1976 Dạo Chơi Săn Bắn Bắc Cảnh
1976 Dạo Chơi Săn Bắn Bắc Cảnh - Chương 34: Con cú (length: 8600)
Đến giờ đi ngủ, không thấy dựng lều, Vệ Hoài nhìn ba người chỉ trải đám cành lá dọn từ chỗ đất trống ra bên đống lửa, rồi mở tấm da hươu, cởi trần cái là Tô Ân đã chui vào trong thùng da, rất nhanh đã ngáy khò khò.
Ba con chó săn nằm cuộn mình trong ổ tuyết, thỉnh thoảng vẫy đuôi, quệt vào tuyết đọng và lá khô kêu vù vù, chúng làm lính gác cực tốt.
Trời băng tuyết phủ kín, chỉ với một tấm da hươu có vẻ không dày lắm mà dám cởi đồ ngủ, chẳng lẽ không sợ lạnh sao? Đây đâu phải trong lều.
Vệ Hoài kinh ngạc.
Hắn không dám làm vậy, trải cành lá bên đống lửa cho êm, rồi trải da hươu, chui vào thùng da cùng quần áo, bắt chước bọn họ buộc dây da lại, núp trong đó run cầm cập, mà thân thể thì đau nhức đến muốn động đậy cũng phải cắn răng gắng gượng.
Đây không phải lần đầu hắn ngủ ngoài trời băng tuyết, lần trước ở trong hang gấu một đêm, là do thân thể mệt mỏi rã rời, tinh thần căng như dây đàn, lại có cây lớn che chắn, không gian lại nhỏ, nhiệt độ tăng nhanh, co ro cạnh đống lửa liền ngủ được ngay.
Còn bây giờ thì không, có lẽ trong lòng thoải mái, đêm đầu ngủ trong rừng, Vệ Hoài có cảm giác vừa lạ vừa quen, thế nào cũng không ngủ được.
Cảnh Bắc uể oải dưới trăng phủ màu bạc, sáng trong như ban ngày.
Trong rừng thỉnh thoảng có tiếng động, cũng làm hắn cảnh giác chui đầu ra khỏi thùng da xem xét, có phải động vật hoang dã đến gần không, nghĩ xem có sói, gấu hay loài thú nào xông tới không.
Nghe nói còn có loại hổ móng vuốt lớn Đông Bắc cao hơn hai mét, một tay quật ngã cả ngựa, cùng các loài sinh vật kỳ dị trong núi.
Kết quả, ngoài tiếng ngựa Ngạc Luân Xuân đào tuyết gặm cỏ đá tung tóe và tiếng phì phì trong mũi thỉnh thoảng phát ra, chẳng thấy gì cả, ngược lại trong thùng da đã ấm lên nhanh chóng.
Hắn mới phát hiện, dùng da hươu làm thùng da đúng là thần vật cho việc ngủ đêm trong rừng núi mùa tuyết.
Đột nhiên, bên tai hắn vang lên tiếng phành phạch phành phạch đều đều, tựa như ai đó đang vung một chiếc quạt giấy khổng lồ phía sau.
Đúng lúc Vệ Hoài nhìn quanh xem tiếng động ở đâu, thì ba con chó săn vụt đứng dậy, bốn con ngựa lùn cũng liên tiếp khịt mũi, huỳnh huỵch móng chân, có vẻ hơi sốt sắng.
Thấy mấy con chó săn có vẻ nhìn lên trên, Vệ Hoài cũng ngước nhìn.
Một bóng đen khổng lồ vụt qua đầu, Vệ Hoài vô thức rụt cổ, rồi ngồi dậy, thấy rõ đó là một con chim lớn sải cánh phải đến hai mét.
Hắn chắc chắn rằng, với kích thước con chim này, mà một móng vuốt của nó rơi xuống người thì chẳng khác gì bị chém mấy nhát.
May sao, con chim lớn này không tấn công hắn, mà cứ thế đón trăng bay về phía trên cao, nhanh chóng khuất bóng.
Mạnh Chấn Bang cũng hết sức cảnh giác, cảm thấy chó săn và ngựa có vẻ động đậy, liền chui khỏi thùng da, nửa thân trên trần trụi, cầm lấy khẩu súng trường bán tự động kiểu 56 để bên cạnh.
“Chú ơi, cái gì mà lớn thế ạ?”
Vệ Hoài vừa run sợ vừa hỏi.
Thấy chim lớn bay xa, Mạnh Chấn Bang buông súng xuống, lại chui vào thùng da: “Là con cú thôi, hồi trước có một thanh niên trí thức người Hán nói với ta, tên khoa học là điêu khắc hào, lớn như vậy thì chắc phải hai ba chục năm rồi, còn hơn tuổi tụi mày, chắc là ‘côn’ của núi rừng này, lần trước mình đến cũng thấy rồi, không sao, nó không hại người.”
"Côn" là gì?
Vệ Hoài đến Đông Bắc một thời gian, biết trong tiếng Đông Bắc nó có nghĩa là ghê gớm nhất, bá đạo nhất.
Mạnh Chấn Bang ý nói, con cú này là bá chủ của dãy núi này.
Cú, là cú mèo.
Vệ Hoài có thấy qua, tối nó kêu rất khó nghe và rợn người, nhưng so với con chim lớn vừa thấy, thì hắn thấy chẳng cùng đẳng cấp gì, nghe Mạnh Chấn Bang nói vậy, hắn từ lo lắng lại sinh tò mò: “Chú ơi, nó to vậy, sao không bắn nó xuống?”
Mạnh Chấn Bang lắc đầu: “Bắn nó làm gì, trong núi không phải thứ gì cũng bắn được, theo người Hán các ngươi nói đi núi, bắn cú thì sẽ xui xẻo...không được bắn."
Nghe Mạnh Chấn Bang nói thế, Vệ Hoài không nói thêm gì nữa.
Có lẽ biết Vệ Hoài chưa quen ngủ ngoài hoang dã, Mạnh Chấn Bang an ủi: “Ngươi cứ ngủ yên tâm đi, có gì thì chó săn sủa lên, với lại có bọn ta nữa, không có gì phải sợ.”
“Vâng!”
Vệ Hoài đáp, lại chui vào thùng da, buộc dây lưng lại.
Ngẫm kỹ lại, thấy mình hơi lo hão, hít mấy hơi sâu, thả lỏng, vô tình dần dần thiếp đi.
Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Vệ Hoài bị tiếng bì bõm bên cạnh làm cho tỉnh, hắn chui ra thùng da, thấy ba người Mạnh Chấn Bang đang thức dậy, tiếng kia là do họ rung lớp băng tuyết trên Tô Ân.
Quần áo lạnh thế, mà họ cứ như không cảm thấy gì, mặc thẳng vào, chẳng hề run rẩy.
Vệ Hoài đoán chắc, họ sống ở miền Bắc băng tuyết quanh năm đã quen rồi.
Hắn cũng muốn dậy, nhưng lại phát hiện sau giấc ngủ, toàn thân đau nhức hơn hôm qua, thậm chí có chút không nghe lời nữa.
Nhưng hắn không quên lời hứa, không làm chậm trễ, cố cắn răng chui ra khỏi thùng da, ra sức hoạt động: “Để ta làm bữa sáng!”
"Không cần, trời mới sáng, là lúc các loài hoang dã đi kiếm ăn ban đêm trở về hang, cũng là lúc các loài kiếm ăn ban ngày bắt đầu kiếm mồi, thời gian này dễ gặp động vật hoang dã nhất, mình phải tranh thủ ra ngoài.”
Mạnh Xuyên vừa nói, vừa lấy từ túi da hươu ra một túi vải nhỏ ném cho Vệ Hoài: "Thịt sói mấy ngày trước tụi mày săn được đó, mẹ ta làm chút thịt khô, ăn lót dạ.”
Vệ Hoài đón lấy túi, thấy có non nửa túi thịt khô cắt thành miếng, trông thì không phải là đồ xào nấu, mà là nướng bên đống lửa, có mùi hun khói nồng nặc.
Hắn lấy một miếng cho vào miệng, cảm thấy khô cứng, muối cũng bỏ hơi nặng tay, chẳng có mùi tanh, lại hơi thơm kiểu khô, mà Vệ Hoài hài lòng nhất là nó đã chín.
Hắn bốc ba miếng, trả túi lại cho Mạnh Xuyên, Mạnh Xuyên chia đều cho Mạnh Chấn Bang và Mạnh Thọ An, bốn người mặc chỉnh tề, không cưỡi ngựa nữa, chỉ dời ngựa sang chỗ có nhiều cỏ rồi cột dây dài, Mạnh Chấn Bang liền dẫn đầu tiến vào rừng sâu.
"Cột ngựa như vậy không sao chứ?" Vệ Hoài lo lắng hỏi.
Mạnh Thọ An lắc đầu: “Cứ yên tâm, để bọn nó ở đó kiếm cỏ ăn, dắt đi săn thì ồn, bất tiện, thú hoang cũng không dễ lại gần, ngựa cũng có thể đánh nhau với thú rừng, đợi khi nào cần đuổi bắt thì quay lại cưỡi.”
Ngựa mà có thể đánh nhau với thú hoang…
Lại được nghe chuyện lạ đời.
Nhưng nghĩ lại cái móng ngựa đá gãy xương đùi người, Vệ Hoài lại thấy bình thường.
Hắn cố đuổi theo ba người, khó khăn di chuyển, đi một lúc, thấy người đã quen dần, cảm giác đau nhức giảm đi, bắt đầu trở nên linh hoạt.
Tâm tư Vệ Hoài cũng theo đó linh hoạt hơn.
Lợn rừng đâu?
Da hươu thế nào?
Rốt cuộc đi săn ra sao?
Hắn hoàn toàn không biết gì cả.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Ba con chó săn nằm cuộn mình trong ổ tuyết, thỉnh thoảng vẫy đuôi, quệt vào tuyết đọng và lá khô kêu vù vù, chúng làm lính gác cực tốt.
Trời băng tuyết phủ kín, chỉ với một tấm da hươu có vẻ không dày lắm mà dám cởi đồ ngủ, chẳng lẽ không sợ lạnh sao? Đây đâu phải trong lều.
Vệ Hoài kinh ngạc.
Hắn không dám làm vậy, trải cành lá bên đống lửa cho êm, rồi trải da hươu, chui vào thùng da cùng quần áo, bắt chước bọn họ buộc dây da lại, núp trong đó run cầm cập, mà thân thể thì đau nhức đến muốn động đậy cũng phải cắn răng gắng gượng.
Đây không phải lần đầu hắn ngủ ngoài trời băng tuyết, lần trước ở trong hang gấu một đêm, là do thân thể mệt mỏi rã rời, tinh thần căng như dây đàn, lại có cây lớn che chắn, không gian lại nhỏ, nhiệt độ tăng nhanh, co ro cạnh đống lửa liền ngủ được ngay.
Còn bây giờ thì không, có lẽ trong lòng thoải mái, đêm đầu ngủ trong rừng, Vệ Hoài có cảm giác vừa lạ vừa quen, thế nào cũng không ngủ được.
Cảnh Bắc uể oải dưới trăng phủ màu bạc, sáng trong như ban ngày.
Trong rừng thỉnh thoảng có tiếng động, cũng làm hắn cảnh giác chui đầu ra khỏi thùng da xem xét, có phải động vật hoang dã đến gần không, nghĩ xem có sói, gấu hay loài thú nào xông tới không.
Nghe nói còn có loại hổ móng vuốt lớn Đông Bắc cao hơn hai mét, một tay quật ngã cả ngựa, cùng các loài sinh vật kỳ dị trong núi.
Kết quả, ngoài tiếng ngựa Ngạc Luân Xuân đào tuyết gặm cỏ đá tung tóe và tiếng phì phì trong mũi thỉnh thoảng phát ra, chẳng thấy gì cả, ngược lại trong thùng da đã ấm lên nhanh chóng.
Hắn mới phát hiện, dùng da hươu làm thùng da đúng là thần vật cho việc ngủ đêm trong rừng núi mùa tuyết.
Đột nhiên, bên tai hắn vang lên tiếng phành phạch phành phạch đều đều, tựa như ai đó đang vung một chiếc quạt giấy khổng lồ phía sau.
Đúng lúc Vệ Hoài nhìn quanh xem tiếng động ở đâu, thì ba con chó săn vụt đứng dậy, bốn con ngựa lùn cũng liên tiếp khịt mũi, huỳnh huỵch móng chân, có vẻ hơi sốt sắng.
Thấy mấy con chó săn có vẻ nhìn lên trên, Vệ Hoài cũng ngước nhìn.
Một bóng đen khổng lồ vụt qua đầu, Vệ Hoài vô thức rụt cổ, rồi ngồi dậy, thấy rõ đó là một con chim lớn sải cánh phải đến hai mét.
Hắn chắc chắn rằng, với kích thước con chim này, mà một móng vuốt của nó rơi xuống người thì chẳng khác gì bị chém mấy nhát.
May sao, con chim lớn này không tấn công hắn, mà cứ thế đón trăng bay về phía trên cao, nhanh chóng khuất bóng.
Mạnh Chấn Bang cũng hết sức cảnh giác, cảm thấy chó săn và ngựa có vẻ động đậy, liền chui khỏi thùng da, nửa thân trên trần trụi, cầm lấy khẩu súng trường bán tự động kiểu 56 để bên cạnh.
“Chú ơi, cái gì mà lớn thế ạ?”
Vệ Hoài vừa run sợ vừa hỏi.
Thấy chim lớn bay xa, Mạnh Chấn Bang buông súng xuống, lại chui vào thùng da: “Là con cú thôi, hồi trước có một thanh niên trí thức người Hán nói với ta, tên khoa học là điêu khắc hào, lớn như vậy thì chắc phải hai ba chục năm rồi, còn hơn tuổi tụi mày, chắc là ‘côn’ của núi rừng này, lần trước mình đến cũng thấy rồi, không sao, nó không hại người.”
"Côn" là gì?
Vệ Hoài đến Đông Bắc một thời gian, biết trong tiếng Đông Bắc nó có nghĩa là ghê gớm nhất, bá đạo nhất.
Mạnh Chấn Bang ý nói, con cú này là bá chủ của dãy núi này.
Cú, là cú mèo.
Vệ Hoài có thấy qua, tối nó kêu rất khó nghe và rợn người, nhưng so với con chim lớn vừa thấy, thì hắn thấy chẳng cùng đẳng cấp gì, nghe Mạnh Chấn Bang nói vậy, hắn từ lo lắng lại sinh tò mò: “Chú ơi, nó to vậy, sao không bắn nó xuống?”
Mạnh Chấn Bang lắc đầu: “Bắn nó làm gì, trong núi không phải thứ gì cũng bắn được, theo người Hán các ngươi nói đi núi, bắn cú thì sẽ xui xẻo...không được bắn."
Nghe Mạnh Chấn Bang nói thế, Vệ Hoài không nói thêm gì nữa.
Có lẽ biết Vệ Hoài chưa quen ngủ ngoài hoang dã, Mạnh Chấn Bang an ủi: “Ngươi cứ ngủ yên tâm đi, có gì thì chó săn sủa lên, với lại có bọn ta nữa, không có gì phải sợ.”
“Vâng!”
Vệ Hoài đáp, lại chui vào thùng da, buộc dây lưng lại.
Ngẫm kỹ lại, thấy mình hơi lo hão, hít mấy hơi sâu, thả lỏng, vô tình dần dần thiếp đi.
Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Vệ Hoài bị tiếng bì bõm bên cạnh làm cho tỉnh, hắn chui ra thùng da, thấy ba người Mạnh Chấn Bang đang thức dậy, tiếng kia là do họ rung lớp băng tuyết trên Tô Ân.
Quần áo lạnh thế, mà họ cứ như không cảm thấy gì, mặc thẳng vào, chẳng hề run rẩy.
Vệ Hoài đoán chắc, họ sống ở miền Bắc băng tuyết quanh năm đã quen rồi.
Hắn cũng muốn dậy, nhưng lại phát hiện sau giấc ngủ, toàn thân đau nhức hơn hôm qua, thậm chí có chút không nghe lời nữa.
Nhưng hắn không quên lời hứa, không làm chậm trễ, cố cắn răng chui ra khỏi thùng da, ra sức hoạt động: “Để ta làm bữa sáng!”
"Không cần, trời mới sáng, là lúc các loài hoang dã đi kiếm ăn ban đêm trở về hang, cũng là lúc các loài kiếm ăn ban ngày bắt đầu kiếm mồi, thời gian này dễ gặp động vật hoang dã nhất, mình phải tranh thủ ra ngoài.”
Mạnh Xuyên vừa nói, vừa lấy từ túi da hươu ra một túi vải nhỏ ném cho Vệ Hoài: "Thịt sói mấy ngày trước tụi mày săn được đó, mẹ ta làm chút thịt khô, ăn lót dạ.”
Vệ Hoài đón lấy túi, thấy có non nửa túi thịt khô cắt thành miếng, trông thì không phải là đồ xào nấu, mà là nướng bên đống lửa, có mùi hun khói nồng nặc.
Hắn lấy một miếng cho vào miệng, cảm thấy khô cứng, muối cũng bỏ hơi nặng tay, chẳng có mùi tanh, lại hơi thơm kiểu khô, mà Vệ Hoài hài lòng nhất là nó đã chín.
Hắn bốc ba miếng, trả túi lại cho Mạnh Xuyên, Mạnh Xuyên chia đều cho Mạnh Chấn Bang và Mạnh Thọ An, bốn người mặc chỉnh tề, không cưỡi ngựa nữa, chỉ dời ngựa sang chỗ có nhiều cỏ rồi cột dây dài, Mạnh Chấn Bang liền dẫn đầu tiến vào rừng sâu.
"Cột ngựa như vậy không sao chứ?" Vệ Hoài lo lắng hỏi.
Mạnh Thọ An lắc đầu: “Cứ yên tâm, để bọn nó ở đó kiếm cỏ ăn, dắt đi săn thì ồn, bất tiện, thú hoang cũng không dễ lại gần, ngựa cũng có thể đánh nhau với thú rừng, đợi khi nào cần đuổi bắt thì quay lại cưỡi.”
Ngựa mà có thể đánh nhau với thú hoang…
Lại được nghe chuyện lạ đời.
Nhưng nghĩ lại cái móng ngựa đá gãy xương đùi người, Vệ Hoài lại thấy bình thường.
Hắn cố đuổi theo ba người, khó khăn di chuyển, đi một lúc, thấy người đã quen dần, cảm giác đau nhức giảm đi, bắt đầu trở nên linh hoạt.
Tâm tư Vệ Hoài cũng theo đó linh hoạt hơn.
Lợn rừng đâu?
Da hươu thế nào?
Rốt cuộc đi săn ra sao?
Hắn hoàn toàn không biết gì cả.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận