Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 54: Tặng lễ thì đưa hai phần, khoái lạc gấp bội

Chương 54: Tặng lễ phải đưa hai phần, khoái lạc nhân đôi.
Sự đảo ngược tình thế bất ngờ khiến đám người Sở Ấu Vi ba nàng mím môi đỏ, hơi cúi đầu xuống, có vẻ hơi xấu hổ.
Kỳ thực, các nàng cũng muốn ngay lập tức lên tiếng chứng minh, cãi lại cho sư huynh mình.
Thế nhưng là...
Cuối cùng, Diệp Thanh Vân vẫn khiến các nàng dao động.
Dù sao, việc sư huynh cự tuyệt lời mời tha thiết của ba người bọn họ, viện cớ đi kỹ viện, rồi sau đó lại một mình tiến đến khu phố sầm uất ở trung tâm để hành động, quả thực quá mức đáng ngờ.
Đến mức các nàng nghĩ nát óc vẫn không thể tìm được lý lẽ nào hợp lý để giải thích.
Nhưng xét cho cùng, lần này các nàng đã không hoàn toàn tin tưởng sư huynh. . . . .
Cảm nhận được ánh mắt của ba nàng Sở Ấu Vi, Cố Hàn vẫn không hề có chút gợn sóng.
Có tin hay không thì đã sao?
Dù sao chuyện này đúng là do hắn làm.
"Cố Hàn!"
"Vừa nãy ngươi nói là dựa theo thời gian phỏng đoán thì không sai biệt lắm, là ý gì!?"
"Có phải ngươi đã sớm biết tuần thành vệ sẽ đến không? Chuyện này có phải có liên quan đến ngươi không!?"
Diệp Thanh Vân sắp bị tuần thành vệ mang đi nghĩ đến lời nói lúc trước của Cố Hàn, liền vùng vẫy lần nữa lớn tiếng hỏi.
"Sư đệ, cứt có thể ăn bậy, chứ lời không thể nói bừa."
"Ta chỉ là nói chuyện với Tiêu huynh một chút, ý là nên đi kỹ viện nghe hát, có vấn đề sao?"
"Thành thật chút đi!" Không giống với sự tức giận của Diệp Thanh Vân đáp lại, cả người hắn bị hai tên tuần thành vệ khống chế, hoàn toàn bị lôi ra ngoài.
Nhưng theo vẻ mặt sau đó của hắn thì, hôm nay hắn quả thực vô cùng oan ức, phẫn nộ đến cực điểm.
【 đinh! Kiểm tra được hành động của chủ nhân, phù hợp với thiết lập nhân vật phản phái, hơn nữa làm tâm trạng của nhân vật chính Diệp Thanh Vân bị chấn động mạnh mẽ, chúc mừng chủ nhân nhận được 2000 điểm thưởng phản phái! 】
Nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống, khóe miệng Cố Hàn khẽ nhếch lên.
Từ giờ phút này.
Cuộc so tài giữa hắn và Diệp Thanh Vân ở kiếp này có thể xem như chính thức bắt đầu.
Tiểu tử Diệp Thanh Vân này vô cùng thù dai.
Nhưng vị trí của hắn thì lại rất không ổn, thù dai thì thù dai thôi.
Hãy xem ai chơi tới chết trước người đó.
"Sư huynh..."
Thấy Cố Hàn muốn đi, Sở Ấu Vi muốn lên tiếng giữ lại.
Các nàng cảm thấy xấu hổ vì một khoảnh khắc nghi ngờ của mình vừa rồi.
Sợ sư huynh sẽ ngày càng trở nên lạnh lùng với các nàng hơn.
Nhưng Cố Hàn hoàn toàn không quay đầu lại, ngay cả bước chân cũng không dừng, hơi liếc mắt nhìn Tiêu Lăng bên cạnh một cái.
"Đi thôi Tiêu huynh, hôm nay không có chuyện gì, đi kỹ viện nghe hát."
Cố Hàn chấp tay sau lưng, hướng ra ngoài điện, trước mắt mọi người, lưu lại một bóng lưng tiêu sái.... . . .
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi.
Đại điện bỗng nhiên trở nên ồn ào trở lại.
Nhưng tất cả mọi người đều chuyển chủ đề nghị luận về việc Diệp Thanh Vân vừa bị mang đi.
Liễu Như Yên giãy giụa một hồi lâu, mới có chút phức tạp lên tiếng: "Sư tỷ... Chuyện này có phải có gì đó kỳ lạ không? Có phải Thanh Vân sư đệ bị oan không?"
Lạc Bạch Chỉ trầm mặc không nói, dựa vào vẻ mặt của nàng cũng có thể nhìn ra được, lúc này nàng cũng rất xoắn xuýt.
Những lời Diệp Thanh Vân nói vừa rồi tuy chưa làm rõ chân tướng sự việc mà còn đổ oan cho chính sư huynh mình.
Nhưng xét cho cùng, hắn cũng là người của Bạch Vũ Phong, lại còn liên quan đến thể diện của Bạch Vũ Phong bọn họ.
Điều quan trọng hơn là, vết xe đổ của sư huynh vẫn còn ngay trước mắt.
Cũng chính vì lúc trước các nàng không điều tra rõ ràng chân tướng sự việc, cuối cùng mới dẫn đến sự tình phát triển đến tình cảnh như vậy.
Bây giờ Diệp Thanh Vân lại gặp phải chuyện tương tự.
Điều này khiến các nàng muốn thực sự điều tra rõ ràng sự tình, tránh lặp lại vết xe đổ.
Hơn nữa, sự việc của sư huynh đã quá khắc sâu vào tâm trí các nàng, đến nỗi nhìn thấy những chuyện tương tự, các nàng bất giác lại thay mình vào chuyện cũ.
Giống như từng thấy người chết đuối, vì nhiều nguyên nhân không ra tay cứu giúp, cuối cùng trơ mắt nhìn người đó chết chìm.
Sau một thời gian dài dày vò, các nàng lại thấy một người khác chết đuối, việc này khiến các nàng vô thức muốn cứu vớt người thứ hai, coi như chuộc tội cho người thứ nhất.
Hai nàng đồng thời nhìn về phía Sở Ấu Vi, như thể chờ nàng đưa ra quyết định.
Sở Ấu Vi cau chặt mày, trong đầu những suy nghĩ từ lâu đã bay xa.
Nàng không quá xoắn xuýt về việc này, mà đang không ngừng lặp lại những lời Diệp Thanh Vân đã nói với sư huynh của mình trong đầu.
Nếu cuối cùng không xảy ra đột biến, tuần thành vệ không mang chứng cứ mang tính quyết định đến tận cửa, vậy thì sự việc sẽ phát triển như thế nào?
Sư huynh có thể thật sự vì chuyện nhỏ nhặt này mà bị chụp cho cái mũ là mắt xích Ma Môn giả dối hay không.
Cuối cùng, chuyện này có thể sẽ tích tụ bùng phát trong một ngày nào đó, gây ra những hậu quả không thể cứu vãn.
"Quả nhiên...".
"Diệp Thanh Vân tên này, cũng không đơn thuần như ta đã nghĩ..."
Trong lòng thầm nhủ, đồng thời đáy mắt Sở Ấu Vi lóe lên một tia phẫn nộ.
Nàng càng nghi ngờ sư huynh có trải nghiệm bi thảm trước đây có liên quan đến Diệp Thanh Vân.
Nhưng Diệp Thanh Vân hiển nhiên cũng là một kẻ cực kỳ sâu sắc, tồn tại không hề đơn giản.
Muốn vạch trần bộ mặt thật của hắn.
Nhất định phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, đồng thời nghĩ cách tìm ra thần vật vô thượng có thể chiếu lại hình ảnh, để có thể vạch trần hết thảy chân tướng.... . . . .
Lừa được Diệp Thanh Vân một vố, tâm trạng Cố Hàn rất tốt.
Bất quá, hắn không có đến Phong Hoa Lâu.
Dù sao, hắn đã biết Phong Hoa Lâu cũng là sản nghiệp của Hạ Băng Ly bọn họ.
Nếu hôm nay trùng hợp gặp phải cô nàng bệnh kiều kia, vậy thì không ổn.
Nếu có thể, hắn muốn đến xem náo nhiệt của Diệp Thanh Vân.
Dù sao, con người hắn có một sở thích.
Nếu không thì sẽ không tặng lễ.
Đã tặng lễ thì phải tặng gấp đôi, khoái lạc nhân đôi mới phải.
Khóe miệng Cố Hàn nhếch lên, "Diệp Thanh Vân, hy vọng món quà "bị thanh mai hãm hại" này, ngươi sẽ thích . . ." . . .
Nơi tuần thành vệ đóng quân.
Trong đại điện rộng lớn, nghiêm túc.
Rất nhiều nhân vật có địa vị lớn của thành Trung Châu tụ tập tại đây, quan sát Diệp Thanh Vân đang bị trấn áp trói buộc phía dưới.
"Nói! Tên tu sĩ Ma Môn đã liên lạc với ngươi hôm qua, rốt cuộc có thân phận gì!?"
Uy áp khủng khiếp bao phủ xuống, khiến cả tòa đại điện rung lên ầm ầm.
Nhưng không thể phủ nhận Diệp Thanh Vân, nhân vật chính của cả cuốn truyện, quả thực có buff đặc biệt không tầm thường.
Đúng là nhờ vào huyết mạch của bản thân, hắn mới có thể miễn cưỡng chống lại hơn phân nửa uy áp, đầu gối chỉ hơi khuỵu xuống, không hề vì vậy mà quỳ hẳn.
"Ta đã nói rồi! Ta bị oan!"
"Mảnh vải nhỏ trên người ta là bị tên gia hỏa bỉ ổi kia cố tình lấy đi, để vu oan giá họa cho ta!"
"Tối qua, ta đi du ngoạn cùng thanh mai của ta, sau khi nàng rời đi, ta đến phủ đệ của một vị đại nhân vật khác làm khách! Làm gì có thời gian gây án!?"
"Chẳng lẽ sau này tu sĩ Ma Môn ở thành Trung Châu hành hung, tùy tiện trộm một mảnh vải của tu sĩ nào đó là có thể vu oan giá họa sao!?"
"Cái gọi là tuần thành vệ của thành Trung Châu là như thế này sao!?"
"Hừ!"
Nghe Diệp Thanh Vân vẫn bộ dạng không thừa nhận, lời lẽ như chuỗi ngọc, vị thống lĩnh tuần thành vệ đứng đầu lạnh lùng hừ một tiếng: "Thật sự là không đâm đầu vào tường gạch không chịu quay đầu!"
"Vừa nãy chúng ta đã hỏi qua thanh mai Mộ Lê Nhi của ngươi, chính miệng nàng đã thừa nhận, nói lúc ấy cùng ngươi tụ tập xong ở Phong Hoa Lâu, thì đã về trước rồi!"
"Căn bản không hề có chuyện cùng ngươi du ngoạn trong thành Trung Châu!"
"Bây giờ nhân chứng vật chứng rõ ràng như thế, ngươi còn muốn cãi chày cãi cối!?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận