Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 319: Ngang áp thời đại cầm luật thiên phú, một cầm một thế giới!

Ngu Chiêu càng nghĩ càng rối bời, thậm chí càng phát ra không thể hiểu nổi loại tình huống này. Dứt khoát liền hoàn toàn bỏ qua, quy cho Cố Hàn thực sự quá đặc thù, đặc thù đến mức nàng đều hoàn toàn nhìn không thấu.
"Vị đạo hữu này, đã ngươi có thể đơn thuần dựa vào cầm âm mà nói ra lai lịch khúc nhạc ta trình diễn, hẳn là thiên phú cầm luật không phải tầm thường." "Không biết đạo hữu có thể lên đài đàn một khúc, chỉ giáo ta một hai không?"
Lời này của Ngu Chiêu không hề có ý gây sự, cũng không hề khiêu khích, mà là thật sự ôm thái độ khiêm tốn thỉnh giáo. Cố Hàn cho nàng cảm giác cực kỳ không tầm thường. Rõ ràng nhìn tuổi còn nhỏ hơn nàng, nhưng dường như ở phương diện thiên phú cầm luật còn xuất chúng và ưu tú hơn nhiều. Nếu có thể để Cố Hàn đàn một khúc, đối với chính mình mà nói cũng coi như là một cơ duyên!
Nhưng khi nghe những lời này, mọi người vừa mới hết hoảng hốt lại chấn động vô cùng. Ngu Chiêu vốn là người được chú ý nhất ở Thái Hoa Tiên Lâu hôm nay. Rất nhiều người đến đây Thái Hoa Tiên Lâu, cũng là vì được nghe Ngu Chiêu đàn một khúc để tâm cảnh của mình đột phá. Nhưng vừa rồi họ đã nghe thấy những gì? Một người gần như xem thường cả một thế hệ trẻ tuổi trong lĩnh vực thiên phú cầm luật, giờ phút này vậy mà lại thỉnh cầu một nam tử không có danh tiếng đàn một khúc, thậm chí chỉ điểm cho nàng? Điều này chẳng phải ngầm thể hiện rằng, Ngu Chiêu luận về đạo cầm luật còn không bằng nam tử trẻ tuổi không biết từ đâu đến kia sao?
Sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, đám người đột nhiên truyền đến từng đợt thổn thức liên tiếp.
"Không phải... Người này là ai vậy? Mà khiến cho tiên tử Ngu Chiêu mặc cảm?"
"Chẳng lẽ là người của tông môn ẩn thế đỉnh phong am hiểu đạo cầm luật?"
"Rất khó có khả năng, ở Huyền Hoàng đại thế giới, những tông môn có danh tiếng lại giỏi về đạo cầm luật cũng chỉ có vài cái như vậy, ta căn bản không nghe được có truyền nhân nào của bọn họ xuất thế, đi lại ở nhân gian cả!"
"Là ngựa c·hết hay là lừa c·hết, lát nữa người này đi lên chơi thử thì biết! Nếu thiên phú cầm luật của người này đúng như Ngu Chiêu nói, vậy hôm nay đối với chúng ta mà nói tuyệt đối cũng là một cơ duyên không tầm thường!"
Lời này vừa nói ra, đông đảo tu sĩ tụ tập tại chỗ này trong lòng cũng trở nên kích động. Đạo cầm luật vốn có thể gột rửa linh hồn, củng cố tâm cảnh của bọn họ. Nếu thiên phú cầm luật của Cố Hàn còn mạnh hơn Ngu Chiêu, thì những người dự thính này của bọn họ tuyệt đối sẽ thu hoạch được không ít! Mà chuyện phát sinh ở đây rất nhanh chóng được các tu sĩ thông qua ngọc phù truyền âm gửi đi. Càng ngày càng nhiều tu sĩ nhận được tin tức, giờ phút này đều hướng về nơi này mà đi đến, không muốn bỏ qua cơ duyên trên trời rơi xuống này.
Cố Hàn cũng không để ý đến những suy nghĩ trong lòng của đám người, chỉ là tùy ý cười, "Chỉ giáo thì không dám nói, hôm nay ta đến đây vốn là muốn gảy một khúc hoàn thành một lời ước định."
"Có điều, khúc nhạc lát nữa ta đàn có chút tương tự Phù Trần Khúc, nhưng là ta đã từng cố ý sửa đổi, tên gọi là Phù Thế Khúc."
Lời này vừa nói ra, đông đảo tu sĩ tụ tập ở Thái Hoa Tiên Lâu lần nữa một trận sôi trào thổn thức. Không phải… Người này không phải truyền nhân của Thiên Cầm Sơn, không chỉ biết đàn tấu Phù Trần Khúc, mà còn dựa trên nền tảng Phù Trần Khúc sửa đổi ra một bài Phù Thế Khúc còn không tầm thường hơn? Chẳng lẽ đây không phải là một lão quái vật thiên phú cầm luật max cấp, chuyển thế trọng sinh, chạy tới giả vờ trẻ tuổi hay sao? Nghe những lời này, Diệp Thanh Vân càng thêm một trận ánh mắt lập lòe, luôn có cảm giác cuộc đổ ước lúc trước có chút qua loa!
Lúc này, Cố Hàn đã lên đến đài cao trung ương trước sự chú mục của vạn người. Sau đó khoanh chân ngồi xuống, từ trong không gian trữ vật lấy ra một cây cổ cầm gỗ lim bình thường không có gì lạ.
"???"
Gặp phải cảnh tượng này, đông đảo tu sĩ ban đầu đang tràn đầy mong đợi, giờ phút này đồng loạt cứng đờ, người đều hoàn toàn choáng váng. Cái quái gì thế này? Một người được Ngu Chiêu công nhận có đạo cầm luật cao thâm, lại dùng một cây cổ cầm gỗ lim bình thường không có gì đặc biệt? Đây chẳng phải đồ vật phàm tục mà phàm nhân hay dùng sao? Ngươi là một tu sĩ, vậy mà lại dùng đồ phàm tục tầm thường như thế? Cây cổ cầm của Ngu Chiêu dùng được làm từ ngàn năm Thanh Minh cổ thụ, dây đàn là thiên sơn Tuyết Mộc tia. Thêm vào đó Ngu Chiêu đã dùng linh khí uẩn dưỡng nó lâu dài nên nó đã sinh ra một chút linh tính. Nó thường có thể tự mình hòa vào và tấu phù hợp với người, thậm chí có thể phát huy ra hiệu quả 1+1 lớn hơn 2. Nhưng một cây cổ cầm gỗ lim bình thường không có gì lạ thì căn bản không có bất kỳ linh tính nào. Mà nhạc khúc đàn ra cũng rất khó có thể khiến người ta say mê và cảm nhận được ý cảnh.
Ngu Chiêu kinh ngạc đồng thời, lông mày cũng không khỏi hơi hơi nhíu lại. Nhưng rất nhanh trên mặt lại hiện ra đủ loại vẻ chấn kinh. Chẳng lẽ Cố Hàn tự tin quá lớn vào thiên phú cầm luật của mình, nên căn bản không định mượn ngoại lực khi đàn? Thực tế, sự việc căn bản không hề phức tạp như vậy. Sống lại một đời, bây giờ hắn đã đạt đến mức nghiền ép trong trận đấu với Diệp Thanh Vân. Hắn cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với mấy người Mộc Bạch Lăng từng làm cho hắn đau khổ. Bây giờ mỗi ngày hắn đều vui vẻ, không có việc gì thì còn đàn cầm làm gì? Trước kia đánh đàn là để thư giãn tâm tình, củng cố tâm cảnh, hiện tại đánh đàn nhiều nhất cũng chỉ là dệt hoa trên gấm. Nên cũng không cần phải tốn thời gian và sức lực để làm một cái cổ cầm. Với lại chỉ cần hắn muốn thì có thể đến thương thành hệ thống đổi lấy một cái.
"Nếu như lúc trước gia hỏa này lấy ra một cây cổ cầm không tệ, ta có thể còn e ngại hắn mấy phần!"
"Đáng tiếc tiểu tử này quá mức cuồng vọng, tự tin vào bản thân quá, vậy mà lại lấy một cây cổ cầm gỗ lim phổ thông ra diễn, đúng là tự chui đầu vào rọ!"
"Thanh Vân ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi để Nam Cung Uyển Nhi cung cấp cho ta một cây cổ cầm thích hợp, ta nhất định sẽ nghiền ép hắn, bao thắng!" Bạch lão lần nữa hưng phấn, giọng điệu rất tự tin. Dù sao, làm một người đã từng là Cầm Thánh đệ nhất, ông biết một cây đàn tốt có ảnh hưởng lớn đến thế nào đối với một cầm sư. Tuy rằng cũng có người có thể dùng cây đàn phổ thông mà diễn tả ra được ý cảnh, nhưng Cố Hàn tuổi mới bao nhiêu, nhiều nhất cũng mới cập quan, sao có thể làm được như thế?
Trên đài cao, ngón tay vừa chạm vào dây đàn. Cố Hàn tự động tiến vào trạng thái vong ngã. Các loại tiếng ồn ào xung quanh bị thính giác của hắn loại bỏ, trở nên tĩnh lặng, cả thế giới như chỉ còn lại một mình hắn. Kiếp trước, nếu không phải hắn bị ép nhập ma, thì chắc hẳn thế nhân sẽ không gọi hắn là Luyện Thiên Ma Tôn. Mà trên dưới phải gọi hắn một tiếng Cầm Tiên. Dù sao, muốn để tiếng đàn của mình thực sự trở nên có cảm xúc có câu chuyện, thì phải để chính mình trở thành người trong cuộc. Mà hắn luân hồi chín đời, trải qua đủ loại cuộc sống khác nhau. Bản thân hắn có câu chuyện còn đặc sắc hơn bất kỳ ai trên thế gian này. Bởi vậy âm thanh tiếng đàn của hắn, về bản chất cũng là ngang áp một thời đại.
Loong coong...
Một khúc cầm âm du dương như có như không đột nhiên vang lên. Vô số âm luật phù văn nhẹ nhàng tung bay, hòa lẫn vào nhau, như kéo tất cả mọi người có mặt tại chỗ ý thức và tâm cảnh vào một thế giới khác với người thường.
Lấy cầm hóa cảnh!? Ý thức của Ngu Chiêu đột nhiên nổ vang một tiếng sấm như vậy trước khi rơi vào thế giới này. Cố Hàn vậy mà mới bắt đầu trình diễn, đã có thể dựa vào một cây cổ cầm gỗ lim bình thường mà tạo ra ý cảnh! Theo đạo cầm luật, tạo nghệ của Cố Hàn và sư tôn của nàng phải ở cùng một đẳng cấp......Không, thậm chí có lẽ còn không tầm thường hơn! ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận