Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 34: Cuối cùng rồi sẽ biến mất áo trắng, mất đi ý tứ

Chương 34: Cuối cùng rồi sẽ biến mất. Áo trắng, mất đi ý tứ. Thiên địa lần nữa trở nên tĩnh mịch ngưng kết. Đông đảo tu sĩ Ma Môn đều hoảng hốt, đầu đầy dấu chấm hỏi. Không phải. . . . . Bọn họ có phải là Ma Môn không vậy! Lấy hành sự hung ác tàn khốc lấy xưng là Ma Môn cơ mà! Bọn họ tưởng rằng vị tu sĩ áo trắng cường đại này muốn làm tân tông chủ của bọn họ. Nhưng bây giờ lại để cho một người mười một, mười hai tuổi làm Ma Chủ của bọn họ. Đây là dự định về sau để Ma Chủ của mình ra mặt làm mù mắt địch nhân sao? Nhưng khi nhìn thấy Cố Hàn bên cạnh Hàn Mộng Dao, cùng khí tức Thần Tôn cường giả từ trên trời giáng xuống. Đông đảo người Xích Huyết Ma Tông cho dù trong lòng không cam tâm, cũng không dám có bất kỳ biểu hiện nào. Dù sao, Cố Hàn chỉ cần nghĩ, muốn biến bọn họ thành tro bụi thì thật quá dễ dàng. “Đại nhân. . . . . Ta mới vừa học được dẫn khí nhập thể. . . . Ngươi để cho ta làm tông chủ. . . . . Ta sợ mình làm không tốt. . . .” Hàn Mộng Dao sắc mặt có chút lo lắng. Nghe vậy, Cố Hàn bật cười, sờ lên đầu nàng. Câu trả lời của đối phương có chút ngoài dự liệu của hắn. Hắn tưởng rằng đối phương sẽ theo bản năng phủ nhận việc mình làm không tốt. Nhưng bây giờ nghe Hàn Mộng Dao trả lời, nàng có lòng tin đi làm, nhưng không đảm bảo chắc chắn làm tốt. "Không sao, ngươi cứ cố gắng là được, ta tin tưởng cho ngươi đủ thời gian, ngươi nhất định sẽ làm tốt hơn cả những gì ta tưởng tượng.” Sau khi hạ một số mệnh lệnh tiếp theo cho người Xích Huyết Ma Tông, và đem phần thưởng hệ thống là Huyết Nguyệt Yên Thiên Quyết truyền thụ cho Hàn Mộng Dao, đồng thời để một vị cường giả Thần Tôn ở bên cạnh bảo vệ. Cố Hàn một mình ngự kiếm trở về Vấn Kiếm tông. Dù sao, hắn muốn trợ giúp Hàn Mộng Dao xây dựng Huyết Nguyệt Ma Tông danh chấn thiên hạ trong tương lai. Mà Huyết Nguyệt Ma Tông này đương nhiên cũng phải giao cho Hàn Mộng Dao chưởng quản. Hắn đương nhiên muốn làm một người vung tay giao khoán. Đã quyết định làm người vung tay giao khoán, thì tông chủ Hàn Mộng Dao nhất định phải đủ xuất sắc. Đủ xuất sắc, vậy thì phải nhanh chóng học được, tự lập cũng phải rèn từ nhỏ. Quan trọng nhất là, hắn không muốn Hàn Mộng Dao hiện giờ vẫn chỉ là một tờ giấy trắng bị những người kia ảnh hưởng, thậm chí sinh ra những chuyện tương tự.... . . . Cùng lúc đó. Huyền Vũ phong, linh phong thứ mười ba. “Bạch lão! Chuyện này chẳng lẽ thật không có cách nào sao!?” Diệp Thanh Vân hai tay nắm chặt, tận sâu trong con ngươi hình như có ngọn lửa phẫn nộ và sát ý đang thiêu đốt. "Ai! Đám gia hỏa không rõ lai lịch kia quyết tâm muốn tìm ra hai đệ đệ muội muội của Thanh Vân ngươi. . . . .""Hơn nữa, phân thân của ta chỉ có tu vi Thần Đài cảnh, bị bọn chúng bắt được tung tích rồi tìm tới, cũng chỉ là chuyện sớm muộn. . . ." Nghe vậy, sắc mặt Diệp Thanh Vân càng thêm âm trầm như mây đen. Bây giờ Thương Phong Diệp gia đã bị diệt. Ngày xưa chí thân chỉ còn lại hai người biểu đệ biểu muội này! Nếu hắn còn không hành động, vậy chính là trơ mắt nhìn biểu đệ biểu muội mình chết thảm! "Nhưng chuyện này cũng không phải hoàn toàn không có sinh cơ." Bạch lão đột nhiên mở miệng nói: “Ta ở Trung Châu vực có mấy người bạn thân chí giao, đến lúc đó, ngươi lấy thân phận đệ tử được ta truyền y bát ra mặt.” “Bọn họ chắc sẽ xuất thủ giúp đỡ ngươi.” Lời này vừa nói ra, trong mắt Diệp Thanh Vân đang u ám lập tức bừng sáng. Nhắc đến Trung Châu vực, thời niên thiếu của hắn có một thanh mai ở đó! Nghe nói gia tộc kia trải qua mấy năm buôn bán, đã hoàn toàn phát triển lớn mạnh, thậm chí trở thành một thương hội có tiếng ở Trung Châu vực! Nếu thực sự không còn cách nào, hắn cũng có thể mời thanh mai của mình giúp đỡ! Thêm nữa việc Bạch lão giao thiệp ở Trung Châu vực, hắn hẳn là có thể giải quyết được nguy cơ lần này! ... . Cũng gần như cùng một lúc. Tin Cố Hàn trở về tông môn truyền ra. Dù sao, mấy ngày nay vẫn không thấy bóng dáng Cố Hàn đâu cả. Rất nhiều đệ tử trong tông môn đều truyền tai nhau về việc vị thủ tịch đại sư huynh này bất mãn với tông môn, chán nản thoái chí nên lén lút phản bội tông môn. Cũng bởi vì những lời đồn thổi như vậy. Ban đầu có rất nhiều đệ tử tỏ vẻ đồng tình với Cố Hàn, giờ lại chuyển sang thái độ hai cực trái ngược. Không ít đệ tử còn nói Cố Hàn không oan chút nào, vì hắn đã không thèm chào hỏi mà phản bội tông môn, đem công lao tông môn bồi dưỡng nhiều năm vứt sau lưng, đúng là kẻ tiểu nhân. Đương nhiên, Cố Hàn vừa mới trở về tông môn cũng nghe thấy những tin đồn này. Nhưng tâm cảnh của hắn không hề có bất kỳ gợn sóng nào. Một đám tôm tép nhãi nhép không đáng kể, còn chưa lọt vào mắt hắn. Hơn nữa, hắn đã ghi nhớ tên mấy con tôm tép nhãi nhép kêu lớn nhất rồi. Đợi vài ngày nữa, sẽ cho người Xích Huyết Ma Tông đến gia tộc bọn chúng "Làm khách". 【 Đinh! Kiểm tra thấy tâm thái và ý nghĩ của chủ nhân, phù hợp với thiết lập nhân vật phản phái, chúc mừng chủ nhân nhận được 500 điểm phản phái làm phần thưởng! 】 "Hàn nhi..." Lúc này, một tiếng gọi nhẹ nhàng, lo lắng pha chút vui mừng, đột nhiên vang lên sau lưng hắn. Người tới chính là sư tôn của Cố Hàn, Mộc Bạch Lăng. Hôm nay nàng mặc một bộ váy Phượng Hoàng tuyết, mái tóc mềm mại hơi bay theo gió, làn da trắng như tuyết, dường như được bao phủ bởi một tầng hào quang thánh khiết. Một vòng eo thon thả được thắt lại bởi sợi dây lưng bằng tuyết, nhưng tuyết y trước ngực lại cao lên, gần như đến bờ vực chuẩn bị sụp đổ bất cứ lúc nào. Không ít đệ tử khi nhìn thấy cảnh này, đều không nhịn được đỏ mặt, rồi vội vàng rời mắt đi, sợ mạo phạm vị phong chủ nổi tiếng xinh đẹp của Vấn Kiếm tông. Bất quá, Cố Hàn lại tỏ ra lạnh lùng khác thường, thậm chí còn không thèm quay đầu lại. Mộc Bạch Lăng dường như không thấy thái độ lạnh lùng của Cố Hàn, lo lắng mở miệng hỏi: "Mấy ngày nay ngươi đã đi đâu?" "Sư tôn và người trong tông môn truyền âm cho ngươi sao không thấy trả lời. . . . . Ấn phù văn ta lưu lại ở chỗ ngươi, vì sao ngươi lại. . . ." "Ta đi đâu, không cần ngươi quản nhiều." Những lời Mộc Bạch Lăng định nói tiếp bị giọng nói vô cùng lạnh lùng của Cố Hàn triệt để đánh tan, nàng ấp úng một hồi lâu, cũng không thể thốt ra nửa chữ. Lúc này, Mộc Bạch Lăng giống như là cảm nhận được gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu, vô thức đưa tay, vừa kịp đón lấy một chiếc bình sứ nhỏ đang bay tới nàng. "Mấy năm này ta thu thập các loại linh dược đặc thù, trong thời gian trước khi tiến vào thiên sơn bí cảnh, đã thu thập xong xuôi." "Bên trong bình sứ trắng, là Thần Dương Đan mà ta luyện chế theo cổ pháp, dùng liên tục bốn đợt, hàn độc trong cơ thể ngươi chắc là có thể hoàn toàn loại bỏ." Thanh âm lạnh băng của Cố Hàn theo gió nhẹ lọt vào tai: "Ta không thích chịu thiệt, đặc biệt là với ngươi.""Đã xui xẻo bị ngươi nuôi lớn." "Ta tự khắc sẽ trả hết ân tình bồi dưỡng ngươi dành cho ta trong những năm này, đến khi không ai nợ ai." Thân hình Mộc Bạch Lăng như tượng bùn cứng ngắc giữa không trung, ánh mắt đờ đẫn. Nắm trong tay chiếc bình tản ra hương thơm ngào ngạt, cảm nhận được một sự ấm áp mơ hồ bên trong. Trong đôi mắt đẹp của nàng bỗng có vô số cảm xúc hỗn loạn, nước mắt lấp lánh. Ý nghĩ một lần nữa mở lại những ký ức đã bị khóa. Tên đồ nhi này của mình luôn biết mình bị hàn độc quấn thân, không những khiến tu vi cảnh giới của nàng gặp phải cực đại trói buộc. Mỗi đêm đều thống khổ dị thường, đêm không thể say giấc. Vì thế, đồ nhi của nàng luôn không ngừng tiến về bí cảnh để thu thập các loại linh dược đặc thù. Cho dù nàng liên tục nhấn mạnh bí cảnh nguy hiểm. Nhưng hắn vẫn không hề từ bỏ, một mực kiên trì thói quen này. Thì ra. . . . . Trước kia Hàn nhi kiên trì vào thiên sơn bí cảnh, là vì thu thập những tài liệu cuối cùng để nàng luyện chế đan dược... để giúp nàng triệt để loại bỏ hàn độc. Nhưng mà nàng đã làm gì chứ? Hồi tưởng lại mọi chuyện đã xảy ra trước đó. Đau lòng, tự trách những tâm tình đã được kìm nén thật vất vả, lại một lần nữa dâng trào như thủy triều cuốn khắp toàn thân. "Hàn nhi. . . ." Mộc Bạch Lăng gắng chống đỡ nỗi thống khổ trong lòng ngẩng đầu, giọng nói đã không biết từ khi nào trở nên nghẹn ngào khô khốc. Nhưng qua ánh mắt mơ hồ. Thân ảnh áo trắng kia đã dần dần đi xa, từ đầu đến cuối cũng không hề liếc nhìn nàng lấy một lần, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt nàng. Mất đi, trong từ điển giải thích là, vật mình vốn sở hữu, do không biết trân trọng, mà cuối cùng mất đi hoàn toàn. Và nàng cũng chính lúc này, thực sự hiểu rõ thế nào là mất đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận