Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 17: Đặc thù lễ vật, cửu tộc bóc ra chi thuật

Hắc bào nam tử ánh mắt không ngừng nhìn xuống phía dưới, nhưng càng xem lại càng tim đập nhanh, càng xem càng mờ mịt. Làm xong những yêu cầu phía trên còn chưa đủ. Để bọn hắn áp dụng thêm thần thông chi thuật, ít nhất oanh tạc toàn bộ Thương Phong Diệp gia mười mấy lần, bảo đảm đến nửa mảnh xương vụn cũng không còn. Làm xong hết thảy những việc này rồi cũng không thể đi. Cần phải phái người trong bóng tối theo dõi. Một khi có người không rõ lai lịch trở lại Thương Phong Diệp gia, phàm là lộ ra nửa điểm thương tâm thần sắc, g·iết. Nhất là những kẻ hô hào chắc chắn báo thù cho Thương Phong Diệp gia, không cần do dự, diệt sạch tất cả tông môn hoặc gia tộc đứng sau lưng bọn họ. Xem hết một loạt yêu cầu này, hắc bào nhân nhất thời choáng váng. Khá lắm, cửu tộc bóc ra chi thuật hắn cũng từng nghe qua. . . . Có điều Cố Hàn dùng cửu tộc bóc ra chi thuật có lẽ quá tàn độc rồi chăng? Trong mắt người ngoài, những thủ đoạn này của hắn có vẻ hơi khoa trương. Nhưng bản thân Cố Hàn vẫn thấy chưa đủ. Dù sao dựa theo cốt truyện sáo lộ thường thấy. Nhân vật chính đắc đạo một mình, cả nhà gà chó cũng thăng thiên. Không sớm một chút thừa dịp gia tộc nhân vật chính còn yếu, nhanh chóng tiêu diệt. Lẽ nào lại còn chờ Diệp Thanh Vân kia tại gia tộc tạo ra một đống thần tiên sao? Hơn nữa, việc hắn hủy diệt gia tộc Diệp Thanh Vân cũng là một công đôi việc. Không những giải quyết được mối họa ngầm Thương Phong Diệp gia, còn tiện thể dụ Diệp Khinh Vân về gia tộc. Không nói đem cái tên thích khoe mẽ đó làm thịt, ít nhất cũng có thể ép hắn dùng ra một số át chủ bài, gián tiếp suy yếu thực lực của đối phương. 【 Đinh! Kiểm tra chủ nhân hành động phù hợp thiết lập phản phái, chúc mừng chủ nhân nhận được 2000 điểm phản phái! 】 Cố Hàn dừng bước chắp tay, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy suy tính, nhìn bầu trời đêm. "Diệp Thanh Vân, ngươi cho rằng mình ngư ông đắc lợi chiếm hết lợi lộc, rất vui vẻ, rất đắc ý phải không?" "Hy vọng sau khi nhận được đại lễ cửu tộc bóc ra này, ngươi sẽ càng vui vẻ hơn đấy." . . . Cho dù tông môn đã rửa sạch oan khuất cho Cố Hàn, nhưng cả tông môn vẫn không hề yên bình. Rất nhiều người thấy bất bình thay Cố Hàn, kêu gào vì hắn. Cố Hàn thiên phú mạnh mẽ, kinh tài tuyệt diễm, bản thân cũng có không ít người đi theo. Có lẽ do hối hận vì mình không đứng ra sớm hơn, kêu oan cho Cố Hàn mà áy náy. Hoặc cũng có lẽ là do bây giờ chân tướng đã lộ rõ, họ có lý do để tự cho mình là chính nghĩa. Rất nhiều người giương cao chiêu bài ‘hôm nay ta không ra mặt, ngày sau sẽ không ai vì ta phất cờ’, liên tục bất mãn với tông môn. Phong ba lớn như vậy cho dù Vấn Kiếm tông có lòng muốn giấu, cũng hoàn toàn không giấu được. Thậm chí còn làm ầm ĩ đến các tông môn xung quanh đều biết, xem Vấn Kiếm tông như trò cười. Vấn Kiếm phong. Thái Hư kiếm chủ cùng các trưởng lão và phong chủ khác đều tụ tập ở đây, bàn bạc về những sóng gió sắp tới. "Vốn tưởng rằng trả lại trong sạch cho Cố Hàn, chuyện này sẽ dừng lại ở đây, nhưng xem ra hiện tại, vẫn còn rất nhiều người bất mãn với cách xử lý của tông môn chúng ta." Thái Hư kiếm chủ mày trắng nhíu lại: "Đặc biệt là không ít đệ tử lấy danh nghĩa này nọ, đưa ra các yêu cầu vô lý với tông môn, đúng là đảo lộn thiên cương!" "Cố Hàn cũng quá nhỏ nhen! Chúng ta đã lấy Vấn Thiên Kính trả lại trong sạch cho hắn, thế mà vẫn còn canh cánh trong lòng về chuyện này, thậm chí còn tuyệt giao với sư tôn nuôi dưỡng hắn mấy năm, quả thật là hồ đồ!" "Dù gì thì Mộc phong chủ cũng là sư tôn của hắn, không xét đến đúng sai, đến mức làm ầm ĩ đến mức tuyệt giao sao?" Vừa nói, mọi người lại nhìn về phía Mộc Bạch Lăng đang ngồi ở một góc, từ đầu đến cuối giữ im lặng. Chuyện tối hôm qua xảy ra bọn họ đều biết. Mộc Bạch Lăng xin lỗi nhượng bộ cũng không có tác dụng, thậm chí còn làm cho quan hệ giữa nàng và Cố Hàn trở nên xấu thêm, đến mức tuyệt tình. Lúc này Mộc Bạch Lăng trông như cả đêm không ngủ, lôi thôi, tinh thần tiều tụy. Nên biết rằng, thân là mỹ nữ phong chủ đỉnh cao của Vấn Kiếm tông, Mộc Bạch Lăng luôn luôn vô cùng chú trọng hình tượng của mình. Bất cứ lúc nào cũng cho người ta cảm giác thần thánh thanh lãnh, uy nghiêm bất khả xâm phạm. Hôm nay cô không để ý đến hình tượng bề ngoài của mình, chắc chắn là vì chuyện của Cố Hàn, đã đả kích cô quá lớn. Tuy nói trong đó cũng có một phần do cô tự làm tự chịu. Nhưng bộ dạng tiều tụy như vậy, vẫn khiến mọi người không khỏi thương xót. Thậm chí ngược lại cảm thấy Cố Hàn là bậc nam nhi, nên chừng mực, cớ gì lại đẩy mọi chuyện đến mức thế này, còn thể thống gì? Tuy nhiên, cũng có một bộ phận trưởng lão, vẫn giữ thái độ thờ ơ lạnh nhạt. Chưa từng trải nỗi khổ của người khác, đừng khuyên người ta rộng lượng. Xét cho cùng, chuyện cũng là tự mình gây ra. . . . Huyền Vũ phong, đệ tam linh phong. Ánh nắng ấm áp, gió nhẹ thoảng qua. Ba bóng người xinh đẹp trên tay bưng đồ ăn hoặc là quà tặng tinh xảo, đang mong chờ và ngóng đợi, giống như đang đợi ai đó. "Ai. . ." Sở Ấu Vi khẽ thở dài. Mấy ngày trước các nàng phí hết tâm tư bàn bạc xong nghi thức xin lỗi, không những không có tác dụng, ngược lại còn khiến sư huynh các nàng cùng các nàng trở mặt triệt để. Trước kia, các nàng vào động phủ tu luyện của sư huynh, thậm chí còn không cần phải chào hỏi. Nhưng bây giờ, sư huynh không những tuyên bố nếu các nàng dám vào sẽ phế tu vi, ném xuống núi. Còn cho mấy người đã từng đi theo canh giữ bên ngoài động phủ, triệt để ngăn chặn ý định của bọn nàng. Phía xa trên đám mây. Mộc Bạch Lăng tay áo bay phấp phới, thần sắc đau khổ mà xót xa. Trước kia đệ tam linh phong, là ngọn núi náo nhiệt nhất Huyền Vũ phong. Sở Ấu Vi và những người khác thường xuyên đến đây tu luyện, cũng xin sư huynh của mình chỉ điểm những chỗ chưa hiểu về công pháp. Nhưng mấy ngày trước đây, mọi thứ đã thay đổi. Ngọn núi náo nhiệt nhất ngày xưa, biến thành ngọn núi lạnh lẽo nhất. Mấy ngày nay cô liên tiếp đến, muốn nói chuyện cho ra nhẽ với Cố Hàn, nhưng đối phương luôn đóng cửa không gặp, thậm chí còn gọi thẳng tục danh của cô. Rõ ràng chỉ mới qua mấy ngày ngắn ngủi, cô đã nhớ lại cái xưng hô 'sư tôn' khi xưa Cố Hàn vẫn thường gọi. Cùng lúc đó. Cố Hàn đang bế quan tĩnh tọa đột nhiên cảm thấy gì đó, chậm rãi mở mắt ra, lông mày khẽ nhíu lại. "Mấy tên này đang cố ý lợi dụng sơ hở sao?" "Bắt các nàng không được vào động phủ tu luyện, rồi lại chuyên môn chờ ta ra ngoài?" "Sách, thật xui xẻo." Tuy có chút phiền phức. Nhưng cũng không còn cách nào khác, ngọn núi này dù sao cũng không phải của hắn. Nghĩ đến về sau có thể có địa điểm check-in mới ở tông môn, và còn muốn giải phong Tỏa Yêu Tháp, hắn tạm thời không thể rời khỏi nơi này được. Đúng lúc này. Ngọc phù trong ngực bỗng ong ong rung lên. Là tin nhắn truyền âm của những hắc bào nhân Phi Tiên Các kia gửi tới. "Khởi bẩm Cố công tử, chúng tôi dựa theo phân phó của công tử, phụng mệnh đến Thương Phong Diệp gia, nhưng trên đường có một kẻ không rõ lai lịch bí ẩn ra tay." "Bắt ép mang đi một đôi nam nữ nhà Diệp gia, lại dùng phương thức đặc thù thoát khỏi sự truy sát của chúng ta, cuối cùng khi truy đến Bắc Hoang sơn thì mất dấu hoàn toàn. . . ." "Sau khi điều tra, cặp nam nữ được cường giả không rõ lai lịch kia cứu đi dường như là em trai và em gái của trưởng tử Thương Phong Diệp gia, Diệp Thanh Vân. . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận