Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 55: Cái gì thời điểm trúng huyễn thuật?

Chương 55: Đến khi nào thì đã trúng huyễn thuật?
Nghe những lời này, Diệp Thanh Vân cả người như bị sét đánh, nhất thời hoàn toàn ngây dại.
Cái gì?
Mộ Lê Nhi lại còn nói tối qua sau khi gặp hắn ở Phong Hoa Lâu thì đã sớm quay về?
Vậy tối qua hắn cùng ai đi dạo phố ngắm cảnh?
Chẳng lẽ những chuyện đã trải qua lúc trước là do hắn trúng huyễn thuật?
Huyễn thuật sao lại có thể chân thực đến vậy?!
"Nói bậy!"
"Các ngươi đây là đang xuyên tạc sự thật, hắt nước bẩn lên người ta! Ta muốn gặp thanh mai của ta là Mộ Lê Nhi!"
Như đã sớm đoán trước Diệp Thanh Vân sẽ không thừa nhận.
Người cầm đầu thống lĩnh vẫy vẫy tay.
Rất nhanh, một thiếu nữ xinh đẹp tinh thần suy sụp, dung mạo tiều tụy bị người đưa tới.
"Lê Nhi! Rõ ràng tối qua chính là ngươi mời ta đến khu náo nhiệt trung ương du ngoạn, sau đó ngươi mới trở về Thiên Bảo thương hội không phải sao?"
Diệp Thanh Vân không để ý những chi tiết nhỏ nhặt này, giọng nói có chút kích động.
"Đám người kia cố ý vu oan hãm hại ta! Lê Nhi, ngươi mau nói cho bọn họ chân tướng sự việc!"
Mộ Lê Nhi mấp máy môi, khi ngẩng đầu lên lần nữa, đã là một bộ dạng đau lòng xót dạ, nước mắt lưng tròng khóc lóc thảm thiết.
"Thanh Vân... Ta thật không ngờ, ngươi lại có quan hệ với tu sĩ Ma Môn..."
"Sau khi chia tay ở Phong Hoa Lâu, ta đã bị tu sĩ Ma Môn tập kích, nếu không phải Vương thúc thúc và những người khác liều chết bảo vệ, ta đã chết trong trận kiếp nạn đó rồi..."
"Ta nghe đại nhân tuần thành vệ nói rồi... Họ nói ngươi là mắt xích của Ma Môn..."
"Thanh Vân... Chẳng lẽ chỉ vì ta không đồng ý giúp ngươi mà ngươi lại muốn ra tay độc ác với ta như vậy?"
"Ta là thanh mai của ngươi mà! Sao ngươi lại có thể lòng dạ độc ác như thế... Huhu..."
Nói rồi, Mộ Lê Nhi càng che mặt khóc nức nở.
Diệp Thanh Vân:? ? ?
Đối phương đột ngột thay đổi khiến hắn nhất thời choáng váng.
Hắn đây là lại trúng huyễn thuật nữa rồi sao?
Chuyện này lại xảy ra từ khi nào?!
Trong ký ức của hắn, chẳng phải thanh mai của hắn đã đáp ứng sẽ ra tay giúp hắn ở Phong Hoa Lâu, còn về tộc chuyển cáo cho khách khanh cường đại trong gia tộc, giúp hắn cứu hai biểu đệ và biểu muội đang bị nhốt ở Bắc Hoang sơn mạch sao?
Sao đến bây giờ lại biến thành đối phương không đáp ứng yêu cầu của mình, mình vì thế mà tức giận, cuối cùng lại cấu kết với tu sĩ Ma Môn, muốn lấy mạng của nàng?
"Thanh Vân, thanh mai này của ngươi tâm địa ác độc, cố ý gài bẫy ngươi đấy!"
"Theo ta suy đoán, tên này rất có thể cùng kẻ cầm đầu vu oan hãm hại ngươi là cùng một bọn!"
Giọng nói của Bạch lão chợt vang lên trong đầu.
Diệp Thanh Vân đột ngột tỉnh lại khỏi cơn ngây dại.
Dù cho hắn làm việc có bình tĩnh đến đâu, giờ phút này cũng không khỏi bị cơn giận nuốt chửng.
"Ngươi đánh rắm!!"
"Biết người biết mặt không biết lòng, nhiều năm không gặp, không ngờ Mộ Lê Nhi lại trở nên ác độc đến vậy!"
"Ta với ngươi không oán không thù, vì sao đến cả ngươi cũng phải vu oan hãm hại ta!?"
"Ngươi nhất định là cùng một bọn với tên mắt xích Ma Môn đáng chết kia, cho nên cố ý muốn đổ cái bô ỉa này lên đầu ta!"
Tuy nói sự việc có kỳ lạ.
Lời chứng một phía của Mộ Lê Nhi cũng không thể làm bằng chứng mang tính then chốt.
Nhưng sự tương phản quá lớn giữa hai người khiến người ta cảm thấy mọi chuyện đúng như Mộ Lê Nhi nói.
Nếu không sao Diệp Thanh Vân có thể bộc lộ sự phẫn nộ như thể đã bị đoán ra chân tướng?
Màn diễn của Mộ Lê Nhi càng khiến Diệp Thanh Vân tức giận thêm.
Từ khi bước vào con đường tu đạo đến nay, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện bất bình như vậy!
"Chết tiệt... Tình huống bây giờ bất lợi cho ta quá... Mộ Lê Nhi tiện nhân kia lại là cùng một bọn với tiểu nhân hèn hạ đã vu oan hãm hại ta!"
"Dựa vào tình huống trước mắt, ta cũng không có cách nào tự rửa sạch hiềm nghi..."
Ngay khi Diệp Thanh Vân đang xoắn xuýt phẫn hận, rốt cuộc có nên dùng con át chủ bài, trực tiếp vứt bỏ thân phận đệ tử Vấn Kiếm tông bỏ trốn thì.
"Bản thánh nữ có thể chứng minh, đạo hữu Thanh Vân hôm qua ở tại phủ đệ của ta."
"Cũng không có thời gian gây án."
Một nữ tử trẻ tuổi mặc váy trắng xanh từ ngoài điện chậm rãi bước tới.
Tuổi nàng khoảng hai mươi, nhưng cả người lại mang khí chất tôn quý bẩm sinh.
Gương mặt trái xoan trắng như dương chi ngọc, đôi mắt lam ngọc toát lên vẻ trong trẻo.
Mũi ngọc tinh xảo cao vút, môi đỏ như son, mái tóc đen nhánh óng mượt như đoạn gấm.
Trong vô số ánh mắt đổ dồn vào, nàng uyển chuyển bước đi, tư thái nhẹ nhàng như sen.
Khi nhìn thấy nữ tử này, không khí ngột ngạt trong sảnh cũng nhờ vậy mà tan đi ít nhiều.
Rất nhiều đại nhân tuần thành vệ đều vội vàng đứng lên đón tiếp.
"Huyền Nguyệt thánh nữ!"
Nàng chính là thánh nữ của một trong năm thánh địa Trung Châu, Thiên Âm thánh địa, Lãnh Huyền Nguyệt!
Là hòn ngọc quý trên tay của Thiên Âm thánh địa, thân phận của nàng có thể nói là cao quý vô cùng.
Không phải đệ tử Vấn Kiếm tông ở Tây Huyền châu đã suy tàn có thể sánh bằng.
"Quả nhiên, ta biết ngay Diệp Thanh Vân tên này hào quang nhân vật chính không phải là để trưng."
"Nam chính bị nhốt, nữ chính đổi mới hoàn toàn đăng tràng cứu viện, cuối cùng còn tiến thêm một bước thúc đẩy tình cảm, thật không thể quá cũ rích."
Cố Hàn, người đã đeo Huyễn Yêu mặt nạ để ngụy trang thành tuần thành vệ, khi thấy cảnh này thì không khỏi hơi nhếch mép.
Nhưng điều này cũng nằm trong dự liệu của hắn.
Dù sao, nếu không nhờ danh hiệu thiên mệnh phản phái tuy đã giúp hắn giảm gần 80% ảnh hưởng từ cốt truyện.
Có lẽ ngay từ khi hắn mới bắt đầu thử sử dụng thủ đoạn để vu oan hãm hại Diệp Thanh Vân, thì đã có đủ loại cốt truyện sáo lộ xuất hiện, giúp hắn hoàn hảo lấp liếm đi rồi.
Thậm chí có thể dẫn động đại nhân vật xuất mã, tự mình giúp hắn vượt qua nguy cơ lần này.
Việc có thể ép nhân vật chính Diệp Thanh Vân đến mức suýt bị giam vào thiên lao xử tử cũng đã coi như không tệ.
Dù sao, tất cả những chuyện này cũng chỉ là món khai vị mà thôi.
Hắn đã đạt được mục đích đổ cái bô ỉa mắt xích Ma Môn lên người Diệp Thanh Vân.
Về sau những tiết mục cẩu huyết, hắn cũng không muốn xem nữa.
Đơn giản cũng chỉ là cái gọi là Huyền Nguyệt thánh nữ này, sử dụng năng lực và địa vị của mình, cuối cùng giúp Diệp Thanh Vân vượt qua nguy cơ này, và rửa sạch hiềm nghi cho hắn.
Cố Hàn, người hoàn toàn mất hứng thú xem kịch, thừa lúc không ai chú ý đến hắn, lặng lẽ rời khỏi nơi đây.
Ngay khi hắn đi qua một góc tối vắng người, một lần nữa biến về dáng vẻ ban đầu.
Chuẩn bị về hành cung của mình bế quan tu luyện thì.
Một giọng nữ du dương khó lường, lại pha lẫn một chút oán trách đột nhiên vang lên phía sau hắn.
"Cố Hàn, ngươi đến Trung Châu thành mà không chào hỏi ta đã đành."
"Nói là đến lúc sẽ tìm thời gian tới tìm ta."
"Nhưng ta đã chờ ngươi cả ngày rồi, sao vẫn không thấy bóng dáng của ngươi?"
"Ngươi là không muốn gặp ta sao?"
Không khí dường như cũng ngừng lại trong khoảnh khắc này.
Vẻ mặt Cố Hàn vẫn bình tĩnh như cũ.
Nhưng tận sâu trong đáy mắt lại thoáng qua vẻ ngẩn ngơ và xấu hổ.
Hắn chậm rãi quay người lại.
Quả thật không sai, một bóng hình tuyệt mỹ mà chỉ cần liếc nhìn một cái, đã khiến người ta không thể quên đứng trong bóng tối sau lưng hắn....
Bạn cần đăng nhập để bình luận