Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 84: Ngươi cũng đừng làm cho ta đem ngươi đuổi kịp, có ngươi quả ngon để ăn

Lời này vừa nói ra.
Lý trưởng lão vì quá kinh hãi mà đại não lần nữa trống rỗng.
Diệp Thanh Vân?
Hắn nhớ không nhầm, người này hình như chỉ là một đệ tử hạch tâm của Vấn Kiếm tông thôi mà?
Hơn nữa hắn cũng đã nghe nói, quan hệ giữa thánh tử của bọn họ và Diệp Thanh Vân không tệ, tại sao đối phương lại ác độc đến mức giết thánh tử của bọn họ? !
Ngay lúc đám trưởng lão dẫn đội của Bắc Tiêu thánh địa mặt mày khó coi thì, từ phía Thiên Âm thánh địa cũng truyền tới những tiếng kêu phẫn nộ và hoảng sợ.
"Ngươi nói cái gì! ?"
"Mệnh bài của Huyền Nguyệt nát rồi! ?"
Chuyện thánh tử thánh nữ của hai đại thánh địa liên tiếp vẫn lạc nhanh chóng bùng nổ.
Cứ như gió lốc, nó ngay lập tức lan rộng ra, khiến vô số cường giả của các tông môn kinh hãi.
Hai người này đều là những thiên kiêu đỉnh phong danh tiếng lẫy lừng, thiên phú tư chất xuất chúng, hơn nữa còn nắm giữ thể chất đặc thù.
Bây giờ bí cảnh mới mở chưa được nửa tháng, thế mà lần lượt vẫn lạc?
"Không thể nào...? Chẳng lẽ Trung Châu bí cảnh xuất hiện dị biến không ai biết? Lại còn liên lụy hai vị thánh tử thánh nữ này?"
"Không thể! Đệ tử tông ta tuy cũng có thương vong, nhưng mấy vị thiên kiêu cường đại nhất vẫn còn, mệnh bài vẫn còn nguyên, hoàn toàn không có chuyện gì! Trung Châu bí cảnh không thể xảy ra loại biến dị đáng sợ nào đó."
Có cường giả của tông môn suy đoán nói: "Nghe nói Thiên Thanh thánh tử bị Diệp Thanh Vân giết chết, Huyền Nguyệt thánh nữ lại đi rất gần với hai người họ, bây giờ Huyền Nguyệt thánh nữ cũng lần lượt vẫn lạc, rất có thể là do Diệp Thanh Vân gây ra!"
"Không thể nào?"
Có người tỏ vẻ hoài nghi về chuyện này: "Thực lực của Diệp Thanh Vân hoàn toàn không bằng hai vị thánh tử thánh nữ, làm sao có thể trong thời gian ngắn ngủi liên tiếp giết hại hai người này? !"
"Sao lại không thể! Có lẽ là Diệp Thanh Vân dùng sự tín nhiệm của hai vị thánh tử thánh nữ, cố ý đánh lén sau lưng thì sao!"
Vô số tu sĩ nghị luận ầm ĩ.
Nhưng bây giờ những đệ tử này đều đang ở trong Trung Châu bí cảnh.
Muốn xác định rõ chân tướng thì phải đợi đến khi những tu sĩ trẻ tuổi này thành công trở về từ bí cảnh....
Cùng lúc đó.
Trong Trung Châu bí cảnh.
Diệp Thanh Vân với linh khí sắp khô cạn, lúc này đang liều lĩnh thúc đẩy lực lượng còn sót lại của mình, bay nhanh trong rừng rậm.
Phía sau hắn, lúc này đang có rất nhiều đệ tử tông môn đuổi theo.
Những kẻ đuổi theo điên cuồng nhất có lẽ là người của Bắc Tiêu thánh địa.
Mặt từng người đầy vẻ phẫn nộ, sâu trong đáy mắt tràn đầy sát ý vô biên đối với Diệp Thanh Vân.
"Mẹ nó! Hôm nay nhất định phải đuổi kịp tên tiểu tử này, chém nó thành trăm mảnh, báo thù cho Thiên Thanh thánh tử!"
"Mấy người đặc biệt có bệnh à!"
Diệp Thanh Vân thở hồng hộc, vừa chạy vừa chửi: "Ta có giết cái tên Vệ Thiên Thanh kia hồi nào! ?"
"Vu khống! Ta cáo các ngươi cố ý vu khống ta đấy!"
Liên tục không ngừng chạy trối chết, đã khiến Diệp Thanh Vân gần như kiệt sức.
Nhưng hắn căn bản không dám dừng lại, tình cảnh của hắn bây giờ đã trở thành mục tiêu công kích.
Hắn có dự cảm, chỉ cần bị đám người phía sau bắt được, tuyệt đối sẽ chẳng có quả ngon nào để ăn!
Trong lòng vừa tức giận vừa thấy uất ức.
Gần đây cũng không biết là làm sao.
Chuyện xui xẻo hết lần này đến lần khác.
Đầu tiên là một cách mạc danh, trên người hắn xuất hiện thêm vài loại thiên tài địa bảo được sinh ra từ di tích của đại năng Thánh cảnh, bị một đám tu sĩ không biết từ đâu đã sớm biết tin tức bao vây chặn đánh.
Bây giờ lại bị chụp cho cái mũ hung thủ giết hại Thiên Thanh thánh tử, thu hút tu sĩ của Bắc Tiêu thánh địa điên cuồng truy kích.
Vòng này tiếp theo vòng khác, thực sự khiến hắn có chút nghẹt thở.
"Nhất định là tên gia hỏa nào đó đang cố ý hãm hại ta!"
"Cái vòng bô ỉa mạc danh này, nhất định là do tên kia đội lên cho ta!"
Sâu trong đáy mắt Diệp Thanh Vân bùng cháy ngọn lửa giận ngút trời: "Ngươi đừng để ta đuổi kịp, nếu ta đuổi kịp được ngươi thì ngươi có mà ngon để ăn!"
Trong miệng lẩm bẩm hùng hổ đồng thời.
Tốc độ dưới chân hắn tuyệt đối không chậm, dưới sự đuổi theo của các tu sĩ mà chạy trối chết về phía xa.
"Ở phương diện nào đó, tiểu tử này thật xứng với cái danh xưng tiểu cường đánh không chết."
Cố Hàn đang nấp trong bóng tối, tựa lưng vào một gốc đại thụ, vừa ăn Thủy Linh Quả giải khát vừa thầm cảm thán trong lòng.
Nếu không thì tại sao nói Diệp Thanh Vân là nhân vật chính của cuốn sách này?
Đầu tiên là trong di tích bị hai thủ hộ giả của di tích cho một trận tẩn nhừ tử?
Sau đó lại bị vô số tu sĩ chờ ở bên ngoài di tích đánh cho một trận.
Cuối cùng lại bị vây bắt, truy kích dưới tình huống sắp cạn linh khí, thế mà chạy còn nhanh hơn cả chó, có đánh kiểu gì cũng không chết.
Theo một nghĩa nào đó, hắn quả thật vô địch.
"Có điều, dựa theo kinh nghiệm trước đây, mỗi khi Diệp Thanh Vân bị ép vào tình cảnh này..."
Cố Hàn trầm tư nói nhỏ trong lòng: "Xác suất lớn sẽ kích phát quang hoàn nhân vật chính, hoặc là lại dùng ra át chủ bài khiến người ta không thể tưởng tượng nổi...."
Trước đây lúc giết Lãnh Huyền Nguyệt.
Hắn cố tình để lại một tia tàn hồn của đối phương.
Cũng dùng thủ đoạn đặc thù, tìm kiếm và lật xem ký ức trong linh hồn của nàng, từ đó gián tiếp xác nhận một số chuyện.
Đúng như hắn đã phỏng đoán.
Diệp Thanh Vân quả nhiên có bản đồ Trung Châu bí cảnh thật giả lẫn lộn.
Có vẻ như nó có liên quan đến cái khuyên tai ngọc mà hắn đang đeo trên cổ.
Mà căn cứ vào đủ loại kinh nghiệm từ kiếp trước.
Khuyên tai ngọc mà hắn đang đeo trên cổ, có xác suất lớn là một trong những ngón tay vàng của hắn.
Thậm chí còn có nguồn gốc lớn lao với gia tộc sau lưng hắn....
"Sư tỷ.... Theo tin tức ban đầu, Thanh Vân sư đệ vẫn đang gửi tín hiệu cầu cứu cho chúng ta..."
"Chúng ta thật sự không đi cứu viện sao?"
Trong một di tích cổ xưa.
Liễu Như Yên lo lắng hỏi.
Tuy khoảng thời gian trước, tiểu sư đệ này của bọn họ có chút hiềm nghi muốn nói xấu sư huynh là nhãn tuyến của Ma Môn.
Nhưng mọi chuyện đã qua rồi.
Suy cho cùng đối phương cũng là đệ tử của Bạch Vũ phong, càng là thân truyền của sư tôn.
Nếu cứ trơ mắt nhìn hắn chết như vậy, nàng cũng có chút không đành lòng.
Không chỉ có nàng, Lạc Bạch Chỉ ở bên cạnh cũng đại khái có chung ý nghĩ.
Dù sao nàng cũng là một kiếm tu.
Bốn chữ hành hiệp trượng nghĩa đã khắc sâu vào bản chất bên trong rồi.
Huống chi đó còn là sư đệ của mình?
Đã có quan hệ rơi xuống mức đóng băng với sư huynh, nàng càng không muốn mất đi sư đệ này.
Sở Ấu Vi chỉ hơi cau mày lại, vẫn chưa sinh ra tâm tình dao động quá lớn.
"Các ngươi muốn đi thì cứ đi đi."
"Trong di tích này rất có thể cất giấu thứ chúng ta muốn tìm."
"Trước khi tìm được bảo vật bên trong, ta sẽ không rời đi."
Giọng của Sở Ấu Vi rất kiên định.
Dù tỉnh ngộ hay là hối hận không kịp cũng được.
Những ngày này, nàng luôn bứt rứt muốn biết rõ, những thống khổ và bất công mà sư huynh trải qua trong kiếp trước, biết rõ chân tướng, để nhắm vào đó mà tiến hành cứu vãn.
Chỉ vì tình báo quá ít, nàng vẫn luôn không biết phải tìm từ đâu, chỉ có thể tìm những thứ mình muốn trong di tích này.
Mãi cho đến thời gian trước, nàng cuối cùng cũng bất ngờ thu được một manh mối bí ẩn nào đó.
Cũng dựa theo manh mối đó, mà tìm thấy di tích bây giờ, một nơi mà rất có thể cất giấu những vật liên quan đến Luân Hồi Thần Kính.
Luân Hồi Thần Kính!
Truyền thuyết đó là đế khí mà Đại Đế nào đó của thời đại cổ xưa để lại.
Nó có khả năng khám phá luân hồi, quay lại hình ảnh kiếp trước!
Khó khăn lắm mới ở bí cảnh này, gặp được manh mối mà mình muốn tìm, nàng tuyệt đối không thể buông tha!
"Thế nhưng là....Thanh Vân sư đệ hắn đang gặp nguy cơ sinh tử..."
Liễu Như Yên vẫn không từ bỏ ý định lên tiếng nói: "Nếu chúng ta không đi giúp đỡ, xác suất lớn hắn sẽ chết trong lần bí cảnh này!"
"Sư tỷ....Ta biết khi ở Trung Châu thành, sư đệ đã cố ý đổ nước bẩn lên người sư huynh...."
"Nhưng chân tướng không phải đã được giải oan rồi sao?"
"Sư huynh và sư đệ đều không phải tai mắt của Ma Môn, tai mắt của Ma Môn là người khác...."
"Chúng ta không thể chỉ vì một chuyện như vậy mà không quan tâm đến sư đệ được chứ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận