Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 321: Triệt để quyết liệt, đáng thương Niệm Tịch bị đùa bỡn

Chương 321: Quyết liệt hoàn toàn, đáng thương Niệm Tịch bị trêu đùa Tiếng hoan hô này lọt vào tai Nam Cung Nhã Tình, khiến nàng vui vẻ cả thể xác lẫn tinh thần. Dù sao, Cố Hàn chính là người nàng đã tốn rất nhiều công sức mời đến, một ngoại viện đỉnh cấp. Đối phương càng thể hiện ra thiên phú và thực lực khủng bố, nàng càng có khả năng chiến thắng trong cuộc cạnh tranh sau này! Nhưng đối thủ cạnh tranh của nàng, Nam Cung Uyển Nhi, chỉ cảm thấy từng đợt biển người reo hò, sự cung kính và cảm kích đối với Cố Hàn, đều giống như tạp âm chói tai! Ngu Chiêu là người do nàng hết sức đề nghị, thậm chí không tiếc tiêu hao tài nguyên trong tay để mời về. Mục đích chủ yếu là thông qua màn trình diễn của Ngu Chiêu để thu phục các tu sĩ của tông môn, từ đó có được nhiều sự ủng hộ của các tu sĩ, thậm chí là cả dân chúng. Tất cả là vì giúp nàng giành được lợi thế lớn hơn trong cuộc tranh tài cùng Nam Cung Nhã Tình tại Tế Long đại điển. Nhưng hôm nay lại bị Cố Hàn quấy rối. Ảnh hưởng của Ngu Chiêu đã giảm đi rất nhiều. Ngay cả bản thân Ngu Chiêu dường như cũng bắt đầu có hứng thú với đối phương. Rõ ràng là lộ ra tâm tư muốn kết giao với Cố Hàn. Ngược lại, những nỗ lực của nàng, vô tình trở thành áo cưới cho Cố Hàn, mình chẳng khác nào một con tép riu! Hiện tại, nàng chỉ có thể đặt hy vọng vào Diệp Thanh Vân. Không nói Diệp Thanh Vân có thể thắng được Cố Hàn, nhưng chỉ cần màn trình diễn tiếp theo của Diệp Thanh Vân không thua kém Cố Hàn quá nhiều, nàng cũng không tính là thua quá thảm.
Cảm nhận được ánh mắt vừa chờ mong vừa khao khát của Nam Cung Uyển Nhi đang hướng về mình, mồ hôi lạnh trên trán Diệp Thanh Vân chảy ròng. Hắn đặc biệt không ngờ rằng, Cố Hàn không phải là kẻ khoác lác, mà thực sự sở hữu thiên phú cầm luật đáng sợ đến vậy.
"Bạch lão, ông có tự tin không thua kém tên Hàn kia trong phần trình diễn sau đó không?"
"Ta không bắt buộc ông phải giỏi hơn tên Hàn kia trong cầm luật, nhưng ít ra đừng để ta mất mặt quá!"
Bản thân Diệp Thanh Vân hiểu rõ, dù Bạch lão có bản lĩnh trời long đất lở, cũng không thể trình diễn được những điều kỳ diệu như Cố Hàn. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng quả thật câu nói đó rất đúng: Cố Hàn vừa lên đài, tựa như chính mình chẳng có cơ hội để biểu diễn nữa!
"Ta cố hết sức...." Bạch lão đành phải miễn cưỡng đáp ứng. Dù sao, chính ông là người đã ba hoa. Ai ngờ Diệp Thanh Vân tiểu tử này lại đen đủi đến thế, vậy mà lại gặp phải một tồn tại trẻ tuổi có thiên phú cầm luật đáng sợ như vậy? Ông thậm chí bắt đầu nghi ngờ, Cố Hàn có phải là Cầm Thánh chuyển thế nào đó còn kinh khủng hơn mình không?
Không có gì bất ngờ xảy ra, sau màn trình diễn đỉnh phong mới được xác lập của Cố Hàn, Diệp Thanh Vân lên sân khấu biểu diễn. Dù có bàn tay vàng của Bạch lão, khúc nhạc mà hắn thể hiện dù có chút đặc sắc, nhưng so với màn trình diễn vừa rồi của Cố Hàn thì hoàn toàn không có chút giá trị thưởng thức nào. Ngoài một số người như Nam Cung Uyển Nhi còn cố gắng lắng nghe một chút, rất nhiều người khác căn bản không thèm chú ý đến Diệp Thanh Vân. Do đó, Diệp Thanh Vân gần như mặt mày tái mét, biểu diễn xong khúc nhạc của mình trong sự thờ ơ của tất cả mọi người! Điều này khiến cho Diệp Thanh Vân khi xuống đài, sắc mặt âm trầm như mây đen, thậm chí còn muốn đào một cái hố chui xuống cho xong! Hắn vừa rồi chẳng khác nào một con khỉ lên sân khấu biểu diễn, dù ra sức biểu diễn đến đâu cũng chẳng có ai muốn liếc mắt nhìn hắn một cái! Tất cả mọi người đều vây quanh Cố Hàn, không tiếc lời khen ngợi và tán thưởng dành cho hắn. So sánh hai bên, thực sự là một trời một vực! Sự chênh lệch quá lớn này càng khiến Diệp Thanh Vân cảm thấy nhục nhã!
"Tất cả đều là do ngươi cái đồ bất tử!" Diệp Thanh Vân không khách sáo mà chửi mắng Bạch lão: "Còn chưa gì đã ở đó khoác lác! Làm cho lão tử mất mặt to như vậy!" Bạch lão vốn đã buồn bực suốt khoảng thời gian này. Giờ lại bị Diệp Thanh Vân không khách sáo mà nhục mạ thành đồ bất tử. Cũng không thể giữ được vẻ ôn hòa ngày thường, mặt mũi giận dữ đỏ lên.
"Diệp Thanh Vân! Ngươi cái đồ vô học, ăn nói phải biết giữ mồm miệng một chút! "
"Ta dù thế nào cũng đã nhiều lần cứu ngươi khỏi vòng nước sôi lửa bỏng!"
"Thậm chí còn không tiếc, đem một vài bí pháp truyền thừa ngộ được khi ở đỉnh phong, truyền cho ngươi!"
"Bây giờ lão phu bất quá vận khí không tốt, sai lầm mấy lần, ngươi lại nhục mạ ta như vậy, ngươi quả thật chẳng khác nào một con chó sói mắt trắng!""Đáng kiếp cái tên ngươi bị Cố Hàn làm trò khỉ!" Bây giờ Bạch lão trong mắt Diệp Thanh Vân chỉ là một kẻ ký sinh có cũng được mà không có cũng không sao. Giờ chẳng những không biết thân phận, lại còn ngược lại nhục mạ hắn là chó sói mắt trắng. Diệp Thanh Vân nhất thời tức giận bốc lên, trực tiếp cãi vã tay đôi với Bạch lão trong đầu.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi cái đồ bất tử, có tư cách gì mà chỉ trích lão tử?"
"Nếu không phải là lão tử, ngươi đã sớm hồn phi phách tán, một kẻ ký sinh vô dụng mà thôi, thật sự coi mình còn là Thánh Vương hô phong hoán vũ lúc trước sao? Ta nhổ vào!"
Dựa vào sự giúp đỡ và đầu tư của một nhân vật bí ẩn kia. Diệp Thanh Vân giờ phút này cũng không hề nhún nhường, trực tiếp quyết đấu khẩu cùng Bạch Thương Thánh Vương.
【 Đinh! Kiểm tra thấy vì hành động gián tiếp của chủ nhân, vết nứt trong thần hồn của Diệp Thanh Vân và Bạch Thương Thánh Vương gia tăng, đã đạt đến giới hạn quyết liệt hoàn toàn. Chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành một đoạn cốt truyện phản diện, nhận được 8000 điểm phản diện! 】 Cố Hàn đang được mọi người vây quanh, nghe thấy tiếng thông báo đột ngột của hệ thống, không khỏi khựng lại một chút. Nhưng rất nhanh, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười thấu hiểu. Diệp Thanh Vân và cái gọi là Bạch Thương Thánh Vương quyết liệt cũng là điều tất yếu. Bởi vì thực lực hiện tại của Diệp Thanh Vân hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, chỉ có thể mượn dùng một số lực lượng bên ngoài. Thần hồn chi lực của Bạch Thương Thánh Vương chính là lực lượng mà Diệp Thanh Vân thường xuyên mượn dùng nhất. Nhưng lần nào cũng bị hắn dùng các loại thủ đoạn không ngừng tiêu hao, thậm chí ngược lại làm Diệp Thanh Vân bị thiệt hại không nhỏ. Với tư cách là một nhân vật chính muốn mạnh, muốn thể diện không cần mạng, thì liên tiếp nhiều lần mất mặt ở chỗ hắn thì Diệp Thanh Vân tuyệt đối nuốt không trôi cục tức này. Nhưng lại không thể lấy lại danh dự được từ chỗ hắn, nên cũng chỉ có thể lui lại mà tìm nơi khác để trút giận, chính là Bạch Thương Thánh Vương vô dụng, mà lại khiến cho hắn mất mặt. Bây giờ, mối quan hệ của hai người đã đến bờ vực sụp đổ. Chỉ cần hắn châm thêm một chút gió nữa, hai người nhất định sẽ trở mặt thành thù. Bất quá, hắn tạm thời cũng không có ý định tiếp xúc với Bạch Thương Thánh Vương bên trong Diệp Thanh Vân. Không nói tới việc thiên đạo ý chí có khả năng đang phòng bị hắn. Mà còn bởi vì Bạch Thương Thánh Vương xem như một quân bài không tồi. Thời khắc mấu chốt sử dụng tốt, có lẽ có thể gây cho Diệp Thanh Vân một kích trí mạng.
"Hàn đạo hữu, rốt cuộc là ngài đã phổ nhạc Phù Thế Khúc như thế nào vậy?"
"Trong khúc nhạc này dường như chứa đựng rất nhiều câu chuyện đặc sắc, những cuộc sống khác nhau, đặc sắc đến nỗi đã vượt qua cả những gì ta từng biết!" Niệm Tịch bỗng nhiên tiến lại gần Cố Hàn. Trong đôi mắt trắng bạc, giờ phút này ánh lên sự mong chờ và kính phục. Không nói tới việc ngay từ đầu Niệm Tịch đã bị huyết mạch Tổ Long mơ hồ của Cố Hàn thu hút, mà đối với hết thảy những thứ liên quan tới hắn đều tràn đầy hiếu kỳ. Hơn nữa, bản thân nàng rất có hứng thú với cầm luật, thậm chí có thể nói là đã đến mức độ tẩu hỏa nhập ma. Sau khi nghe màn trình diễn gần như thần tích của Cố Hàn, hai yếu tố này cộng hưởng, độ thiện cảm của Niệm Tịch dành cho Cố Hàn không những tăng lên rất nhiều mà thậm chí còn tò mò về những câu chuyện mà hắn đã trải qua.
"Chuyện này nói ra rất dài, nhưng nếu Niệm Tịch cô nương bằng lòng, ta ngược lại có thể từ từ kể cho cô nghe." Cố Hàn mỉm cười nhẹ giọng. Tâm tư của Niệm Tịch đã bị Cố Hàn nắm giữ từ khi mới bắt đầu. Bởi vì để thu phục độ hảo cảm của một đối tượng phản diện, điều đầu tiên là phải khiến hình tượng của mình trong lòng đối phương trở nên thần bí và đầy rẫy những câu chuyện. Để nàng vô thức muốn tiếp cận mình, muốn hiểu rõ về mình. Một khi Niệm Tịch có ý nghĩ này, thì hắn đã nắm được quyền chủ động, và có thể tha hồ đùa giỡn nàng trong lòng bàn tay. Đúng lúc này, một giọng nói có vẻ ghen tuông đột nhiên vang lên trong đầu hắn.
"Chậc chậc... Một chiêu rồi lại một chiêu, đúng là thông thạo mà!"
"Chắc hẳn, kiếp trước A Hàn, đã không ít dùng những chiêu này để làm hài lòng các cô nương nhỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận