Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 30: Huyết Hải cấm địa đánh dấu, sai một mực là chúng ta

Chương 30: Đánh dấu cấm địa Huyết Hải, sai một mực là chúng ta
Sau khi thành công giúp Hàn Mộng Dao ổn định khí tức, hoàn toàn kết nối được với thiên địa linh khí. Cố Hàn vẫn chưa trở về tông môn mà là ngự kiếm mang theo Hàn Mộng Dao bay về phía một dãy núi hoang vu nào đó.
Bởi vì hắn vừa mới lại kích hoạt một địa điểm đánh dấu mới, Xích Huyết Ma Tông, cấm địa Huyết Hải. Hơn nữa, dựa theo nội dung cốt truyện trong ký ức của hắn, nếu như hắn không ra tay cứu giúp Hàn Mộng Dao, thì nàng đã trên đường đào tẩu khi bị áp giải về Thiên Hoang thành.
Cuối cùng lại bị người của Xích Huyết Ma Tông đang chiếm đóng khu vực phụ cận núi Huyết Diêm bắt được, chuẩn bị mang về Xích Huyết Ma Tông xem như huyết thực. Nhưng sau đó vì thiên phú dị bẩm của Hàn Mộng Dao, vô cùng phù hợp với ma đạo, nàng lại được một vị trưởng lão của Xích Huyết Ma Tông để mắt, thu làm đệ tử, từ đây bước lên con đường ma đạo chính thức.
Chủ yếu là trong nguyên tác, Hàn Mộng Dao cũng lấy Xích Huyết Ma Tông làm trung tâm, khuếch trương ảnh hưởng ra bên ngoài không ngừng, cuối cùng trở thành Ma Tôn danh chấn thiên hạ. Cho dù không có hệ thống ban bố địa điểm đánh dấu này, hắn cũng sẽ tiến về Xích Huyết Ma Tông. Dù sao, để nhanh chóng giúp Hàn Mộng Dao thành lập Huyết Nguyệt Ma Tông, chiếm lấy Xích Huyết Ma Tông làm nền tảng phát triển ban đầu cũng vô cùng cần thiết.
.......
Cùng lúc đó.
Vấn Kiếm tông, Thái Hư kiếm Phong.
Thái Hư kiếm chủ cùng rất nhiều phong chủ và trưởng lão đều tụ tập ở đây.
"Bạch Lăng, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?"
"Nghe nói Cố Hàn xuống núi từ mấy hôm trước, đến hôm nay vẫn chưa trở về tông môn?"
"Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?"
Thái Hư kiếm chủ vừa nói, ánh mắt của những người khác đều đổ dồn vào Mộc Bạch Lăng. Dù không nói gì, nhưng mọi người đều hiểu ý. Chuyện vừa rồi ồn ào quá lớn, dù bọn họ đã đưa ra một lời giải thích hợp lý, thậm chí kịp thời cứu vãn, nhưng có vẻ Cố Hàn vẫn không hài lòng. Thậm chí, theo một ý nghĩa nào đó, hắn đã đoạn tuyệt quan hệ với sư tôn Mộc Bạch Lăng, mấy ngày nay không hề qua lại. Bây giờ, xuống núi đã mấy ngày, vẫn chưa có dấu hiệu trở về. Thậm chí, bọn họ dùng ngọc điệp truyền âm để nhắn tin cho hắn, nhưng đối phương không hề phản hồi. Điều này khiến bọn họ lo lắng, chẳng lẽ Cố Hàn nhân lúc xuống núi làm việc, lén trốn khỏi tông môn rồi?
Suy đoán này khiến các cao tầng của Vấn Kiếm tông có chút bối rối. Không nói đến thực lực hiện tại của Cố Hàn, hắn đã được xem là thủ tịch trong thế hệ trẻ của Vấn Kiếm tông. Hơn nữa, việc hắn có thể bình an vô sự bước ra từ Tỏa Yêu Tháp sau khi bọn họ đã cùng nhau gia cố phong ấn, đã đủ để gián tiếp chứng minh thiên phú của Cố Hàn mạnh mẽ đến mức vượt quá cả tưởng tượng của họ. Nếu Vấn Kiếm tông của bọn họ thật sự mất đi một thiên kiêu vô song như vậy thì đó sẽ là một tổn thất vô cùng lớn.
Điều quan trọng hơn là sau nhiều nỗ lực, bọn họ cuối cùng đã có được một suất vào bí cảnh Trung Châu. Vùng Trung Châu vốn là một trong những châu mạnh nhất của thế giới này. Nơi đây đạo thống dày đặc, đã có vô số cường giả cổ đại sinh ra, cuối cùng chứng được vô thượng đại đạo. Bí cảnh ở nơi đây có chứa đại cơ duyên. Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, bọn họ nhận thấy người thích hợp nhất để dẫn đầu lần này là Cố Hàn.
Ngoài ra, bọn họ cũng muốn nhân cơ hội này để làm dịu quan hệ với Cố Hàn. Nếu đối phương lén lút rời tông môn, tất cả những gì bọn họ đã làm há chẳng phải công cốc sao?
"Trước khi Hàn nhi xuống núi.... Ta đã cho Bạch Chỉ theo sau..."
"Cũng liên tục để Bạch Chỉ báo cáo hành tung của Hàn nhi cho ta... Nhưng khi Hàn nhi vào Thiên Hoang thành rồi lại đi ra thì Bạch Chỉ đã bị bỏ lại...."
Thanh âm của Bạch Lăng có chút khàn khàn, mệt mỏi: "Hơn nữa.... Ta đã để lại ấn ký đặc thù trên người Hàn nhi.... Nhưng không biết hắn đã dùng biện pháp gì để xóa đi.... Ta cũng không thể liên lạc với hắn...."
Đối với lời giải thích này, các cao tầng Vấn Kiếm tông rõ ràng không hài lòng. Thiên phú và tu vi của Lạc Bạch Chỉ cũng không tệ, nhưng so với Cố Hàn vẫn còn một khoảng cách lớn. Có lẽ Bạch Lăng muốn Lạc Bạch Chỉ nhân thân phận sư muội để xoa dịu quan hệ với sư huynh Cố Hàn. Nhưng việc để một người tu vi yếu đi theo dõi một người tu vi mạnh, chẳng phải là hồ đồ sao?
Đại trưởng lão Chấp Pháp điện vừa định mở miệng thì nhìn thấy Mộc Bạch Lăng mặc bộ đạo bào rộng nhất, bộ ngực căng tròn như muốn bị núi non trùng điệp kia chống đỡ đến nổ tung. Vô tình nhớ lại câu "ngực to não ngắn". Nên chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, ngữ khí băng giá:
"Ta nói chuyện khó nghe, thì xin bỏ qua."
.....
Sau một hồi bàn bạc, cao tầng Vấn Kiếm tông quyết định huy động lực lượng tông môn, phái tu sĩ đi tìm tung tích của Cố Hàn. Mộc Bạch Lăng vì trạng thái không tốt, thần sắc tiều tụy nên bị bắt về Bạch Vũ phong nghỉ ngơi, không tham gia vào công việc tiếp theo của tông môn.
"Sư tôn..."
Ngay khi Mộc Bạch Lăng trên đường về tông môn, đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi nhỏ. Có lẽ vì ban ngày suy nghĩ nhiều, đêm đến sinh mộng. Nàng nhất thời xem tiếng gọi này là của chàng thiếu niên áo trắng ấm áp như ánh mặt trời trong ký ức. Bất quá, khi đôi mắt mơ màng chồng lên hiện thực, thấy rõ người trước mắt, tất cả những tưởng tượng tốt đẹp giống như bọt nước vỡ tan.
"Ấu... Ấu Vi...?"
Sau một thoáng ngây người, Mộc Bạch Lăng nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt u ám trong nháy mắt trở nên sáng ngời, như lẫn cả sự mong chờ.
"Ấu Vi, lần này con đến tìm ta, có phải đã tìm được biện pháp giúp sư huynh con khôi phục đạo tâm và tâm cảnh không?"
.....
Sở Ấu Vi im lặng không nói, sâu trong đáy mắt tản ra một loại cảm xúc phức tạp. Vừa rồi những biểu hiện nhỏ nhặt của sư tôn đã được nàng thu hết vào mắt. Từ vẻ vui mừng khi nghe thấy tiếng gọi của nàng đến sự thất vọng khi thấy rõ là mình, không còn nghi ngờ gì nữa, sư tôn đã chịu cú sốc quá lớn vì chuyện của sư huynh, đến mức tinh thần có chút vấn đề. Thậm chí vừa rồi khi nghe thấy tiếng của nàng, đã coi nàng là sư huynh. Nàng rất muốn kể cho sư tôn những hình ảnh không gian thời gian nàng nhìn thấy ở Tỏa Yêu Tháp, về kiếp trước, và muốn nói cho sư tôn rằng sai không phải do sư huynh, tâm cảnh có vấn đề cũng không phải do sư huynh. Sai là do tất cả chúng ta!
Thế nhưng.... Với trạng thái tinh thần hiện giờ của sư tôn, nếu nàng nói ra hình ảnh không gian thời gian kiếp trước cùng những chuyện bi thương mà sư huynh đã phải trải qua. Sư tôn chắc chắn sẽ không thể chấp nhận được và sẽ bị tổn thương về cả thể xác lẫn tinh thần.
Sở Ấu Vi mím đôi môi đỏ mọng, trong lòng rất xoắn xuýt. Nhưng cuối cùng vẫn khẽ lắc đầu.
"Xin lỗi sư tôn, con không tìm được gì cả...."
Nghe thấy lời này, Mộc Bạch Lăng giống như người đang ở dưới vực sâu, trong đêm dài trông thấy tia sáng mặt trời nên tràn đầy hi vọng, sau đó lại lần nữa bị bóng đêm bao phủ, mất đi hy vọng, trở nên ảm đạm tuyệt vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận