Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 182: Nhược Thủy Tam Thiên, ta chỉ lấy ngươi cái này một bầu

Chương 182: Nhược Thủy Tam Thiên, ta chỉ lấy ngươi cái này một bầu. Bất quá, tiếng nói chuyện của Cố Hàn và Hoa Giải Ngữ lại rơi vào tai Diệp Thanh Vân vô cùng rõ ràng. Điều này khiến Diệp Thanh Vân, người vừa mới có chút thành tựu, nhất thời cảm thấy khó chịu. Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra. Tên gia hỏa này ở ngay phòng số 1 tầng thứ ba, một mực cố ý ác ý nâng giá, nhiều lần đoạt mất đồ hắn muốn. Đã nhiều lần phá đám chuyện tốt của hắn không nói, bây giờ lại ở bên cạnh châm chọc, chẳng khác nào là quá ghen tị với hắn, nói mấy lời này chỉ để an ủi bản thân thôi! Khóe môi Diệp Thanh Vân hơi nhếch lên. Trong lòng hắn bỗng có một ý nghĩ, muốn vả mặt tên gia hỏa ngứa mắt này. Hắn nhìn Thanh Lê Nhi bên cạnh, giọng nói ôn hòa: "Lê Nhi, lúc trước vì ta mà không cẩn thận cuốn ngươi vào chuyện kia, bây giờ lại để ngươi cùng ta đến Vọng Nguyệt đảo này, thật sự là làm phiền ngươi quá." "Vậy đi, coi như đây là quà ta tặng ngươi, mong ngươi đừng ghét bỏ, gốc Kim Dục Linh Chi này." Nói xong, trước ánh mắt kinh ngạc của vô số tu sĩ. Diệp Thanh Vân trực tiếp nhét cây đại bổ dược mà cường giả Thần Tôn cảnh cũng thèm thuồng vào tay Thanh Lê Nhi! "Thằng nhãi này thật sự tự tin vào vận may của mình, hay từ trước đến nay đều tiêu tiền hoang phí như vậy!?" "Một gốc Kim Dục Linh Chi hiếm thấy nói cho là cho! Không chút đau lòng sao?" Xung quanh, tu sĩ nhất thời hít khí lạnh, phát ra tiếng kinh hô liên tiếp. Thanh Lê Nhi thì có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng cảm động nhiều hơn. "Ngạo Thiên huynh… Cái này quý giá quá… Ta không thể nhận…." Nhưng dù là ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, cùng tiếng kinh hô không thể tin, đều làm thỏa mãn lòng hư vinh của Diệp Thanh Vân. Hắn sao có thể thu lại đồ đã cho? "Cứ cầm đi, lát nữa ta chắc chắn mở ra thứ tốt hơn, ngươi cứ cất đi đã." Diệp Thanh Vân mặt đầy tự tin. Bất quá, tình cảnh này Giang Phàm đều thu hết vào mắt, lông mày hắn càng nhíu lại, nhìn Diệp Thanh Vân ánh mắt cũng càng khó chịu. Gia hỏa này ra vẻ tiêu xài xa xỉ, hoàn toàn coi tiền như rác, đối với nữ nhân bên cạnh tốt không tưởng nổi. Nhưng thực tế lại vô cùng buồn nôn. Dù sao hắn đang dùng linh thạch mượn của công chúa của chính mình! Suy nghĩ này lại không hề nghĩ đến chuyện công chúa đã cho hắn mượn linh thạch. Mà lại đem bảo vật cho người nữ nhân bên cạnh. Nói hắn trọng tình nghĩa thì cũng không rõ chính phụ. Nói hắn tiểu nhân, thì hắn lại nguyện ý đem một gốc bảo vật ra cho. Nhưng Diệp Thanh Vân không để ý nhiều như vậy, cũng không hiểu suy nghĩ của Giang Phàm. Ánh mắt hắn khiêu khích liếc Cố Hàn đứng ở đằng xa, giọng điệu có chút âm dương quái khí. "Không giống một số người, tự mình không có cái vận may kia, chỉ biết đứng một bên nói lời châm chọc." "Rõ ràng có tuyệt sắc tiên tử ở bên cạnh, lại không biết trân trọng, đến chút linh thạch ngoài thân cũng không chịu chi." "Là một đấng nam nhi mà keo kiệt quá, thật là mất mặt." Tuy Diệp Thanh Vân không chỉ đích danh, nhưng ai cũng hiểu rõ hắn đang ám chỉ ai. Mọi người đồng loạt tập trung ánh nhìn về phía Cố Hàn. Cố Hàn khẽ cau mày, Diệp Thanh Vân này ở đâu cũng giở chiêu trò dư luận. Nhưng chưa đợi hắn phản kích, Hoa Giải Ngữ bên cạnh đã cười duyên một tiếng: "Ha ha ~" "Ta không phải loại đàn bà nông cạn ~" "Ta yêu con người của công tử nhà ta, chứ không phải linh thạch của người ấy." Nói rồi, Hoa Giải Ngữ chẳng quan tâm đến ánh mắt của mọi người, cả người hơi chuyển động, chui vào lòng Cố Hàn rộng lớn. Rõ ràng là tu sĩ Chí Tôn cảnh, nhưng giờ phút này nàng lại quyến rũ vô cùng, giống như một người vợ hiền dịu dàng, đôi tay trắng nõn vòng qua cổ Cố Hàn. Hoàn toàn không để ý đến việc có thất thố hay không, cả người dính vào người Cố Hàn. Có lẽ là bộc lộ chân tình. Hoặc có thể là kỹ năng diễn xuất quá hoàn mỹ. Giờ phút này, ánh mắt Hoa Giải Ngữ như muốn kéo tơ, đôi mắt đẹp cong lên, cười vô cùng vui vẻ. "Cho dù chàng chẳng cho ta gì, lạnh lùng với ta, ta vẫn một lòng với chàng." "Nhược Thủy Tam Thiên, nhưng ta chỉ lấy ngươi một bầu, cũng chỉ muốn mỗi một mình chàng." Thời gian như dừng lại. Tiếng nói của Hoa Giải Ngữ vang vọng rõ ràng bên tai mọi người. Ngọa Tào! Sau một thoáng im lặng, hai từ này bùng nổ trong đầu tất cả mọi người, tuyệt sát! Mọi người ở đây đều không phải là người ngu. Ai chẳng nhìn ra, Diệp Thanh Vân muốn dùng chuyện tặng Kim Dục Linh Chi cho Thanh Lê Nhi để châm chọc Cố Hàn nhỏ mọn. Thậm chí còn muốn làm hắn và nữ tử áo đỏ kia sinh ra khúc mắc. Nhưng kết quả, lời châm chọc của hắn không những không có tác dụng, mà ngược lại bị nữ tử áo đỏ dùng phương thức vô cùng khéo léo xóa bỏ. Thậm chí còn dạy cho hắn một bài học, nói cho hắn biết như thế nào là chung tình, như thế nào là một đời sở ái, giàu nghèo không thể lay chuyển tấm lòng. Sự đảo ngược này trực tiếp làm chủ đề vốn dĩ đối chọi trở nên cao thượng hơn! Cao tay! Thật sự cao tay! Diệp Thanh Vân cũng ngây người, há hốc miệng, hoàn toàn không biết phản bác như thế nào! Càng giống như bị một bàn tay vô hình tát mạnh vào mặt, mặt rát bỏng! "Dùng linh thạch và bảo vật để mua lòng người, có thể nói, đó là cách vô dụng và kém cỏi nhất." "Có một số người nhận được chút lợi ích trước mắt, có khi nào đó đổi chủ sẽ quên hết ơn, thậm chí trở thành sói mắt trắng, quay lại cắn ngược mình." Hoa Giải Ngữ vẫn bình thản, giọng điệu âm dương quái khí lại lần nữa vang lên. "Đáng tiếc, có những kẻ mù quáng, lại không nhìn ra vấn đề rõ ràng này, còn tự cho là mình hào phóng." "Thật là ngu ngốc mà ~" Nói rồi, Hoa Giải Ngữ càng thêm thân mật với Cố Hàn. "Không giống nô gia, nô gia chỉ cần có công tử là đủ ~" "Nô gia cái gì cũng không cần, vì đã có công tử rồi ~" Không thể không nói, Hoa Giải Ngữ hiện đang cố tình kẹp giọng the thé, thậm chí có chút khiến người ta dựng tóc gáy. Nhưng mỗi câu chữ của nàng đều mang một sự chung thủy bất di bất dịch. Như bàn tay vô hình, hết tát vào mặt Diệp Thanh Vân một cái lại một cái, nói hắn thiển cận, nói hắn vô dụng, chỉ có thể dùng cách rẻ tiền nhất này để mua lòng người. Thậm chí không ai còn hâm mộ hắn, vận may nổ trời, viên nguyên thạch đầu tiên đã mở ra Kim Dục Linh Chi. Ngược lại còn chế nhạo hắn bày cục quá nhỏ, ánh mắt quá thiển cận. Cục diện tốt đẹp đối với hắn mà nói, đã tiêu tán không còn, chính hắn lại biến thành một thằng hề!
Bạn cần đăng nhập để bình luận