Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 258: Nguyên lai là ẩn giấu thực lực lão âm bức? Phát giác manh mối

Chương 258: Nguyên lai là lão già giấu thực lực? Phát giác manh mối “Hạ Linh Lung! Ngươi thật sự cho rằng dựa vào tên kiếm Trần kia, liền có thể không xem tất cả chúng ta ra gì!?” Độc Cô Đao vốn đang tức giận.
Bây giờ lại bị Hạ Linh Lung một phen châm chọc, cả người đều tức đến đỏ mặt.
Bất quá, Hạ Linh Lung cũng tương tự vẫn chưa để uy hiếp của Độc Cô Đao trong lòng.
Lười biếng ngồi dựa trên lan can ghế, đùi ngọc nhẹ nhàng lay động, một bên tiếp tục cắn kẹo hồ lô, một bên cười nhẹ nhàng nói: “Ta nói vốn chính là sự thật nha!” “Một việc đơn giản dễ hiểu như vậy mà ngươi còn không nhìn ra, không phải là đồ ngốc thì là gì?” Không để ý đến ánh mắt muốn giết người của Độc Cô Đao, Hạ Linh Lung tiếp tục mở miệng cười nói: “Không nói đến thực lực bản thân Tô Trường Ca mạnh đến mức nào.” “Trong tất cả mọi người ở đây, có ai là đối thủ của sư huynh?” “Nếu như sư huynh tự mình ra tay, toàn lực động thủ, đều không thể đánh bại Tô Trường Ca, điều này đã có thể cho thấy rất nhiều chuyện.” “Mà lại, cũng đừng quên liên minh Yêu tộc, liên minh Ma tộc và các thiên kiêu liên minh khác đều chuẩn bị ra tay với Tô Trường Ca.” “Liên minh Nhân tộc chúng ta có thêm một người không nhiều, mà bớt một người cũng chẳng ít đi.” “Nếu Tô Trường Ca thật sự có tuyệt đối tự tin vào mình, lại có tuyệt đối át chủ bài, ngươi cảm thấy những người này trong liên minh Nhân tộc chúng ta đi lên, rốt cuộc là báo thù, hay là trực tiếp lên trên đó chịu chết?” Lời này vừa nói ra, xung quanh nhất thời một trận trầm mặc.
Đúng vậy!
Nếu như ngay cả kiếm Trần mạnh nhất trong liên minh Nhân tộc bọn họ cũng hoàn toàn không phải đối thủ của Cố Hàn.
Vậy bọn họ những người này còn có thể tạo ra được tác dụng gì?
Hơn nữa, Cố Hàn dám lớn tiếng công khai lấy thân phận tán tu gia nhập cuộc tranh đoạt này, tuyệt đối đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc đối đầu với tất cả mọi người.
Điều này chỉ có thể nói rõ, tiểu tử Cố Hàn này trong tay có át chủ bài hoặc thủ đoạn cực kỳ đáng sợ.
Đã có người sắc mặt biến ảo, sau lưng đều toát ra mồ hôi lạnh.
Nguy hiểm thật, suýt chút nữa bị bề ngoài đánh lừa rồi!
Gã Cố Hàn này rất có thể là một lão già ưa thích giấu bài a!
Độc Cô Đao hiển nhiên cũng nghĩ thông suốt điểm này.
Mặc dù còn muốn phản bác, nhưng cũng không tìm thấy cái cớ hợp lý.
“A di đà phật, kiếm Trần thí chủ đã quyết định, bần tăng tự nhiên sẽ không phản đối.” “Có điều, một chuyện là một chuyện, lúc trước ta đã điều tra rõ ràng, chính là Tô Trường Ca này đã giết sư huynh Kim Nguyên Tử của ta.” “Sư huynh của bần tăng bị giết, bần tăng thân là sư đệ đi báo thù cho sư huynh, hợp tình hợp lý mà?” Lại một giọng nói vang lên.
Tất cả mọi người lại dồn ánh mắt về phía đó.
Chỉ thấy Kim Thiền Tử tay cầm Cửu Hoàn Tích Trượng, khoác áo cà sa màu đỏ, tay xoay tràng hạt, trên mặt thủy chung mang theo vẻ an lành từ bi.
Hạ Linh Lung chau mày.
Nhưng cũng không nói thêm gì.
Chuyện này dính đến chuyện riêng của người ta.
Mà lại, việc Cố Hàn đánh giết Kim Nguyên Tử cũng đúng là sự thật.
Có thù báo thù, có oán báo oán, nợ máu trả bằng máu, chuyện này cũng rất bình thường.
Thấy một màn này, vẻ từ bi an lành trên mặt Kim Thiền Tử càng thêm nồng đậm.
“Nếu đã vậy, bần tăng xin đi trước một bước.” Lại lần nữa tụng một tiếng niệm Phật.
Kim Thiền Tử quay người hướng về phía ngoài đại điện mà đi.
Mà đi theo phía sau hắn còn có mười hai người mặc áo cà sa, khí tức bất phàm, là những tăng nhân trẻ tuổi.
Bọn họ đều là võ tăng đỉnh phong của Độ Ách Phật Tự.
Mười hai người phối hợp lẫn nhau, ngưng tụ ra mười hai Hàng Ma đại trận, thuận buồm xuôi gió, trăm trận trăm thắng.
Độc Cô Đao cười lạnh một tiếng, hơi có chút hả hê.
“Gã Tô Trường Ca này hành sự quá ngông cuồng, chỉ là một tán tu, lại không tự biết mình, hôm nay nhất định khó thoát khỏi kiếp này!” “Ta Độc Cô Đao hôm nay xin thề, nếu Tô Trường Ca có thể tuyệt địa phản kích, lấy thủ đoạn không ai có thể tưởng tượng được vượt qua nguy cơ lần này.” “Ta Độc Cô Đao tự đoạn nam căn, quy y Phật Môn!”. . .
Một bên khác.
Diệp Thanh Vân và đoàn người, đã đặt chân đến khu vực Cửu Châu Thần Sơn.
“Thanh Vân huynh, ngươi xác định Tạo Hóa Tiên Trì trong truyền thuyết ẩn giấu bên trong dãy núi kia sao?” Theo một tu sĩ mở miệng.
Ánh mắt mọi người đều hội tụ về phía dãy núi phía trước, nơi có một màn sương mù che phủ giống như màn trời.
Hoàn toàn không thấy được điểm cuối của dãy núi.
Cửu Châu Thần Sơn có thể nói là một ngọn núi mạch hạch tâm của Phiêu Miểu Tiên Đảo, trải rộng, xuyên suốt từ đông sang tây.
Tiến vào dãy núi này, chính là một thế giới hoàn toàn mới.
Trước đó cũng có rất nhiều người của các chủng tộc cho rằng bên trong Cửu Châu Thần Sơn cất giấu cơ duyên đặc biệt, bỏ không ít công sức để thăm dò.
Nhưng không hiểu sao Cửu Châu Thần Sơn quá lớn.
Lại thêm bên trong bị một loại sương mù trắng đặc biệt có thể ảnh hưởng đến cảm giác bao phủ quanh năm.
Đa số mọi người căn bản cũng không dám xâm nhập vào trong đó.
Một số rất ít người xâm nhập vào trong đó, cũng rất dễ dàng mất phương hướng hoàn toàn trong Cửu Châu Thần Sơn.
Nghe đồn cuối cùng cũng chỉ là nghe đồn.
Bây giờ được nghe thấy một lần, rất nhiều tu sĩ của liên minh Nhân tộc đều sinh ra ý muốn rút lui.
Tìm được Tạo Hóa Tiên Trì trong truyền thuyết thì còn có thể nói, nếu như không tìm thấy, còn dẫn đến bản thân mình mất phương hướng trong Cửu Châu Thần Sơn, vậy đơn giản là có khóc cũng không có chỗ khóc.
“Yên tâm, ta biết chừng mực.” Diệp Thanh Vân lộ ra một nụ cười tự tin, sau đó vung tay lớn một cái, một chiếc la bàn được chế tác cổ xưa, điêu khắc từ ngọc thạch liền hiện lên trong tay hắn.
“Đây là ta có được khi ở một mật địa của Phiêu Miểu Tiên Đảo.” “Căn cứ thông tin được lưu lại trên bích họa di tích, la bàn trong tay ta, có thể giúp chúng ta xâm nhập vào Cửu Châu Thần Sơn mà không bị lạc!” Thực tế Diệp Thanh Vân cố ý giữ lại một cái tâm nhãn.
Chiếc la bàn trong tay hắn thực ra cũng chỉ là vật trang trí dùng để dọa người.
Sau khi tiến vào Cửu Châu Thần Sơn.
Muốn không bị mất phương hướng, cần phải dùng phương pháp đặc thù đi theo một lộ tuyến đặc biệt.
Nếu không, sẽ hoàn toàn mất phương hướng trong sương mù trắng, khó mà thoát khỏi khốn cảnh.
Hắn cố ý bày ra một lớp nguỵ trang như vậy.
Thứ nhất là để lừa dối mọi người.
Thứ hai cũng là để lưu lại thủ đoạn.
Chỉ cần có người dám ở trong Cửu Châu Thần Sơn không có ý tốt với hắn, thậm chí ra tay với hắn.
Vậy hắn có thể tìm cơ hội gây khó dễ, để người đó triệt để mất phương hướng trong Cửu Châu Thần Sơn, trực tiếp không tốn nhiều sức mượn "dao" giết người!
Ngay tại lúc khóe môi Diệp Thanh Vân hơi nhếch lên, cho rằng mình có thể tùy ý nắm giữ mọi người, nhất là Lạc Bạch Chỉ trong lòng bàn tay.
Lúc này, một giọng nữ thanh lãnh bỗng nhiên vang lên.
“Diệp đạo hữu, sao ta lại có cảm giác ngươi đang gạt người vậy?” “La bàn kia trong tay ngươi, cho người ta cảm giác rất bình thường, không có bất kỳ khí tức kỳ lạ nào khiến ta cảm thấy.” “Có phải ngươi đang che giấu thực lực, thực tế có phương pháp không bị lạc trong Cửu Châu Thần Sơn, mà trên mặt lại dùng một thứ đồ nguỵ trang để dọa chúng ta không?” Lời này vừa nói ra.
Không khí bốn phía đều thoáng ngừng lại.
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Lạc Bạch Chỉ đột nhiên lên tiếng.
Lạc Bạch Chỉ ôm lấy trường kiếm, một chiếc khăn che màu trắng che khuất đôi mắt đẹp, trong gió mát quét, dáng người uyển chuyển giấu dưới bộ bạch bào phác họa như ẩn như hiện.
Trong đám người Thanh Lê Nhi con ngươi hơi co vào, vừa kinh ngạc vừa khó tin.
Người khác có lẽ không biết, nhưng nàng có thể khẳng định, Lạc Bạch Chỉ đã đoán đúng rồi!
Diệp Thanh Vân vốn không hiểu nàng đã sớm là tai mắt của Cố Hàn, chỉ chờ thời khắc mấu chốt thì đâm sau lưng hắn một dao, nhất kích trí mạng.
Không lâu trước nàng đã lơ đãng tiết lộ, về việc không bị mất phương hướng trong Cửu Châu Thần Sơn cho nàng biết.
Do vậy, ý định trong lòng Diệp Thanh Vân bây giờ là gì, có kế hoạch gì, nàng cũng quá rõ ràng.
Chỉ là vạn vạn không nghĩ tới.
Lạc Bạch Chỉ một người ngoài, lại có thể phát giác ra một số manh mối ngay cả khi bọn họ còn chưa tiến vào Cửu Châu Thần Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận