Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 1: Xuyên sách huyền huyễn, phản phái đại sư huynh

"Chương 1: xuyên sách huyền huyễn, phản phái đại sư huynh"
"Sư huynh! Ngươi còn chờ gì nữa!? Thanh Vân sư đệ sắp không chịu nổi rồi!" Bên tai truyền đến giọng nữ the thé khiến Cố Hàn giật mình tỉnh giấc.
"Ta đây là... lại trọng sinh rồi?"
"Lần này trọng sinh có vẻ như có chút không giống...?"
Cảm nhận được thân thể mình vẫn đang ở đỉnh cao, Cố Hàn nhất thời có chút thất thần.
Ký ức như thủy triều không ngừng ập đến, khiến hắn nhớ lại đủ thứ chuyện kiếp trước.
Nói đúng ra, giờ phút này hắn đang ở trong thế giới của một bộ tiểu thuyết huyền huyễn tên là 《Đế Quân》!
Nghe cái tên của bộ tiểu thuyết này thì biết ngay là một bộ sảng văn Long Ngạo Thiên điển hình.
Nhưng thực tế đây lại là một bộ hậu cung văn nổi tiếng khắp nơi lúc bấy giờ.
Nhân vật chính Diệp Thanh Vân một đường ca vang.
Sư tôn lãnh diễm, sư muội lanh lợi, sư tỷ cao ngạo, thánh nữ Trung Châu, nữ đế vương triều gì gì đó, đều là nữ nhân của hắn...
Cuối cùng, nữ chính nhiều đến mức đếm không hết.
Thế nhưng mà chỉ một nhân vật chính chìm đắm trong sắc đẹp như vậy, lại có bối cảnh không tầm thường và thiên phú đỉnh cao, cuối cùng trở thành một vị vô địch chư thiên vô thượng cường giả.
Còn thân phận của hắn thì là một phản phái đại sư huynh!
Cũng là phản phái Boss đầu tiên mà Diệp Thanh Vân gặp phải trong quyển sách này!
Kết cục cuối cùng là bị nhân vật chính Diệp Thanh Vân coi như bảo bối kinh nghiệm giẫm dưới chân, trở thành bàn đạp để đối phương tiến tới đại đạo cao hơn!
Là một người đọc biết trước nội dung cốt truyện, hắn đương nhiên không thể ngồi chờ chết, mà cố gắng thay đổi vận mệnh của mình!
Ngay khi vừa xuyên không đến thế giới trong sách này, đã biết mình là nhân vật pháo hôi phản phái, lại không có ngón tay vàng bên người, vì bảo toàn tính mạng, tự nhiên cũng phải có thủ đoạn giải quyết tương ứng.
Quyết tâm trở thành một sư huynh yêu thương đồng môn, dù không màng đến an nguy của bản thân cũng muốn bảo vệ các sư đệ chính phái.
Nhưng mà, dưới ảnh hưởng của cốt truyện không thể kháng cự, những gì hắn làm mãi mãi đều không có tác dụng.
Đời thứ nhất.
Nhân lúc nhân vật chính Diệp Thanh Vân chưa lên núi, bản thân vẫn còn đủ thời gian.
Hắn toàn tâm toàn ý vun đắp mối quan hệ với Sở Ấu Vi, sư muội sẽ trở thành nữ đế tương lai.
Dù sao, nếu có một nữ đế tương lai làm chỗ dựa.
Bản thân có xác suất lớn tránh được kết cục phản phái thảm khốc.
Nhân lúc sư muội còn nhỏ, hắn đã dốc hết lòng hết dạ.
Có người khi dễ nàng.
Hắn là người đầu tiên xông đến gây sự, đòi lại công bằng cho sư muội.
Sư muội thiếu tài nguyên tu luyện.
Vậy hắn liền không ngừng đến nhiệm vụ đường nhận các nhiệm vụ thảo phạt, kiếm đủ tài nguyên tu luyện cho nàng.
Thế nhưng, đợi nhân vật chính vừa lên núi, những nỗ lực của hắn đều thành công cốc.
Tiểu sư muội được nuôi lớn từ bé, chưa đầy một tháng đã nảy sinh hảo cảm vô hạn với Diệp Thanh Vân.
Mà hắn, vị đại sư huynh tận tâm tận lực, dốc hết lòng hết dạ, trở thành một kẻ đáng thương làm đồ cưới cho người khác.
Đời thứ hai.
Hắn không từ bỏ, vẫn muốn thông qua con đường chính phái để thay đổi vận mệnh pháo hôi phản phái của mình.
Sư tôn của mình lâu ngày bị hàn độc ăn mòn, đêm không thể yên giấc.
Để trừ tận gốc, hắn không tiếc đơn độc xông vào địa phận Ma Môn, đoạt lấy một loại bí bảo đặc thù, muốn trừ tận gốc hàn độc của sư tôn.
Không ngờ lại bị nam chính thiết kế hãm hại.
Bản thân chẳng những bị gán cho danh hiệu nghịch đồ phản bội sư môn, còn bị chụp mũ là nội gián của Ma Môn.
Mà bí bảo đặc thù hắn hao tâm tổn trí cướp được từ Ma Môn, lại bị nam chính xem như chiến lợi phẩm do chính mình vất vả đoạt được, dâng tặng cho sư tôn, khiến người cảm động không thôi.
Cuối cùng, nam chính trở thành bạch nguyệt quang trong lòng sư tôn và sư muội.
Không thể chối cãi, hắn bị mọi người coi như ngụy quân tử giả tạo đạo mạo, căm ghét, thống mạ, cuối cùng bị giam vào Tỏa Yêu Tháp.
Đời thứ ba.
Hắn quyết định rút kinh nghiệm từ kiếp trước.
Thay vì đầu tư cho người khác, chi bằng đầu tư cho bản thân.
Hắn toàn tâm toàn ý tu luyện, không ngừng nâng cao tu vi bản thân, cuối cùng muốn dùng thực lực bản thân để nghịch thiên cải mệnh.
Nhưng mà, đời không như là mơ.
Trong một lần ngăn cản cuộc chiến với yêu thú.
Mấy sư muội của mình vì cuống cuồng cứu nam chính đang bị thương nhẹ ngoài da.
Trực tiếp từ bỏ tuyến phòng thủ mà lẽ ra mình phải trấn giữ.
Dẫn đến hắn rơi vào tình cảnh tứ cố vô thân, cuối cùng lực bất tòng tâm, bị yêu thú từ bốn phương tám hướng xông tới xé xác.
Đời thứ tư.
Đời thứ năm...
Thực tế, bắt đầu từ đời thứ tư, hắn đã bắt đầu thử nghiệm làm một phản phái thực thụ, dùng mọi cách đối đầu trực diện với nhân vật chính.
Nhưng kết quả là hắn chết càng nhanh, chết càng thảm hơn.
Dưới ảnh hưởng của hào quang nhân vật chính và nội dung cốt truyện, mọi kế hoạch của hắn đều mạc danh kỳ diệu thất bại.
Một đời khiến hắn ấn tượng sâu sắc nhất, chính là đời này.
Hắn cùng một đám sư huynh đệ đồng môn đến bí cảnh này tiến hành thí luyện.
Nhân vật chính Diệp Thanh Vân vận khí bùng nổ, tại bí cảnh này tìm được một cây Nhật Nguyệt Thần Thảo có thể tẩy kinh phạt tủy, tăng cường tiềm lực bản thân cực lớn.
Bất quá, bên cạnh cây Nhật Nguyệt Thần Thảo này có một yêu thú cực kỳ cường đại trấn thủ, tu vi đã đạt đến Linh Cung cảnh cửu trọng, chỉ còn cách Quy Nhất cảnh một bước.
(Cảnh giới tu vi, từ thấp đến cao: Đoán Thể, Luyện Khí, Linh Cung, Quy Nhất, Thần Đài, Đạo Hợp, Chí Tôn, Thần Tôn, Thánh cảnh, Đế cảnh)
Dựa theo quy tắc thông thường, yêu thú cường đại như vậy tuyệt đối không thể trêu chọc, nhất định phải rút lui ngay.
Nhân vật chính Diệp Thanh Vân lại rất muốn có cây Nhật Nguyệt Thần Thảo đó, cuối cùng không biết dùng cách gì, tự mình phụ trách thu hút sự chú ý của con yêu thú kia, để người công cụ Liễu Như Yên tiến đến hái.
Cuối cùng dẫn đến con yêu thú giận tím mặt.
Chẳng những điên cuồng đuổi theo Liễu Như Yên, thậm chí còn lan đến những đệ tử đồng môn khác.
Cuối cùng, là người dẫn quân lần này, hắn không thể không giao chiến ác liệt với con yêu thú nửa bước Quy Nhất cảnh.
Sau cùng lấy cái giá phải trả là thương vong vài sư đệ đồng môn, bản thân bị trọng thương mới giết được nó.
Bất quá, điều này cũng khiến hắn bị nội thương nghiêm trọng, thậm chí về sau tu vi còn bị thụt lùi.
Nhưng điều khiến hắn thất vọng đau khổ chính là.
Nhân vật chính lại ba hoa nói sự việc sai lệch, đẩy hết trách nhiệm cho hắn, nói đại sư huynh này làm việc bất lực, còn vuốt ve bảo hộ mấy nữ chính.
Mấy sư muội khác không rõ chân tướng không những nhắm mắt làm ngơ, không vì hắn giải thích, vô điều kiện tin tưởng Diệp Thanh Vân.
Thậm chí cả Liễu Như Yên được hắn gián tiếp cứu từ miệng yêu thú, chẳng những quên ơn cứu mạng của mình, còn hùa theo bên cạnh làm chứng!
Cuối cùng khiến hắn thân bại danh liệt, bị mọi người trong tông môn phỉ nhổ.
Về sau, bởi vì nội thương quá nặng, không thể hồi phục, tu vi khó tiến triển, cuối cùng hắn bị coi là phế vật, bị trục xuất khỏi tông môn, mặc cho hắn tự sinh tự diệt.
Buồn cười nhất là, những sư muội từng được hắn đặc biệt chiếu cố, thậm chí đánh cược cả mạng sống bảo vệ không ít lần.
Khi hắn bị trục xuất khỏi tông môn, vì bận rộn đùa giỡn với Diệp Thanh Vân, thậm chí chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái.
Ngày đó hắn nhớ rõ ràng.
Hắn đi trong đêm tối cô độc.
Tuyết rơi rất lớn, hắn thật sự rất lạnh.
Thân thể lạnh, tim còn lạnh hơn.
Mạng sống của hắn cứ thế qua loa kết thúc trong trời tuyết bay đầy.
...
Nhớ lại tám kiếp trước.
Kiếp nào hắn cũng không được yên ổn, bất luận chọn con đường nào, nỗ lực ra sao.
Cuối cùng hắn đều không thoát khỏi cái mác pháo hôi phản phái.
Hoặc chết thảm ngoài đường.
Hoặc bị giáng chức xuống Tỏa Yêu Tháp.
Đến cái đời thứ chín này.
Đằng nào làm gì cũng chết, vậy chi bằng cứ nằm im cho khỏe, chết sớm đầu thai.
"Sư huynh! Ngươi còn lo lắng gì nữa! Mau ra tay đi!" Lúc này, Liễu Như Yên bên cạnh lại kinh hô, kéo Cố Hàn ra khỏi hồi ức.
Rống! !
Chính mình chỉ ngây người trong chốc lát.
Con yêu thú nửa bước Quy Nhất cảnh kia đã hoàn toàn nổi giận.
Giờ phút này nó đang phát điên đuổi theo Diệp Thanh Vân.
Cảm nhận được lực đạo Liễu Như Yên bóp lấy cánh tay mình càng lúc càng gấp.
Cố Hàn nhíu mày, bỗng nhiên rụt tay lại, hất Liễu Như Yên sang một bên.
"Cố sư huynh, ngươi..."
Liễu Như Yên ngã nhào xuống đất, nhất thời quên cả đứng dậy, mặt mày kinh ngạc nhìn sư huynh mình.
Trong trí nhớ của nàng, sư huynh luôn hết mực cưng chiều mình, cho dù liều mạng cũng sẽ không để mình bị thương tổn dù chỉ nửa điểm.
Vì sao hiện tại hắn lại trực tiếp không nể mặt hất mình ra?
"Xuất thủ? Ta vì sao phải xuất thủ?" Cố Hàn giọng lạnh lùng: "Trước khi vào bí cảnh, ta đã nhấn mạnh quy tắc, không được trêu chọc yêu thú cường đại trong bí cảnh."
"Là chính các ngươi không muốn sống, ta vì sao phải gánh chịu hậu quả thay các ngươi?"
Mặt Liễu Như Yên đầy vẻ không thể tin, không ngờ vị sư huynh luôn luôn cưng chiều mình lại có thể nói ra những lời này.
"Nhưng con yêu thú này tu vi cũng chỉ là Linh Cung cảnh, sư huynh ngài cũng là Linh Cung cảnh, chỉ cần ngài xuất thủ chẳng phải..."
Không đợi Liễu Như Yên nói hết câu.
Cố Hàn đã cười lạnh ngắt lời.
"Ngươi chẳng phải cũng là Linh Cung cảnh sao?"
"Sư muội cũng nên có năng lực chống lại con yêu thú này chứ?"
"Vì sao bản thân mình không đi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận