Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 60: Muốn ăn bám? Thiên Long chi chủ

Chương 60: Muốn ăn bám? thiên Long chi chủ Cố Hàn cũng không đem suy nghĩ trong lòng nói ra. Dù sao dựa theo tính cách của Hạ Băng Ly, đối phương chắc chắn sẽ phái người xâm nhập bí cảnh Trung Châu, trực tiếp lật tung lên.
"Đương nhiên."
Cố Hàn lười biếng cười, tiện tay véo véo khuôn mặt mềm mại của Hạ Băng Ly: "Đi dạo phố với nàng, ta chẳng những trở thành đối tượng mọi người ngưỡng mộ."
"Mà lại mua bất cứ thứ gì đều không cần trả tiền, tiền đều một mình nàng trả hết."
"Vừa có tiền lại có mặt, đúng chuẩn bạch phú mỹ giới tu tiên, ta chỉ muốn nằm ngửa ăn bám."
"Tốt!"
Hạ Băng Ly giống như sợ Cố Hàn đổi ý, gà con mổ thóc gật đầu.
"Chỉ cần ngươi muốn, cái gì ta cũng cho ngươi được."
Nữ nhân giới tu tiên vốn nhiều người xấu, vẫn nên dùng xích sắt khóa bên cạnh, so ra làm người an tâm hơn!
Một bên khác trên đường.
Mấy vị tu sĩ trẻ tuổi ánh mắt si mê nhìn qua phía đối diện đường đi.
"Vị nữ tử kia thật đẹp a..."
"Tuy mang mạng che mặt, nhưng chỉ cần theo hình dáng ngũ quan mơ hồ kia cũng đủ đoán ra, dưới khăn che mặt tuyệt đối là một gương mặt đẹp kinh tâm động phách đến cực hạn!"
Có một tên tu sĩ trẻ tuổi nhíu mày nói: "Sao ta lại cảm giác... nam tử trẻ tuổi bên cạnh vị nữ tử váy trắng kia... sao lại giống Cố sư huynh?"
"Không thể nào? Cố sư huynh không phải đi kỹ viện nghe hát sao...?"
Nhưng điều này lại đưa tới sự tò mò của mấy tên đệ tử trẻ tuổi Vấn Kiếm tông.
Dồn mắt nhìn kỹ xuống.
Cả người nhất thời trợn tròn mắt, người kia không giống Cố sư huynh, có thể không phải là đại sư huynh Cố Hàn của bọn hắn sao? !
Sau khoảnh khắc ngốc trệ ngắn ngủi.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, nhất thời bừng tỉnh ngộ ra.
Bọn hắn đang thắc mắc vì sao Cố sư huynh, đối với mấy vị sư tỷ xinh đẹp lấy lòng hoàn toàn không thấy, cả người lạnh lùng như một khối băng.
Thì ra là đã có tân hoan rồi?
...
Trụ sở Vấn Kiếm tông.
"Chắc chắn 100%!"
"Mấy người chúng ta đều thấy Cố sư huynh cùng một vị nữ tử tuyệt mỹ kết bạn đi dạo trên đường phố sầm uất trung ương!"
"Lời nói cử chỉ thân mật, không giống kiểu bạn bè bình thường!"
Mấy tên đệ tử trẻ tuổi Vấn Kiếm tông nhao nhao kể về những gì thấy trên đường phố.
Sở Ấu Vi tam nữ thần sắc khó coi, đôi mày nhíu lại.
Nhưng từ đầu đến cuối không hề lộ ra dị thường tâm tình.
Cho đến khi có một đệ tử trẻ tuổi thêm mắm dặm muối, nói Cố Hàn muốn thoát ly tông môn, ăn bám vào vị nữ tử kia.
Tâm cảnh ba người nhất thời loạn.
"Sư huynh có phải vẫn ở phố xá sầm uất trung ương không?"
Sở Ấu Vi là người đầu tiên mở miệng dò hỏi.
Khi có được câu trả lời, tam nữ vội vàng hướng về phía đường phố sầm uất trung ương mà đi.
Dù nói mối quan hệ hiện tại của các nàng với sư huynh cực kỳ vi diệu.
Nhưng nói cho cùng, đó vẫn là sư huynh của các nàng!
Các nàng sao có thể nhìn sư huynh tự cam đọa lạc, bị một nữ nhân xấu không rõ lai lịch cướp đi?
Giống như không đạt được mong muốn trong lòng, có đệ tử trẻ tuổi vẫn cố tình lấy giọng điệu mỉa mai nói: "Sư huynh hắn làm vậy, thật sự là...."
Lời còn chưa dứt.
Mấy tên ồn ào, hoặc thêm mắm dặm muối về những gì mình chứng kiến kia.
Gần như đồng thời cảm nhận được một cỗ hàn ý băng lãnh bay thẳng lên đỉnh đầu, ập tới.
Sự hoảng sợ dữ dội khiến thân thể bọn họ run rẩy, vội vàng im miệng, không dám nhiều lời.
Thu lại khí tức uy áp, Sở Ấu Vi không tiếp tục để ý mấy người kia, tiếp tục hướng về khu phố sầm uất trung ương.
Nàng không phải người ngu.
Tự nhiên biết đám đồng môn cố ý nói cho các nàng những điều này, rốt cuộc ôm mục đích gì.
Chẳng qua là muốn mượn chuyện này làm cho các nàng thấy rõ cái gọi là "Bộ mặt thật" của đại sư huynh để nhận được thiện cảm của ba người các nàng.
Tuy đại sư huynh từ chối lời mời của các nàng, ngược lại đi dạo phố với một cô gái xa lạ, khiến các nàng ít nhiều có chút thất vọng đau khổ.
Nhưng các nàng đã làm chuyện sai đã rất nhiều.
Khi chưa làm rõ trước rốt cuộc sư huynh đã trải qua những gì ở các kiếp trước.
Nàng tuyệt sẽ không lại tùy tiện đánh giá hành động nào của sư huynh.
...
Màn đêm buông xuống, sao vỡ che khuất hư không.
Trung Châu thành, Túy Tiên phường.
Diệp Thanh Vân, sau khi sơ bộ đạt được thỏa thuận thăm dò với Lãnh Huyền Nguyệt, đi ra khỏi tửu lâu tâm tình rất tốt.
Nhờ vào thân phận truyền nhân y bát của Bạch lão, Lãnh Huyền Nguyệt cũng không truy đến cùng chuyện hắn có được tình báo khu vực bí ẩn trong bí cảnh lòng bàn tay châu kia.
Mà lại, sau một phen trao đổi hòa hợp, quan hệ giữa hắn và Lãnh Huyền Nguyệt càng tiến thêm một bước, tương đương với trở thành hảo hữu của nhau.
Thêm vào đó tầng quan hệ y bát truyền nhân của Bạch lão.
Chắc hẳn không bao lâu, đối phương thậm chí có khả năng trở thành hồng nhan tri kỷ của mình.
Khiến một vị thiên phú mạnh mẽ dung mạo xinh đẹp thánh nữ thành hồng nhan của mình, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy vui vẻ.
Nhắc đến đây, hắn không khỏi nhớ đến tên tiện nhân âm lưng hắn kia!
Nếu không phải thực lực hắn bây giờ còn tương đối yếu.
Nhất định sẽ trực tiếp đánh lên Thiên Bảo thương hội, để cho tên tiện nhân đáng chết đó trả giá đắt!
"Quân tử báo thù mười năm không muộn, ta về sau có rất nhiều cơ hội, để tên tiện nhân đáng chết đó trả giá đắt!"
Đè nén cơn phẫn nộ trong lòng, Diệp Thanh Vân hướng về tông môn trở về.
Vuốt ve đôi khuyên tai ngọc khắc minh văn đặc thù, đồ vật hư hư thực thực của phụ mẫu để lại, suy nghĩ của Diệp Thanh Vân dần bay xa.
Theo tu vi thực lực của hắn dần mạnh lên, hắn cũng biết càng nhiều tin tức liên quan đến đôi khuyên tai ngọc này.
Có vẻ như cha mẹ của hắn rời bỏ hắn từ khi hắn còn rất nhỏ, đã để lại trong đôi khuyên tai ngọc này rất nhiều manh mối liên quan đến họ.
Mà bí cảnh Trung Châu này cũng là trạm dừng chân đầu tiên của hắn để bước chân vào thế giới cường giả thực thụ.
Những khu vực được cố ý đánh dấu trên bản đồ dường như là bảo vật hoặc truyền thừa mà cha mẹ hắn để lại cho hắn.
Có lẽ, hắn có thể thông qua chuyến bí cảnh này tìm được những tin tức liên quan đến phụ mẫu.
Thậm chí tìm được manh mối hay bảo vật, truyền thừa mà phụ mẫu đã lưu lại.
"Cũng không biết hai cái tên vô trách nhiệm kia rốt cuộc đang làm gì?"
Ngay khi Diệp Thanh Vân trong lòng lẩm bẩm, phỏng đoán ý định của cha mẹ, chợt cảm thấy giống như có thứ gì đó dừng chân lại.
Một lão giả đầu đội nón rộng vành, mình mặc đạo bào vải thô, bên hông treo bầu rượu bỗng nhiên chặn trước mặt hắn, đang cười ha ha nhìn hắn.
Diệp Thanh Vân nhíu mày, nhất thời lòng sinh cảnh giác.
Lão giả vải thô hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt cảnh giác của Diệp Thanh Vân.
Uống một ngụm rượu lớn trong hồ lô, cười nói với thanh âm có chút men say.
"Ha ha.... ngược lại không ngờ, tiểu gia hỏa ngươi trên người, lại có khí tức của bộ tộc kia."
"Nguồn khí tức giống như cũng ở trên vật này, tiểu gia hỏa, ngươi từ đâu có được?"
"Thứ này chính là trân bảo thật sự hiếm thấy đấy!"
Vừa nói, lão giả vừa vươn tay muốn nắm lấy.
Sắc mặt Diệp Thanh Vân nhất thời âm trầm, thân hình khẽ lui nửa bước.
Tay phải rung lên, một thanh trường kiếm loé ra hàn quang nhất thời lướt đi, được hắn nắm chặt trong tay.
"Tiểu gia hỏa đừng khẩn trương, ta chỉ là muốn xác nhận một chút thôi, xác nhận ngươi có liên quan đến gia tộc đó không."
Diệp Thanh Vân nhíu mày càng chặt.
"Lão tiên sinh, ta không biết ngươi muốn xác nhận điều gì."
"Ta đến từ Thương Phong Diệp gia, còn đôi khuyên tai này là do phụ mẫu ta để lại, không phải cái gọi là trân bảo hiếm thấy."
Lão giả vải thô cũng không tiến thêm bước nữa, lần nữa uống rượu, cười đầy thần bí.
Bàn tay lớn vồ tới, nhất thời chế trụ vai Diệp Thanh Vân, lúc hắn hoàn toàn chưa kịp phản ứng liền nắm hắn đi qua.
"Không sai được, ngươi chính là người mà lão hủ muốn chờ."
"Nhân quả luân chuyển, hôm nay ta liền đưa ngươi một cọc cơ duyên, giúp ngươi trở thành chân chính thiên Long chi chủ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận