Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 88: Sắp tẩu hỏa nhập ma, vô luận như thế nào cũng muốn thực hiện ước định

Chương 88: Sắp tẩu hỏa nhập ma, vô luận thế nào cũng muốn thực hiện ước định Theo đạo này mang theo từ bi thương hại âm thanh rơi xuống.
Đen nhánh thâm uyên chỗ sâu bỗng nhiên nổi lên một chút huỳnh quang.
Có một cái đại thủ ngưng tụ từ vô tận phật quang, giờ phút này chính xé tan bóng đêm, mang theo tân sinh cùng quang minh hướng về nàng rơi tới.
Nàng chỉ cần hơi nhấc tay lên một chút, liền có thể thuận thế bắt lấy đầu đại thủ này.
Thì có thể thật sự buông bỏ quá khứ, triệt để quên quá khứ, đi hướng một tương lai tân sinh khác.
Đi hướng, một cái không có tương lai của hắn… "Đối phó buồn nôn…"
"Đến chậm thâm tình so thảo tiện…."
"Cho rất nhiều cơ hội…"
"Bất quá gieo gió gặt bão…."
Não hải Mộc Bạch Lăng sớm đã đứng máy, giống như trúng bệnh độc máy tính, không ngừng khởi động lại hiện lên mấy câu nói đó.
Vô số suy nghĩ hỗn loạn chồng chất lên nhau đang đan xen, cuối cùng tạo thành câu nói kia tiếng vọng đến tận sâu trong linh hồn.
Buông hắn xuống, tiếp nhận một tương lai không có hắn!
"Ta… Không tiếp nhận!"
"Ta muốn đem hắn tìm trở về…. Nhất định phải đem hắn tìm trở về…"
"Ta có thể giao ra hết thảy của bản thân, dùng tất cả của chính mình để đền bù, để đền bù sai lầm ta đã từng gây ra!"
Suy nghĩ của Mộc Bạch Lăng dường như triệt để sụp đổ vào thời khắc này.
Cả người đều vì vậy mà có vẻ hơi ma chinh.
Khí tức trong cơ thể điên cuồng phun trào, trực tiếp vỡ vụn bàn tay hy vọng đang hướng về nàng dò tới, muốn lôi nàng ra khỏi thâm uyên.
Cả người lại gia tốc, chủ động rơi về phía chỗ sâu thẳm của thâm uyên!
Vẫn là câu nói kia, dù phải trả cái giá gì, nàng cũng muốn tìm lại Cố Hàn!
Cùng hắn tiếp tục cuộc sống tốt đẹp như trước đây, giống như mười năm trước!
Nếu như Cố Hàn rơi vào thâm uyên, thì nàng cũng có thể cùng nhau rơi xuống thâm uyên, vì hắn nỗ lực tất cả!
…Ầm ầm!
Cũng cơ hồ cùng một lúc.
Tỏa ra kim quang óng ánh phật tháp, vào lúc này bị một lực lượng khủng bố trùng kích, bắt đầu rung rẩy kịch liệt, ong ong.
"Phốc..."
Đồng thời, Cổ Đà chủ trì đang phụ trách tiến hành nghi thức này cũng bị một loại phản phệ đáng sợ, trong miệng lập tức phun ra một ngụm máu tươi lớn, khí tức trở nên vô cùng uể oải.
"Chuyện gì xảy ra!?"
Thái Hư Kiếm Chủ đang chờ bên ngoài phật tháp cũng bị động tĩnh này kinh động, vội vàng hoảng hốt xông vào phật tháp, liền thấy cảnh tượng làm người kinh hãi.
"Ta muốn tìm về hắn... Ta không chấp nhận... Không chấp nhận cái tương lai không có hắn!"
Vẻ mặt Mộc Bạch Lăng dữ tợn, giống như một con lệ quỷ bò ra từ địa ngục sâu thẳm, toàn thân khí tức bắt đầu bạo động, thậm chí có một loại năng lượng tâm tình tiêu cực hối hận cực hạn từ trong cơ thể bộc phát ra!
"Nhanh! Sử dụng phạm Tâm Phật Ấn... Áp chế nàng lại!"
Theo lời của Cổ Đà chủ trì vừa nói, rất nhiều tăng nhân của Cổ Phật tự đang kinh ngạc ngơ ngác tại chỗ cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cùng nhau thúc giục tu vi, thi triển thần thông.
Ông!
Trong thoáng chốc, vô số kinh văn mang theo hà quang bay lên, giữa không trung liên tục ngưng tụ, cuối cùng hóa thành một tượng phật lớn màu vàng kim.
Theo kim phật đột nhiên mở ra hai mắt, tiếng tụng kinh như có như không từ nơi xa xôi truyền đến, mang theo ý từ bi phổ độ, lập tức chế trụ Mộc Bạch Lăng đang sắp mất khống chế hoàn toàn.
Thấy tình hình cuối cùng đã ổn định, Cổ Đà chủ trì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu lại, âm thanh có chút đắng chát lại bất đắc dĩ nhìn Thái Hư Kiếm Chủ một cái: "Lý chưởng tọa, đồ đệ này của ngươi xuất hiện vấn đề vô cùng lớn về mặt tâm cảnh...."
"Ta không biết nàng ở trong ảo cảnh thấy được nam tử áo trắng kia rốt cuộc là ai."
"Nhưng có thể khẳng định, người kia chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Mộc thí chủ, sự chấp niệm của nàng đối với hắn đã đạt đến một mức độ đáng sợ...."
"Nếu nàng một mực không chịu chính thức buông bỏ quá khứ, tẩu hỏa nhập ma, chỉ sợ cũng là chuyện sớm muộn."
Nghe được những lời này, Thái Hư Kiếm Chủ mới bỗng nhiên hoàn hồn từ trong ngơ ngẩn, cả người trong nháy mắt trông già đi mấy tuổi.
Chuyện trước kia, chẳng những khiến bọn họ Vấn Kiếm Tông mất đi một vị thiên kiêu ngàn năm khó gặp.
Thậm chí cả đồ đệ yêu thích nhất của hắn, giờ phút này đều trở nên điên điên khùng khùng, sắp tẩu hỏa nhập ma....
…Cùng lúc đó.
Toàn bộ bí cảnh Trung Châu đã triệt để loạn thành một đoàn.
Tiếng gào thét của yêu thú bên tai không ngớt, các loại đại chiến nổ ra khắp nơi.
Tất cả tu sĩ đều đang ra sức đào tẩu, muốn thông qua vòng xoáy không gian truyền tống rời khỏi bí cảnh.
"Sư tỷ! Sư huynh mãi không trả lời, có phải hắn đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Giọng Lạc Bạch Chỉ có vẻ hơi vội vàng, lo lắng xao động.
"Bây giờ bí cảnh đã đại loạn, yêu thú hoàn toàn bạo động, sư huynh lại dường như một mình thăm dò bí cảnh... Nếu gặp phải nhiều yêu thú, tình cảnh chắc chắn sẽ dị thường hung hiểm!"
Sắc mặt Sở Ấu Vi cũng khó coi.
Cuối cùng cắn răng một cái, lấy ra một mảnh vỡ thạch kính có khắc vô số minh văn cổ xưa, lớn cỡ bàn tay từ không gian trữ vật của mình.
Đây là bảo vật mà các nàng đã phải vượt qua ngàn khó vạn trở mới có được trong di tích cổ xưa kia.
Mặc dù chỉ là một mảnh vỡ rất nhỏ, nhưng thông qua thần vận huyền diệu tỏa ra từ bên trong, nàng có thể sơ bộ xác nhận, đây rất có thể là một mảnh vỡ của Luân Hồi Thần Kính trong truyền thuyết!
Luân Hồi Thần Kính, trên có thể diễn biến tương lai, dưới có thể quay lại kiếp trước!
Luân Hồi pháp tắc ẩn chứa trong mảnh vỡ Luân Hồi Thần Kính này vô cùng mỏng manh, không dùng được mấy lần thì có thể sẽ vỡ nát.
Nhưng bây giờ, nàng chỉ muốn xác nhận sự an toàn của sư huynh.
Sở Ấu Vi dựa vào kinh nghiệm trong cổ tịch, toàn lực vận chuyển linh khí của mình, đem ý niệm muốn nhìn thấy tương lai của sư huynh, nương theo linh khí dung nhập vào trong mảnh vỡ Luân Hồi Thần Kính.
Trong nháy mắt, mảnh vỡ Luân Hồi Thần Kính vốn yên tĩnh không biết bao nhiêu năm lập tức nổi lên từng cơn sóng gợn.
Theo ánh sáng trên mặt kính lắng xuống, một đạo bóng mờ xuất hiện trong đó.
Trong hình ảnh, một nam tử áo trắng đang cực tốc chạy trong rừng rậm, lưu lại những vệt tàn ảnh màu trắng.
Trên đường thường xuyên có yêu thú tấn công hắn, nhưng bị hắn dễ như trở bàn tay chém giết ngay lập tức.
Rõ ràng là đang ngược dòng mà tiến lên, vậy mà lại như đi vào chỗ không người!
Rất nhanh, nam tử áo trắng trong hình bỗng như phát hiện có người đang nhìn trộm, động tác khựng lại một chút.
Hơi nghiêng mắt, hình ảnh Luân Hồi Thần Kính như bị ảnh hưởng, lại nổi lên từng cơn sóng gợn, tất cả hình ảnh nhanh chóng biến mất… Mất nửa ngày.
Sở Ấu Vi bọn người mới thở phào nhẹ nhõm.
So với kinh ngạc vì sư huynh không thèm đếm xỉa đến yêu thú triều, một đường ngược dòng tiến lên, chém giết vô số yêu thú.
Các nàng càng nghi hoặc và lo lắng hơn, vì sao sư huynh muốn đặt mình vào nơi nguy hiểm như thế, thậm chí còn tiến sâu vào trong bí cảnh?
Dù sâu trong bí cảnh có cơ duyên mà hắn muốn có, nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp để đi!
Một lúc lâu sau, Sở Ấu Vi mới thở dài một hơi.
"Hướng sư huynh muốn đi dường như là Côn Sơn..."
Sở Ấu Vi không nói gì nữa.
Liễu Như Yên và Lạc Bạch Chỉ đều hiểu ý đứng lên, không nói thêm lời nào mà theo sau lưng nàng.
Lần trước, các nàng vì không đứng ra kịp thời, đã khiến sư huynh thất vọng.
Bây giờ kết quả tương tự lại bày ra trước mặt các nàng.
Cho dù con đường phía trước nguy hiểm, các nàng cũng muốn thực hiện lời ước hẹn, bảo vệ sư huynh thật tốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận