Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 126: Cái này thống khổ địa phương, sớm cái kia hủy diệt

Chương 126: Cái nơi khốn khổ này, sớm nên hủy diệt
Toàn bộ thế giới đều như một bức họa bị đóng băng. Lôi ngục cuồn cuộn chẳng biết từ lúc nào đã trở lại yên tĩnh, trong khoảnh khắc tan biến không dấu vết. Tất cả mọi người Vấn Kiếm tông như tượng bùn cứng đờ tại chỗ, giống như hoàn toàn mất đi hồn phách.
Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều đờ đẫn tập trung về một hướng, phía Tỏa Yêu Tháp đã hoàn toàn vỡ tan, cửa lớn mở toang.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Vô số trái tim người hoàn toàn treo lên trong khoảng khắc này, thân thể căng cứng, ngay cả nửa phần thở mạnh cũng không dám. Ngay lúc tất cả mọi người cảm thấy cảnh trước mắt quá mức hoang đường, trong tiềm thức đều cảm thấy đây chỉ là một giấc mơ, thì tiếng bước chân sột soạt bỗng nhiên vang lên.
Đồng tử của những người đang cứng ngắc ngơ ngác dần dần co lại. Mọi người thấy được một màn mà cả đời này đều không thể hiểu được. Không như tưởng tượng là yêu khí hoành hành, che trời lấp đất, khí tức Phong Ma đáng sợ trực tiếp làm người ta tan nát cõi lòng, tiết ra từ trong Tỏa Yêu Tháp. Ngược lại, nơi sâu trong Tỏa Yêu Tháp lại ẩn ẩn tỏa ra bạch quang hừng hực, mang đến cho người ta cảm giác thần thánh long lanh.
Theo tiếng bước chân sột soạt dần đến gần, vệt bạch quang thuần khiết kia cũng càng ngày càng lóa mắt. Trong mơ hồ, tất cả bọn họ đều thấy một bóng hình mơ hồ đang tắm trong bạch quang rực rỡ. Đó là một nữ tử, một nữ tử không biết phải dùng từ ngữ nào để trau chuốt hình dung. Màu trắng như tuyết là tông màu chủ đạo trên người nàng. Chín chiếc đuôi cáo sau lưng không gió mà bay, tựa như kéo cả một thế giới khác lên, hà quang chảy xuôi trên đó. Theo mỗi bước chân nàng bước ra, thiên địa đều sinh ra cộng hưởng nào đó, mỗi bước mỗi liên, chói lọi mỹ lệ. Có lẽ là bởi vì vị cách của bản thân nàng quá cao. Mọi người đều không thể thấy rõ dung mạo nàng, dung mạo từ đầu đến cuối bị những làn tiên vụ mông lung che phủ. Điều càng đánh mạnh vào thị giác chính là một nữ tử thánh khiết vô cùng như thế, lại theo sau một đám đại yêu hình thù kỳ quái, tướng mạo dữ tợn, thân hình to lớn cổ quái. Bất quá, do vô số năm tháng lắng đọng cọ rửa, tu vi thực lực của bọn chúng đều mất hết chín phần mười, không còn quá mạnh mẽ. Nhưng một cảnh như thế, lại mang đến cho người ta một cảm giác Bách Quỷ Dạ Hành khác lạ. Mà người chỉ huy đám "quỷ" này lại là một nữ tử trông vô cùng thánh khiết.
"Nữ nhân này chẳng lẽ cũng là đại yêu trong Tỏa Yêu Tháp, nàng lại là một con hồ ly..." Một tu sĩ Vấn Kiếm tông chợt phát ra tiếng nỉ non hoảng hốt. Nhưng không đợi hắn nói hết câu, nữ tử hồ yêu kia đột nhiên ngước mắt nhìn về phía người vừa nói. Đôi con ngươi như lưu ly tử, như bảo thạch lấp lánh ánh sáng kỳ dị, chỉ khẽ nháy một cái. Một cảnh tượng phá vỡ thế giới quan của rất nhiều tu sĩ xuất hiện. Tu sĩ vừa mạo phạm hồ yêu nữ tử kia, đồng tử trong nháy mắt mất đi tiêu cự, thân thể như bị phong hóa thành cát sỏi, nhanh chóng tan biến với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường! Mà đám đại yêu thoát khốn phía sau nữ tử, cũng như từ trong cơn mộng lớn tỉnh lại vì hành động của nữ tử hồ yêu. Bọn chúng bắt đầu phát động tấn công về phía vô số cường giả của Vấn Kiếm tông. Tuy rằng những người đã phong ấn bọn chúng vào năm xưa không phải đám người trước mặt. Nhưng những người này khi bọn chúng thoát khốn, lại liều mạng cố sức, muốn gia cố phong ấn, nhốt bọn chúng trở lại. Dù cho điều đó khiến tu vi của bọn chúng bây giờ kém xa khi xưa, bọn chúng nhất định cũng phải báo mối thù năm xưa.
"Nhớ kỹ, ta nói mấy tên kia các ngươi không nên giết, những người khác, các ngươi tùy ý là được." Tô Lãnh Nguyệt khẽ nhếch môi, bước chân vừa nhấc, sương trắng nồng đậm bùng nổ mạnh mẽ, khiến thân thể hòa vào đó rồi bắt đầu trở nên hư ảo. "Các ngươi chỉ có nửa canh giờ." "Sau khi hết thời gian, nếu các ngươi không lên kịp, tự gánh lấy hậu quả." Trong miệng nàng nhắc đến vài người, không ai khác chính là đám Mộc Bạch Lăng. Mấy tên này đúng là đáng chết vạn lần, nàng cũng rất muốn giết chết chúng để hả giận cho Cố Hàn. Nhưng cứ trực tiếp làm cho chúng chết thống khoái như vậy, vẫn còn hơi không vừa ý nàng. Khóe môi Tô Lãnh Nguyệt khẽ cong lên. Hơn nữa, nàng đã có một ý nghĩ vô cùng thú vị. Nàng muốn mang Cố Hàn đi ngay trước mặt chúng, để chúng nếm trải một lần nỗi mất mát đau đớn nhất. Nàng sẽ khiến chúng nhớ nhung. Nhưng sẽ không để chúng vĩnh viễn không thể gặp lại.
Gần như cùng lúc khi thân hình Tô Lãnh Nguyệt biến mất, vô số Yêu thú thoát khốn thành công từ trong Tỏa Yêu Tháp đã khai chiến kịch liệt với vô số cường giả của Vấn Kiếm tông. Bị vây nhốt trong yêu tháp vô số năm, hôm nay chúng tự nhiên muốn phát tiết cơn giận của mình một cách hung hăng. Bất quá, chúng đối với Tô Lãnh Nguyệt vô cùng tôn trọng, gần như không dám trái ý. Không nói đến việc thực lực của Tô Lãnh Nguyệt vốn đã là mạnh nhất trong số chúng, hơn nữa việc chúng thoát ly Tỏa Yêu Tháp tạo ra động tĩnh rất lớn. Nếu lỡ như những lão quái vật còn sống sót năm xưa phát giác, và cũng ném ánh mắt tới đây, thì đối với chúng mà nói chỉ càng thêm bất lợi....
Bạch Vũ phong.
Linh phong thứ ba.
Cố Hàn sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, liền tháo chiếc mặt nạ cười màu trắng xuống. Nhìn Vấn Kiếm tông phía dưới đang hoàn toàn hỗn loạn, trong đôi con ngươi đen nhánh thờ ơ hiện lên ngọn lửa ngút trời. Phong ấn Tỏa Yêu Tháp giải trừ, tông môn phải chịu trùng kích cực lớn, sắp sụp đổ chỉ trong chốc lát. Tất cả những chuyện này rõ ràng đều là do hắn gián tiếp thúc đẩy, cũng đều là thứ mà hắn muốn thấy. Nhưng tâm tình của hắn lại không vì vậy mà dậy lên bao nhiêu gợn sóng, không còn đau khổ cũng không còn vui vẻ, tâm cảnh như một giếng cổ không gợn sóng.
[Đinh! Phát hiện chủ nhân tự tay hủy diệt tông môn của mình, phù hợp thiết lập phản phái, chúc mừng chủ nhân hoàn thành một đoạn cốt truyện phản phái, nhận được 8000 điểm phản phái!]
Nghe âm thanh thông báo của hệ thống, vẻ mặt cứng ngắc của Cố Hàn cuối cùng cũng có chút khác thường, khóe môi không khỏi hơi nhếch lên. Hắn còn có gì phải áy náy sao? Máy móc cho còn chưa đủ nhiều sao? Còn muốn cho lũ sói mắt trắng này lại làm tổn thương đến mình lần nữa sao? Không để cho Tô Lãnh Nguyệt bọn họ tận lực chém giết đến tận diệt, cái này cũng đã là sự nhân từ lớn nhất của hắn rồi.
"A Hàn, ngươi đây là không vui sao?"
Một giọng nói thanh thoát như tiếng chuông bạc đột nhiên vang lên. Sau một khắc, không gian sau lưng Cố Hàn nổi lên từng cơn sóng gợn, ánh sáng thuần trắng khuếch tán nhộn nhạo. Tô Lãnh Nguyệt lặng lẽ xuất hiện từ đó. Vẫn như trước đây vươn đôi tay trắng nõn như ngọc, nhẹ nhàng thân mật kéo lấy cổ Cố Hàn, cả người hoàn toàn dán vào lưng hắn. Khác với trạng thái linh thể trước kia, lần này Cố Hàn có thể rõ ràng cảm nhận được sự tăng cao từ phía sau lưng, cùng với một loại mềm mại mê người nào đó, hương thơm làm người ta hoa mắt thần mê.
Cố Hàn khẽ cười một tiếng. Đưa tay phải ra vuốt ve mái tóc trắng bạc mềm mượt của Tô Lãnh Nguyệt. "Cái kia ngược lại không đến nỗi." "Dù sao, ta vốn là không thẹn với lương tâm, vì sao phải không vui?" "Bọn họ nợ ta, vẫn còn nợ đấy thôi?"
Nhìn ngọn lửa hừng hực cháy khắp nơi trong tông môn. Hắn nhớ lại rất nhiều chuyện. Nhớ lại khi xưa hắn vì vinh quang của tông môn, tiến đến các đại tông môn ở Huyền Hư đại lục tỷ thí, suýt nữa đánh đổi cả tính mạng để đoạt vị trí người đứng đầu cuộc thi. Nhớ lại khi xưa Ma Môn xâm lăng, là một mình hắn xâm nhập, mang về tình báo quan trọng nhất về đại quân Ma Môn, một mình xoay chuyển tình thế nguy cấp. Nhớ lại khi xưa triều Yêu thú tàn phá đại địa, là hắn mang trên mình đầy thương tích, cứu ra hết nguy cơ này đến nguy cơ khác của đệ tử trong tông môn. Nhưng kết quả là gì? Bị phụ lòng, bị chế giễu lúc gặp khó khăn, lãnh đạm khi không liên quan đến mình. Bây giờ, hắn chẳng qua là để những kẻ nợ hắn, hoàn lại những gì bọn họ từng thiếu mà thôi. Đau khổ thì ngược lại không có nửa điểm, mà thoải mái thì lại không ít. Cái nơi làm cho mình không vui này, sớm nên bị hủy diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận