Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 214: Lần này nhất định phải tìm tới hắn, tiên đảo mở ra!

"Chương 214: Lần này nhất định phải tìm tới hắn, tiên đảo mở ra!"
"Mộng Dao tiên tử, tại hạ Lệnh Hồ Kiêu của Hợp Hoan Ma Tông, ngưỡng mộ đại danh Mộng Dao tiên tử đã lâu, không biết Mộng Dao tiên tử có thể hay không..."
Lúc này, một nam tử thân mặc huyền y đen, tướng mạo có vẻ hơi tà dị, nhưng lại vô cùng tuấn lãng đột ngột tiến lên, tựa hồ muốn kết giao với Hàn Mộng Dao.
Nhưng Hàn Mộng Dao hoàn toàn không để ý đến hắn, trực tiếp lướt qua bên cạnh.
Điều này khiến Lệnh Hồ Kiêu của Hợp Hoan Ma Tông nhất thời có chút xấu hổ, thậm chí cảm thấy mình bị mất mặt trước đám đông.
Hắn, Hợp Hoan Ma Tông, chính là thế lực Ma Môn đỉnh phong của Bắc Cảnh, trong tông môn có lão tổ cảnh Thánh tọa trấn.
Là thánh tử của Hợp Hoan Ma Tông, hắn cũng là một nhân vật có tiếng tăm.
Bối cảnh vô song, ngoại hình xuất chúng cùng thiên phú bất phàm, tự nhiên tạo nên sự ngạo khí vốn có của hắn.
Nhưng hôm nay lại bị một kẻ nhỏ tuổi hơn mình không thèm để vào mắt!
Khiến trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một loại phẫn hận.
Bất quá, loại tâm tình này lại rất nhanh bị hắn kìm nén lại.
Có rất nhiều tiên tử của các thế lực tộc ở đây, ba chân con cóc khó tìm, hai chân phụ nữ thì đầy rẫy, cùng lắm thì đi kết giao với một người mình vừa mắt khác.
Ánh mắt đảo quanh trong đám người.
Ánh mắt Lệnh Hồ Kiêu sáng lên.
Trong đám người có một nữ tử mặc một bộ váy trắng mộc mạc, tay cầm một thanh trường kiếm, hai mắt bị một dải lụa trắng trói chặt, nhưng lại càng làm lộ ra vẻ đẹp thoát tục, khiến người khác chú mục.
Hơn nữa, đối phương dường như là một tán tu, không thuộc thế lực nào.
Với tán tu không môn phái như thế này, hắn không những có trăm phần trăm nắm chắc kết giao, nói không chừng còn có cơ hội phát triển thành đạo lữ.
Là thánh tử của Hợp Hoan Ma Tông, hắn am hiểu nhất chính là phương pháp song tu.
Nguyên âm của cô gái có tác dụng lớn đối với công pháp tu luyện của hắn.
"Vị tiên tử này, ta là Lệnh Hồ Kiêu thánh tử của Hợp Hoan Đạo Tông, không biết phương danh của tiên tử?"
"Lát nữa tiến vào Phiêu Miểu Tiên đảo, muốn đi cùng nhau không..."
"Không hứng thú."
Lạc Bạch Chỉ trả lời gọn gàng, nhưng lại có vẻ hơi qua loa lãnh đạm.
Thái độ như thế khiến Lệnh Hồ Kiêu nhất thời không biết nên phát huy như thế nào.
"Bạch Chỉ sư muội."
"Lát nữa Phiêu Miểu Tiên đảo mở ra, ngươi thật sự không định cùng chúng ta thăm dò sao?"
"Mức độ nguy hiểm của Phiêu Miểu Tiên đảo từng gấp mấy lần so với bí cảnh Trung Châu, lần này lại có các thế lực chủng tộc lớn tiến vào bên trong, một mình ngươi hành động sẽ rất nguy hiểm."
Một giọng nói thanh lãnh dễ nghe vang lên, nhất thời thu hút Lệnh Hồ Kiêu.
Rất nhanh, hắn lại thấy một nữ tử thanh lãnh giống như Cửu Thiên Huyền Nữ, trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra vẻ thần thánh.
Nhìn trang phục đặc trưng của đối phương có biểu tượng Luân Hồi Động Thiên.
Lệnh Hồ Kiêu nhất thời đoán được thân phận của nàng.
Hơn nữa, bên cạnh nàng còn có một nữ tử mặc quần lụa mỏng màu tím, dung mạo cũng vô cùng xuất chúng.
"Gặp qua hai vị cô nương, tại hạ Lệnh Hồ..."
Nhưng không có gì bất ngờ xảy ra, hắn lại bị phớt lờ.
"Không được."
Lạc Bạch Chỉ lắc đầu cự tuyệt: "Lần này sư huynh có xác suất lớn cần dùng thân phận khác, cũng tiến vào Phiêu Miểu Tiên đảo lần này để thăm dò."
"Chúng ta cùng nhau hành động tuy an toàn, nhưng phạm vi tìm kiếm sẽ giảm đi, xác suất tìm được Cố Hàn sư huynh cũng vì vậy mà giảm xuống."
"Đối lập, xác suất tìm được tên Diệp Thanh Vân đáng chết kia cũng sẽ giảm."
"Sư tỷ ngươi nói đúng."
Liễu Như Yên rất nhanh phụ họa nói.
"Vậy ta cũng không đi cùng các ngươi thăm dò, trong khoảng thời gian này ta cũng học được rất nhiều thần thông tự vệ, đảm bảo an toàn cho bản thân cũng không thành vấn đề."
"Chỉ cần có thể tìm được sư huynh, mọi mạo hiểm đều đáng giá."
"Hơn nữa..."
Nói đến đây, sắc mặt Liễu Như Yên đột nhiên trở nên âm trầm, sâu trong đôi mắt đẹp có ánh lạnh lóe lên.
"Nếu lần này trong Phiêu Miểu Tiên đảo gặp được cái tên Diệp Thanh Vân đáng chết đó, ta nhất định sẽ giết hắn, ta xem ai còn dám đến giúp hắn!"
Lệnh Hồ Kiêu vốn muốn đến bắt chuyện, đã thu hết lời bàn luận của ba người Sở Ấu Vi vào tai.
Xem ra mấy vị tiên tử mỗi người một vẻ này, là vừa muốn tìm người lại vừa muốn tìm thù a!
Cố Hàn...
Diệp Thanh Vân?
Nếu có thể, mình có nên đi tìm hai người này, rồi giết hết!
Giết kẻ thù chung của ba vị tiên tử này, mình nói không chừng có thể lấy được hảo cảm của các nàng, tăng thêm mối quan hệ giữa đôi bên.
Còn việc tại sao muốn giết Cố Hàn?
Tính tình của hắn ta hơi kỳ quái.
Đã quyết định muốn chinh phục một người, thì trước hết phải xử lý người quan trọng nhất trong lòng của người đó.
Nếu như tên Cố Hàn đó quay trở về, mấy vị tiên tử kia thay lòng đổi dạ, chẳng phải mình thành kẻ làm áo cưới cho người khác sao?...
Càng ngày càng nhiều thế lực lần lượt đến.
Nhân tộc, Yêu tộc, Ma tộc, Cổ tộc, thậm chí những tử đệ Phật Môn vốn xưng là không tranh quyền thế cũng muốn đến tham gia náo nhiệt.
"A di đà phật, bần tăng có cảm giác, Phiêu Miểu Tiên đảo không chỉ có vật hữu duyên với Phật của ta, mà còn có duyên với người Phật của ta."
"Lần này bần tăng đến đây, nhất định sẽ có thu hoạch."
Một vị tăng nhân trẻ tuổi tay cầm Cửu Hoàn Tích Trượng, mặc áo cà sa đỏ, dẫn theo mấy người mặc đồ giống khổ hành tăng hoành không đáp xuống.
Mỗi khi hắn bước ra một bước, tích trượng trong tay sẽ kêu sột soạt, phóng ra từng đợt phật quang màu vàng chói mắt.
"Kim Thiền Tử của Phật Tự Độ Ách, hắn ta thế mà cũng đến..."
Cố Hàn ẩn trong đám người vuốt cằm.
Danh sách chôn người của hắn lại thêm một người.
Bởi vì.
Một kẻ bị bệnh, cho rằng mọi thứ đều hữu duyên với Phật giáo của bọn họ, hơn nữa còn cho rằng mình là người đại nghĩa hành giả, gian nan phổ độ chúng sinh.
Một kẻ khác giả nhân giả nghĩa, luôn thích miệng thì nói danh hào tà bất thắng chính.
Lấy danh nghĩa đẹp đẽ đi đánh giết thế lực hắc ác, thực tế là cướp đoạt cơ duyên, tăng cao thực lực.
Không biết hai người thế nào lại quen biết trong một lần chạm mặt, cuối cùng quan hệ càng ngày càng tốt, trở thành chí giao.
Mà Kim Thiền này trong cốt truyện nguyên tác cũng đã trở thành đại trụ trì của Phật Tự Độ Ách, trở thành một cự bá phật đạo có tiếng ở đây, từng giúp Diệp Thanh Vân ra tay đối phó với hắn.
Mặc kệ về sau bọn họ có gặp nhau hay không, vì an toàn, cứ chôn trước đã rồi tính...
Thời gian dần trôi qua, càng ngày càng nhiều thế lực chủng tộc, thiên kiêu lần lượt hội tụ ở đây, ai cũng mang tâm tư riêng.
Ngày thứ bảy.
Ầm ầm — — Phiêu Miểu Tiên đảo im lặng bỗng rung lên dữ dội, sương mù trắng cuồn cuộn, những rào chắn vô hình bao phủ toàn bộ hòn đảo nhỏ rút đi nhanh như thủy triều.
Giờ phút này, tầm mắt và cảm giác của mọi người không còn bị ảnh hưởng, thậm chí có thể nhìn lờ mờ khung cảnh của Phiêu Miểu Tiên đảo qua một góc của màn sương.
Cây cổ thụ che trời, kỳ dị, có vô số chim bay cá nhảy chưa từng xuất hiện trong Huyền Hoàng đại thế giới, thỉnh thoảng bay lên nhảy cẫng.
Mỗi một tia khí tức chảy ra từ sâu trong đảo đều mang theo một loại đạo vận thần bí cổ xưa.
Oanh!
Tiếng nổ vang lên ngay lập tức.
Đã có mấy thiên kiêu trẻ tuổi hóa thành những vệt cầu vồng, nhanh chóng phóng về phía Phiêu Miểu Tiên đảo.
Cho dù Phiêu Miểu Tiên đảo nguy hiểm khôn lường.
Nhưng nhiều người của các thế lực chủng tộc đã đến đây, chưa biết con cua có thể có bao nhiêu, lên đảo trước thử xem thế nào, do dự sẽ bại trận!
Mấy vị thiên kiêu này quả quyết, nhanh chóng xông lên, nhất thời một hòn đá dấy lên ngàn cơn sóng.
Vô số thiên kiêu còn lại giống như cá diếc sang sông, hóa thành từng đạo thần hồng xé trời, cực tốc bỏ chạy về phía Phiêu Miểu Tiên đảo, ai cũng muốn tranh giành cơ duyên đầu tiên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận