Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 76: Sơ suất không có lóe, theo sau lưng nhặt cơ duyên

Chương 76: Sơ sẩy không né, theo sau lưng nhặt cơ duyên Không khí trong nháy mắt này ngưng đọng lại, thiên địa vắng lặng, im ắng. Tất cả tu sĩ đều như hóa đá, ngây người tại chỗ.
Cái này... Cái này không đúng sao?
Theo như Diệp Thanh Vân ngay từ đầu thể hiện sự tự tin và thái độ nắm chắc phần thắng thì đáng ra đối phương phải cực kỳ tự tin mới có thể giải quyết được mấy con yêu thú này chứ.
Bây giờ vừa mới đối mặt chưa được bao lâu đã trực tiếp như chó chết mà bị đánh bay rồi? Thậm chí cả Cố Hàn đã ra lệnh, dùng hết toàn lực tấn công Man Hoang Ngưu Thú cũng có chút mộng.
Không phải... Cái đám nhân tộc này chẳng những yếu mà còn ngu xuẩn như vậy sao? Dù sao, cú va chạm của nó tuy kinh khủng thật đấy. Nhưng chỉ cần đối phương muốn tránh thì khả năng cao là đều có thể tránh được. Do vậy, nó cũng không cảm thấy mình có thể một kích liền khiến đối phương bị thương nặng.
Vậy mà hết lần này đến lần khác nó lại đánh giá cao chỉ số IQ của đối phương. Đối phương như một thằng ngốc Nhị Trụ, đứng tại chỗ bất động, chờ nó đến tông trúng. Hóa ra chỉ là một tên nhân tộc não tàn, ngốc nghếch.
Nghe đại nhân nói nghiêm trọng như vậy, nó còn tưởng là lợi hại đến mức nào, hóa ra cũng chỉ có vậy thôi sao?
Không khí tại chỗ nhất thời trở nên im lặng, lúng túng hơn. Man Hoang Ngưu Thú cùng một đám yêu thú im lặng. Đám tu sĩ đứng xung quanh hóng hớt, chờ mong Diệp Thanh Vân khai sáng kỳ tích cũng đều trầm mặc. Mấy người của Thiên Âm thánh địa, thậm chí cả Lãnh Huyền Nguyệt cũng càng im lặng hơn. Tưởng là một vị vương giả, hóa ra chỉ là cục sắt vụn...
Nhất là Lãnh Huyền Nguyệt, nàng còn hoài nghi con mắt nhìn thấu mệnh của mình có phải đã có vấn đề không? Mù mắt rồi mới nhìn lầm người? Tình huống vừa nãy, Diệp Thanh Vân không thấy xấu hổ, nàng đây còn thấy xấu hổ thay cho đối phương ấy! Xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, thậm chí tránh cho người khác cảm thấy nàng quen biết Diệp Thanh Vân!
Đánh không lại thì cứ việc nói thẳng ra đi! Đứng im một chỗ, chờ Man Hoang Ngưu Thú trực tiếp tông bay, đây chẳng phải là một thằng ngốc đại hình à?
"Khụ khụ khụ..."
Thân là nhân vật chính, Diệp Thanh Vân vẫn nắm giữ hào quang tiểu cường đánh mãi không chết. Nhưng giờ phút này, tình trạng của hắn cũng chẳng tốt hơn là bao, mặt mày xám xịt, tóc tai bù xù bò ra từ đống đổ nát đằng xa. Vừa nãy hắn đã dùng một con rối Quy Nhất cảnh để làm thế thân, mặc dù không bị thương đến mức mất mạng, nhưng cơ thể vẫn đau nhức.
Bất quá, so với những đau đớn trên thân thể thì vết thương trong lòng mới mang đến cho hắn đả kích lớn hơn. Từ lúc bước vào con đường tu đạo, hắn chưa từng nếm trải tình cảnh lúng túng đến như vậy! Đây cũng là lần đầu tiên yêu hoàng tinh huyết của hắn xảy ra vấn đề. Vừa mới bắt đầu sử dụng đã bị một lực lượng vô danh cưỡng ép cắt đứt!
"Vừa nãy sơ suất... Không né..."
"Lần này ta phải nghiêm túc..."
Nghe được lời này, đám tu sĩ xung quanh suýt chút nữa là dùng ngón chân cào trên mặt đất để xây ra ba phòng ngủ, một phòng khách luôn rồi. Không phải chứ... Người anh em này vẫn chưa biết mất mặt à? Thế mà vẫn còn dũng khí để nói ra những lời này.
Bọn họ còn tưởng tên tiểu tử này là một thiên kiêu ẩn mình. Nhưng cuối cùng lại phát hiện ra đây là một tên tiểu tử ngốc nghếch không có thực lực, cứ thích tỏ vẻ.
Nhưng cũng không thể không nói, bị Man Hoang Ngưu Thú chính diện đánh cho một cú va chạm mà vẫn không chết, còn có thể đứng dậy để tiếp tục tỏ vẻ thì cũng có chút thực lực đấy, nhưng cũng không nhiều nhặn gì cho cam.
Lãnh Huyền Nguyệt thì lại càng không nhìn nổi nữa. Trong lòng nàng bỗng nhiên dâng lên một loại hối hận, hối hận vì trước đây sao lại tìm Diệp Thanh Vân hợp tác? Hối hận vì trước đó đã không cùng Vệ Thiên Thanh rời đi? Nàng mù mắt đến mức nào mới cảm thấy tên tiểu tử Diệp Thanh Vân này có thể một mình giết vào Bách Yêu cốc chứ?
"Bạch lão! Nếu ta giao quyền khống chế cơ thể cho ngài tạm thời thì ngài có thể giải quyết đám yêu thú này không?" Diệp Thanh Vân cố gắng kìm nén sự xấu hổ cùng uất ức trong lòng, hướng Bạch lão truyền âm ở sâu trong ý thức.
"Ha ha... Đừng nói chỉ vài con này, cho dù toàn bộ yêu thú của Bách Yêu cốc, ta vẫn có thể thay ngươi giải quyết!"
Nghe Bạch lão trả lời, Diệp Thanh Vân lần nữa lấy lại sự tự tin.
"Vừa rồi chỉ là một chút ngoài ý muốn, xem như khởi động cho nóng người, bây giờ mới thật sự là cuộc vui! Mấy con yêu thú này, vẫn chưa đủ để ta giết!"
Toàn thân khí tức nhanh chóng tăng lên, Diệp Thanh Vân tay cầm huyền kiếm đen nhánh, cả người vận sức chờ phát động.
Ầm ầm!!
Nhưng ngay sau đó một khắc, sâu bên trong Bách Yêu cốc bỗng nhiên truyền đến một trận thanh thế to lớn. Tiếng gào thét của thú vật xé rách màng nhĩ liên tiếp vang lên.
"Cái đó là..."
Xung quanh đông đảo tu sĩ nhất thời tê cả da đầu, con ngươi co rút lại như kim châm. Chỉ thấy sâu bên trong Bách Yêu cốc, có vô số đốm đỏ lóe lên, yêu thú thân hình to lớn đang gào thét lao về phía bọn họ. Số lượng dày đặc này quả thực đã tạo thành một cơn triều thú!
"Diệp Thanh Vân, ngươi cái đồ ***!" Có tu sĩ tức giận chửi ầm lên: "Vừa phải thôi, không phải muốn tỏ vẻ, bây giờ thì dẫn hết cả đám yêu thú của Bách Yêu cốc ra rồi!"
Bọn họ cứ mãi chờ đợi ở bên ngoài cũng chỉ là muốn đợi yêu thú Bách Yêu cốc tiến vào giấc ngủ say, từ đó mới tìm cơ hội tiến sâu vào trong để tìm kiếm cơ duyên. Bây giờ thì tốt rồi, tên tiểu tử Diệp Thanh Vân này một loạt các thao tác ngu xuẩn đã đánh thức toàn bộ yêu thú của Bách Yêu cốc. Đừng nói đến việc chui vào tìm kiếm cơ duyên, có thể sống sót dưới cơn triều thú này không còn phải xem lại đấy!
Gặp phải cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Thanh Vân cũng ẩn ẩn trắng bệch, giọng điệu có chút không xác định dò hỏi: "Bạch lão... Nhiều yêu thú như vậy... Ngươi thật sự có thể giải quyết sao?"
Giọng của Bạch lão phải mấy giây sau mới vang lên, cũng mang chút xấu hổ: "Số lượng hình như còn nhiều hơn so với dự đoán của ta..."
"Cũng không thể được, vì sự an toàn thì nên rút lui chiến lược trước đã."
Lời này của Bạch lão đã đánh tan sự chờ mong cẩn thận của Diệp Thanh Vân trong lòng.
"Bạch lão, hôm nay ngươi khiến cho ta mất hết thể diện rồi!"
Vốn còn tưởng dựa vào Bạch lão có thể lật ngược ván cờ, lấy lại thể diện đã mất, tiến một bước chiếm được cảm tình của Lãnh Huyền Nguyệt và mọi người.
Bây giờ thì hay rồi, ra vẻ không thành, ngược lại còn mất mặt hơn nữa!
"Huyền Nguyệt, tình huống có chút không đúng, chúng ta..."
Diệp Thanh Vân muốn kéo Lãnh Huyền Nguyệt và mấy người chạy trốn. Nhưng khi quay đầu lại thì hắn mới bỗng phát hiện, phía sau mình sớm đã chẳng còn ai. Lãnh Huyền Nguyệt còn chạy xa đến mấy mét!
"Chờ... Chờ ta một chút đã!"
Diệp Thanh Vân kinh hô một tiếng, vội vàng đuổi theo về hướng Lãnh Huyền Nguyệt.
"Ngươi... Ngươi đừng qua đây!"
Lãnh Huyền Nguyệt phát ra tiếng kinh hô thất thanh. Trận triều thú này vốn là do Diệp Thanh Vân gián tiếp đưa tới, rất nhiều yêu thú cũng đang điên cuồng truy kích hắn. Bây giờ Diệp Thanh Vân lại chạy về hướng mình, đây chẳng phải là đang lôi kéo nàng cùng tham gia vào cuộc đào sinh tử này sao?
Không còn gì để nói nữa rồi. Việc đã đến nước này, nàng vô cùng hối hận, hối hận vì đã quá tin tưởng vào tên ngốc Diệp Thanh Vân! Đã từng có một cơ hội chân chính ở trước mặt nàng, nhưng đợi đến khi mất đi rồi, nàng mới hối hận không kịp! Nếu có thể làm lại lần nữa, nàng tuyệt đối sẽ tát Diệp Thanh Vân một cái, bảo hắn có bao xa thì cút cho xa!
...
【 Đinh! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành một đoạn nội dung cốt truyện phản phái, thu hoạch được 2000 điểm phản phái khen thưởng! 】 Cố Hàn thân mặc một bộ bạch y từ từ bước ra từ chỗ sâu nhất của Bách Yêu cốc.
Nhìn về hướng Diệp Thanh Vân đang bỏ chạy, khóe môi hắn hơi nhếch lên.
Bây giờ toàn bộ tài nguyên trong Bách Yêu cốc đều đã bị hắn bỏ vào túi, đến một cọng lông cũng không lưu lại.
Mà hắn tin rằng, dựa theo cái hào quang tiểu cường đánh không chết của Diệp Thanh Vân thì khi bị triều thú đuổi giết hắn nhất định sẽ phát động đặc tính “liễu ám hoa minh”, triển khai ra những nội dung cốt truyện về cơ duyên mới.
Ví dụ như, không những không bị triều thú giết chết mà còn ngoài ý muốn rơi xuống vách núi nào đó, chạm mặt phải di tích cổ truyền thừa gì gì đó chẳng hạn. Không sao cả.
Hắn chỉ cần theo sau lưng hắn thôi. Những cơ duyên mà hắn gặp phải sẽ đều là của mình cả.
Khóe miệng Cố Hàn khẽ vẽ lên một nụ cười, bước chân lên đường, đuổi theo về phía Diệp Thanh Vân.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận