh nghiệm, từ trên núi mang về một ít cái gọi là nấm linh chi, loại nấm này mọc ở trên thân cây khô mục, cũng gọi là "cây cơ tử", cái thứ này là một loại nấm mốc, không ăn được, nhưng chỉ cần đốt lên, liền bốc lên một mùi khói cay nồng. Trước khi ngủ, hun một chút trong phòng, một lúc sau, đợi cho mùi khói này bớt đi, người có thể chịu được rồi thì mới đi ngủ, vừa đỡ được việc mà lại hiệu quả. Theo lão Cát nói, người tìm nhân sâm cũng thường xuyên dùng cái này để xông quần áo trên người, mùi có thể lưu lại ba ngày, trong ba ngày đó, muỗi không dám đến gần. Lại có cả việc hút thuốc lá. Đây cũng là nguyên nhân nhiều người ở Bắc Cảnh hút thuốc như vậy, không ít phụ nữ cũng có cái tẩu cán dài, ngồi trên giường phì phèo thuốc, không hề thua kém cánh đàn ông. Nghe Vệ Hoài nói như vậy, còn chưa từng cùng nhau đi săn bao giờ, Vương Hữu Lương suy nghĩ một chút: "Được thôi, cùng đi xem thế nào, chỗ đầm lầy phía tây đánh không tốt, chúng ta đi xem phía rừng phía bắc xem sao, chỗ này không dễ đánh." Vệ Hoài cũng đồng ý trước tiên giải quyết chỗ phiền phức nhất. Hai người cùng nhau, đi về phía những gò đất phía bắc. Dưới sự dẫn đường của Vương Hữu Lương, Vệ Hoài rất nhanh nhìn thấy vết tích lợn rừng vui chơi trên gò đất, từng mảng lớn lúa mạch bị đạp đổ, từng vệt bánh xe do bị cày xới lung tung, trải khắp gò đất, trông không ra gì. Mấy con lợn rừng này đều không ở gần rìa gò đất, toàn chạy về giữa đồng. Một mẫu đất có thể thu hoạch khoảng 200 kg lúa mì, vậy sáu bảy chỗ bị phá hoại, ít nhất cũng bị hư hai ba nghìn cân, đã bị lợn rừng tàn phá không phải một hai ngày, trước kia thanh niên trí thức xua đuổi, cài bẫy, cũng không có tác dụng gì. Hai người đều là thợ săn có kinh nghiệm, biết rằng mấy con lợn rừng này ban ngày sẽ không tới, đợi tới gần tối mới từ trong rừng đi ra, giờ này trời mới sáng, bọn chúng đã ăn uống no đủ, có lẽ đang ngủ ở đâu đó cũng không chừng. Với lại, lợn rừng cũng quen đi trên những đường mà chúng cho là an toàn, đàn lợn đi lại, cũng dễ hình thành đường mòn, trong rừng rất dễ tìm ra. Nhìn kỹ dấu chân, ít nhất cũng có hơn hai mươi con lợn rừng, loại đàn lớn thế này, trong núi rất phổ biến, nhất là mùa này, không ít lợn nái đều đẻ con, mấy dấu chân nhỏ chiếm đa số, là lợn con mới đẻ năm nay, những con lông vàng 10, 15 kg chiếm đa số. Cùng lắm thì thế thôi! Vệ Hoài cùng Vương Hữu Lương hai người lấy súng xuống, men theo đường mòn đi theo. Than Đen chạy nhanh phía trước, chạy một đoạn thì dừng lại chờ, có nó dẫn đường, không cần phải cứ men theo đường mòn mà tìm kiếm, đi thẳng một mạch. Đi như vậy hơn nửa tiếng, hai người đi được sáu bảy dặm, trèo lên triền núi phía bắc khe núi, thấy ở cạnh suối khe núi đang phơi mình trong ánh nắng ban mai là một bầy lợn rừng đang lăn lộn, lợn lớn không nhiều, tầm 100kg trở lên, cũng chỉ có sáu con, lớn nhất là một con lợn đực cỡ 150kg, lợn con lông vàng có hơn chục con, đang đuổi nhau chơi đùa trên đồng cỏ. Nếu như để đi săn thịt lợn rừng, thật ra chỉ cần lên núi, hầu như muốn tìm là có thể tìm thấy. Vệ Hoài bây giờ, đối với lợn rừng đã không còn cảm giác xa lạ và hoảng sợ như mới tới Bắc Cảnh, trong tay có súng trường bán tự động kiểu 56, lại càng không sợ. Nếu như là lợn đi lẻ, hắn sẽ cẩn thận né tránh, sẽ không đi tùy tiện trêu chọc, nhưng trước mắt là một lũ đánh là chạy, tùy tiện sẽ không chủ động tấn công người, thật không có gì đáng sợ, cứ đánh thôi. Nhìn thấy mấy con lông vàng đó, cùng mấy con lợn mẹ gần 100 kg, hắn không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Toàn là thịt ngon a!" "Là thịt ngon, cần phải đánh, nhưng cũng phải chọn mấy con lớn mà đánh, làm cho con lớn sợ, chạy vào trong núi sâu, thời gian ngắn sẽ không ra, đến lúc đó không cần mỗi ngày trông coi nữa." Vương Hữu Lương nhìn địa hình, cảm nhận hướng gió: "Bây giờ chúng ta đang ở vị trí cuối gió, ngươi xuống phía bờ sông mà trông coi, ta men theo triền núi vòng lên phía trước, cho ta khoảng hai mươi phút, súng ngươi bắn giỏi, ngươi nổ súng trước, làm cho chúng giật mình, đàn lợn rừng chắc chắn sẽ chạy về phía ta, đến chỗ ta, ta cũng sẽ bắn một phát, xem có thể làm kinh động chúng quay trở lại không, ngươi tìm cơ hội mà bắn tiếp... Dù sao thì cứ tận lực mà bắn đi!" Ý Vệ Hoài cũng gần như thế, chỉ là vốn chỉ muốn tiến lên chặn đường, đã Vương Hữu Lương nói hắn đi lên trước, vậy thì Vệ Hoài đương nhiên không có gì để nói nữa. Chuyện cứ thế mà định. (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Lúc Vệ Hoài tìm được Vương Hữu Lương, hắn đã đi vòng quanh mảnh đất này hơn nửa vòng.
Sau khi gặp mặt, Vệ Hoài đưa cho hắn một điếu thuốc, tiện miệng hỏi: "Vương ca, tình hình thế nào rồi?"
"Ta xem qua rồi, có hai đàn lợn rừng, một đàn từ phía bắc rừng đi ra, một đàn khác từ phía tây đầm lầy tới, số lượng không ít, cái thứ này thích ăn phần trên của cây lúa mạch lúc còn non, phần bông lúa mì thì lại không ăn mấy, khi ăn vụng thì chạy tới chạy lui, nô đùa lăn lộn ở trong đó, làm đổ cả một mảng lúa mạch!"
Vương Hữu Lương lắc đầu: "Giẫm nát hết, còn nhiều hơn là ăn."
Điểm này Vệ Hoài biết rất rõ, ở vùng đất Thục nơi đổ nhiều mồ hôi nhất chính là những cánh đồng ngô, cũng tương tự như vậy, đội sản xuất cũng phải cắt cử người trông coi ngô để phòng tránh hoa màu bị lợn rừng, gấu chó đạp phá.
Hắn chưa từng trông coi trong lều bao giờ, nhưng thường thấy khi ngô ra bắp thì lợn rừng thường xuyên tới giẫm đạp, dẫm gãy hoặc cắn đứt cây ngô, mỗi cây ngô chỉ gặm vài miếng rồi lại đi tìm cây khác.
Một con lợn rừng nếu không ai quản thì chỉ một đêm thôi có thể phá tan hoang một mảng lớn.
Đám này, ban đêm rất khó đánh, chỉ có thể đốt pháo, gõ cái chậu, treo đồ bỏ đi, túi vải lên trong ruộng để hù dọa.
Nhưng lợn rừng đâu có ngốc, lúc đầu nghe thấy tiếng động còn biết tránh né, nhưng thời gian dài dần, biết mấy thứ tiếng động đó không làm hại được chúng thì thành quen, lẩn tránh một lúc, không bao lâu sau lại quay lại, khiến người ta rất đau đầu.
Đương nhiên, lợn rừng ở vùng đất Thục còn lâu mới được như ở Bắc Cảnh, thân toàn thịt nạc, không có lớp mỡ dày như lợn rừng Bắc Cảnh, cũng không hung dữ như vậy.
Vệ Hoài nhận lời Chu Lập Thành đến xem tình hình, thật ra còn một nguyên nhân, đó là vì đây là ruộng mạch chứ không phải ruộng ngô.
Nếu là ruộng ngô thì hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Lúa mì chưa chín thì cùng lắm chỉ có người bẻ trộm mấy bông về nhà nướng ăn, mấy thứ này lặt vặt không đáng bao nhiêu, thực ra không có ai đi trộm nhiều làm gì, nếu là ngô thì khó nói, vác trên lưng gùi, mang cả túi thì một đêm có thể chở về không ít.
Bắc Cảnh tuy giàu có nhưng vẫn có không ít người thiếu lương thực, bẻ trộm ngô xảy ra thường xuyên, nhất là những người già yếu tàn tật, nếu mà đi trông coi thấy cảnh đó thì nói hay không nói?
Nói thì không nỡ, không nói thì lại trái với chức trách, rất khó xử.
Cần gì phải vì chút công điểm mà đi đắc tội người khác.
Đây là lần đầu tiên Vệ Hoài thấy súng của Vương Hữu Lương, hắn chưa từng thấy: "Vương ca, cái súng này của anh có thể cho ta xem chút được không?"
Vương Hữu Lương cười nói: "Không thể so với súng trường bán tự động kiểu 56 của cậu được, cái của ta là súng trường 79."
Nói rồi hắn tháo khẩu súng sau lưng xuống đưa cho Vệ Hoài.
Vệ Hoài am hiểu về súng, cũng chỉ quen súng trường Mosin-Nagant và súng trường bán tự động kiểu 56, mấy loại súng ống khác thì hắn không rành lắm.
Khẩu súng trường 79 này khi vào tay rất nặng, hắn nâng lên nhìn xa, ba điểm lỗ ngắm, đầu ngắm và mục tiêu thẳng một đường, cảm giác rất chính xác, chỉ là cái cảm giác cấn tay hơi khó chịu, chỉ nhìn một cái rồi trả lại súng cho Vương Hữu Lương.
Lần trước gặp Phác Xuân Dương và mấy người, Vệ Hoài cố ý mang theo súng trường Mosin-Nagant, vốn nghĩ khi làm giấy phép dùng súng săn thì đăng ký súng trường Mosin-Nagant, không ngờ chuyện đã được Phác Xuân Dương lo xong hết, trực tiếp đăng ký là súng trường bán tự động kiểu 56.
Khi ăn uống ở đầm lầy, Vệ Hoài có kể lại chuyện này, nhưng Phác Xuân Dương chỉ phất tay nói: "Đăng ký súng trường bán tự động kiểu 56 cũng có sao đâu, cậu là người Ngạc Luân Xuân, dùng súng trường bán tự động kiểu 56 chẳng phải bình thường sao?"
Vệ Hoài nghĩ cũng phải, chính phủ cấp cho thợ săn Ngạc Luân Xuân súng trường bán tự động kiểu 56 thì đúng là không có gì lạ.
Còn về nguồn gốc súng thì ai nấy đều biết rõ trong lòng, từ kho đạn, dân quân tự vệ hay đơn vị vũ trang đều có thể tuồn ra ngoài, đồ vật nào mà chẳng bị hao hụt, thất lạc, nếu không có chuyện gì lớn thì cũng chẳng ai đi truy đến cùng.
Phác Xuân Dương và mấy người kia đều có thói quen dùng súng riêng, cho nên không đổi súng trường bán tự động kiểu 56, không có nghĩa là họ không có cách lấy được.
Vương Hữu Lương lại nói tiếp: "Trước đây tôi dùng súng trường 7.62, phỏng chế theo Carbine của Tây, cò hai lửa không được rõ ràng, hay bị kẹt đạn, tôi mua mồi ngon rồi đến công xã tìm bộ trưởng quân sự, dùng khẩu súng đó đổi được khẩu 79 này, thấy dùng rất ưng."
Cò hai lửa có vấn đề thì đối với thợ săn là một khiếm khuyết chết người.
Thông thường thì súng chỉ cần bóp một cò là bắn, nhưng đối với bắn tầm xa, để đạn đi chuẩn và ổn định, người ta phải thêm một cò nữa, tức là cò hai lửa.
Cò hai lửa mà không tốt thì ảnh hưởng không nhỏ.
Vệ Hoài tiện miệng hỏi: "Vương ca, nếu đã biết lợn rừng đến thì hay là mình đi tìm xem dấu chân rồi xử lý luôn, tối cho đỡ khổ?"
Chủ yếu là hắn không muốn ở đây lãng phí thời gian, còn muốn tranh thủ ban ngày đi làm chuyện khác.
Hơn nữa, nhìn cái lều mà lại còn chui vào trong đấy, đâu có thoải mái như ở nhà.
Cái chính là, bản thân Vệ Hoài lại là một “mặt trắng nhỏ”.
Ở trong núi lâu như vậy, hắn biết muỗi trong rừng đáng sợ như thế nào, ở ngoài này mà bị cả đêm thì những chỗ lộ thịt đều bị muỗi đốt sưng vù, nóng rát khó chịu vô cùng.
Sở dĩ người ta nói Vệ Hoài là “mặt trắng nhỏ”, đó là vì da của hắn quá dễ bị dị ứng, mấy loại muỗi này thường đốt hắn thảm hơn người bình thường rất nhiều.
Khi đi săn trong núi, người lúc nào cũng di chuyển, mấy con muỗi ẩn nấp trong rừng cũng khó mà đậu lên được.
Nhưng ngồi canh trong lều bốn phía thông thống thì với muỗi mà nói, đấy chẳng khác nào một đống máu thịt bất động, không chen nhau vào thì mới lạ.
Mấy con muỗi giống như đứa trẻ lạc thấy mẹ, cứ quây lấy người, từ trong ra ngoài bao kín hết, những chỗ nào hở ra thì chúng đều dùng vòi chích đốt, lát sau tay, chân và mặt đều bị đốt đến biến dạng.
Rất nhiều người cho rằng “mặt trắng nhỏ” quá yếu ớt, cũng bị đốt mà người ta chẳng sao còn “mặt trắng nhỏ” thì gào khóc chịu không nổi.
Thật ra đó là hiểu lầm.
Da mẫn cảm và da không mẫn cảm, bị muỗi đốt thì chỉ nổi cục sưng to bằng hạt đậu hoặc hạt gạo.
Còn da mẫn cảm, do phản ứng dữ dội, thường nổi một cục to bằng đồng xu một phân, hơn nữa rất lâu mới xẹp xuống.
Vệ Hoài thuộc trường hợp sau, cái cảm giác bị muỗi đốt ngứa ngáy khó chịu, toàn thân phát nóng, bực bội đó, Vệ Hoài quá quen khi đi bãi kiềm hoặc đi thuyền trên sông rồi.
Vì thế, bình thường khi ngồi đợi ngoài trời, hắn sẽ thay quần áo kín mít, mặc ủng cao su, đeo bao tay da hươu, thậm chí còn đội mũ chống muỗi.
Bây giờ đang là mùa muỗi sinh sôi nhiều, mấy hôm trước, Vệ Hoài chèo thuyền da trên sông, tìm hươu đỏ và rái cá, đi xuôi theo sông A Mộc Nhĩ về phía nam được bảy tám dặm thì rẽ vào một con sông nhỏ.
Bên trái con sông đó là vách núi dựng đứng, bên phải là rặng liễu rậm rạp.
Gió ban đầu thì nhẹ thổi, nhưng vào con đường hẹp hình chữ V được hình thành từ vách núi và hàng liễu đó, gió bỗng lặng im.
Trong đám liễu nhỏ màu đỏ có cả một đám muỗi vằn, chúng bay thẳng vào mặt Vệ Hoài, vài phút sau cả mặt đã nóng bừng, chỉ có thể lấy nước sông rửa mặt hạ nhiệt, lúc bình thường Vệ Hoài chèo thuyền không gây tiếng động nhưng lần này vì giũ nước mà tạo ra tiếng soạt soạt, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi quái quỷ này.
Nên biết rằng đó là giữa ban ngày đấy.
Buổi tối thì còn kinh khủng hơn.
May mà những nơi muỗi nhiều thì sinh vật trong núi cũng không thích ở lại, dù sao chúng cũng có máu thịt mà.
Nhưng đã chọn đi săn trong rừng núi thì đó là vấn đề lúc nào cũng phải đối mặt, dù khó chịu cũng phải cố, phần lớn thời gian hắn chỉ có thể dùng ý chí để chống chọi.
Lần nặng nhất là lúc ngồi canh ở bãi kiềm, mấy đêm liền hai mắt cá chân nổi đầy cục, trên cục mụn tím chồng thêm cục mụn đỏ, đỏ và tím cứ ken vào nhau, có chỗ còn bị thối rữa chảy nước vàng, quá khổ sở.
Cũng chính vì vậy mà việc Vệ Hoài về nhà dùng nước muối rửa chỗ bị đốt là chuyện cơm bữa, thuốc tím cũng là vật không thể thiếu. Vệ Hoài cũng chính trong quá trình này mà phát hiện ra rằng có thể khiến bản thân trở nên không mẫn cảm, chịu đựng nỗi đau do da mẫn cảm gây ra, dần dà, có lẽ do bị đốt nhiều quá nên hắn cũng thấy không còn sao nữa.
Nói cho đúng thì là có sức đề kháng nhất định, hoặc là đã quen bị đốt rồi.
Mà cái chỗ này mấy chục gò đất, xung quanh hoặc là đầm lầy nước, hoặc là rừng cây, muốn nước có nước, muốn ngột ngạt có ngột ngạt, đúng là chỗ muỗi vằn thích lui tới, mỗi ngày tiện đường trở về, đều có thể thấy trên đường cứ cách một đoạn ngắn lại có một đám nhỏ bay lượn, va vào mặt. Ở trong nhà cũng không dễ chịu, tắt đèn đi ngủ, trong phòng luôn có thể nghe thấy tiếng vo ve, đó là từng con muỗi khát máu đang đến gần. Dù là đốt ngải cứu, xông khói cũng không có tác dụng lớn lắm. May mà lão Cát giàu kinh nghiệm, từ trên núi mang về một ít cái gọi là nấm linh chi, loại nấm này mọc ở trên thân cây khô mục, cũng gọi là "cây cơ tử", cái thứ này là một loại nấm mốc, không ăn được, nhưng chỉ cần đốt lên, liền bốc lên một mùi khói cay nồng. Trước khi ngủ, hun một chút trong phòng, một lúc sau, đợi cho mùi khói này bớt đi, người có thể chịu được rồi thì mới đi ngủ, vừa đỡ được việc mà lại hiệu quả. Theo lão Cát nói, người tìm nhân sâm cũng thường xuyên dùng cái này để xông quần áo trên người, mùi có thể lưu lại ba ngày, trong ba ngày đó, muỗi không dám đến gần. Lại có cả việc hút thuốc lá. Đây cũng là nguyên nhân nhiều người ở Bắc Cảnh hút thuốc như vậy, không ít phụ nữ cũng có cái tẩu cán dài, ngồi trên giường phì phèo thuốc, không hề thua kém cánh đàn ông. Nghe Vệ Hoài nói như vậy, còn chưa từng cùng nhau đi săn bao giờ, Vương Hữu Lương suy nghĩ một chút: "Được thôi, cùng đi xem thế nào, chỗ đầm lầy phía tây đánh không tốt, chúng ta đi xem phía rừng phía bắc xem sao, chỗ này không dễ đánh." Vệ Hoài cũng đồng ý trước tiên giải quyết chỗ phiền phức nhất. Hai người cùng nhau, đi về phía những gò đất phía bắc. Dưới sự dẫn đường của Vương Hữu Lương, Vệ Hoài rất nhanh nhìn thấy vết tích lợn rừng vui chơi trên gò đất, từng mảng lớn lúa mạch bị đạp đổ, từng vệt bánh xe do bị cày xới lung tung, trải khắp gò đất, trông không ra gì. Mấy con lợn rừng này đều không ở gần rìa gò đất, toàn chạy về giữa đồng. Một mẫu đất có thể thu hoạch khoảng 200 kg lúa mì, vậy sáu bảy chỗ bị phá hoại, ít nhất cũng bị hư hai ba nghìn cân, đã bị lợn rừng tàn phá không phải một hai ngày, trước kia thanh niên trí thức xua đuổi, cài bẫy, cũng không có tác dụng gì. Hai người đều là thợ săn có kinh nghiệm, biết rằng mấy con lợn rừng này ban ngày sẽ không tới, đợi tới gần tối mới từ trong rừng đi ra, giờ này trời mới sáng, bọn chúng đã ăn uống no đủ, có lẽ đang ngủ ở đâu đó cũng không chừng. Với lại, lợn rừng cũng quen đi trên những đường mà chúng cho là an toàn, đàn lợn đi lại, cũng dễ hình thành đường mòn, trong rừng rất dễ tìm ra. Nhìn kỹ dấu chân, ít nhất cũng có hơn hai mươi con lợn rừng, loại đàn lớn thế này, trong núi rất phổ biến, nhất là mùa này, không ít lợn nái đều đẻ con, mấy dấu chân nhỏ chiếm đa số, là lợn con mới đẻ năm nay, những con lông vàng 10, 15 kg chiếm đa số. Cùng lắm thì thế thôi! Vệ Hoài cùng Vương Hữu Lương hai người lấy súng xuống, men theo đường mòn đi theo. Than Đen chạy nhanh phía trước, chạy một đoạn thì dừng lại chờ, có nó dẫn đường, không cần phải cứ men theo đường mòn mà tìm kiếm, đi thẳng một mạch. Đi như vậy hơn nửa tiếng, hai người đi được sáu bảy dặm, trèo lên triền núi phía bắc khe núi, thấy ở cạnh suối khe núi đang phơi mình trong ánh nắng ban mai là một bầy lợn rừng đang lăn lộn, lợn lớn không nhiều, tầm 100kg trở lên, cũng chỉ có sáu con, lớn nhất là một con lợn đực cỡ 150kg, lợn con lông vàng có hơn chục con, đang đuổi nhau chơi đùa trên đồng cỏ. Nếu như để đi săn thịt lợn rừng, thật ra chỉ cần lên núi, hầu như muốn tìm là có thể tìm thấy. Vệ Hoài bây giờ, đối với lợn rừng đã không còn cảm giác xa lạ và hoảng sợ như mới tới Bắc Cảnh, trong tay có súng trường bán tự động kiểu 56, lại càng không sợ. Nếu như là lợn đi lẻ, hắn sẽ cẩn thận né tránh, sẽ không đi tùy tiện trêu chọc, nhưng trước mắt là một lũ đánh là chạy, tùy tiện sẽ không chủ động tấn công người, thật không có gì đáng sợ, cứ đánh thôi. Nhìn thấy mấy con lông vàng đó, cùng mấy con lợn mẹ gần 100 kg, hắn không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Toàn là thịt ngon a!" "Là thịt ngon, cần phải đánh, nhưng cũng phải chọn mấy con lớn mà đánh, làm cho con lớn sợ, chạy vào trong núi sâu, thời gian ngắn sẽ không ra, đến lúc đó không cần mỗi ngày trông coi nữa." Vương Hữu Lương nhìn địa hình, cảm nhận hướng gió: "Bây giờ chúng ta đang ở vị trí cuối gió, ngươi xuống phía bờ sông mà trông coi, ta men theo triền núi vòng lên phía trước, cho ta khoảng hai mươi phút, súng ngươi bắn giỏi, ngươi nổ súng trước, làm cho chúng giật mình, đàn lợn rừng chắc chắn sẽ chạy về phía ta, đến chỗ ta, ta cũng sẽ bắn một phát, xem có thể làm kinh động chúng quay trở lại không, ngươi tìm cơ hội mà bắn tiếp... Dù sao thì cứ tận lực mà bắn đi!" Ý Vệ Hoài cũng gần như thế, chỉ là vốn chỉ muốn tiến lên chặn đường, đã Vương Hữu Lương nói hắn đi lên trước, vậy thì Vệ Hoài đương nhiên không có gì để nói nữa. Chuyện cứ thế mà định. (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận