Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 103: Làm cho các nàng thích mà không được, làm cho các nàng tại trong thống khổ hối hận

Chương 103: Khiến cho các nàng thèm khát mà không được, khiến cho các nàng trong thống khổ hối hận.
Điện chủ phong Bạch Vũ.
Liễu Như Yên thần sắc lo lắng đi qua đi lại.
"Ngày mai sẽ là ngày sư đệ Thanh Vân bị thẩm phán..."
"Nếu chúng ta không cùng sư tôn hành động, sư đệ Thanh Vân coi như xong!"
Lạc Bạch Chỉ đang ôm một thanh trường kiếm, tựa vào cột đá, chứng kiến hết thảy, dường như cũng không thể nhịn được nữa.
"Lúc trước sư huynh bị thẩm phán, cũng không thấy sư muội ngươi vội vàng luống cuống như vậy."
"Bây giờ nhiều tông môn đỉnh cấp liên hợp thẩm phán như vậy, đừng nói sư tôn, cho dù là lão tổ Vấn Kiếm Tông ra mặt, cũng chắc chắn thất bại thảm hại mà quay về."
"Sư tỷ ngươi..."
Hốc mắt Liễu Như Yên hơi ửng đỏ, trông có vẻ hơi ủy khuất.
"Ta chẳng qua là không muốn chúng ta lại đi vào vết xe đổ, sao ngươi có thể nói ta như vậy?"
Lạc Bạch Chỉ không muốn nói gì thêm với Liễu Như Yên.
Chỉ là biểu hiện gần đây của sư muội này, khiến nàng càng nhìn càng thêm phiền lòng.
Vì sao tiểu sư muội nhu thuận ngày thường, bây giờ nhìn lại sao lại giống trà xanh như thế?
Ầm ầm — —
Lúc này, trong điện chủ đột nhiên truyền đến chấn động kịch liệt một hồi, nhất thời cắt đứt tất cả suy nghĩ của các nàng...
"Thành công rồi...!"
Bởi vì tiêu hao linh khí quá độ, cả người Mộc Bạch Lăng có vẻ hơi trắng xám tiều tụy, lúc này mặt lộ vẻ mừng rỡ.
Tại một tấm gương cổ xưa tỏa ra đạo vận, lớn cỡ bàn tay đang chậm rãi lơ lửng trước mặt nàng.
Đây là luyện hóa từ một mảnh nhỏ của Luân Hồi Thần Kính.
Bất quá, luân hồi chi lực dính đến tầng thứ duy độ thực sự quá cao, dù các nàng luyện hóa thành công, cũng không thể thông qua vật này cộng hưởng luân hồi.
Chỉ có thể thông qua tiêu hao lực lượng lắng đọng của nó, ngược dòng ngẫu nhiên hình ảnh kiếp trước, số lần cực kỳ hạn chế.
Mà lại không thể xem quá nhiều hình ảnh kiếp trước, tất cả hình ảnh đều là ngẫu nhiên.
Nhưng, đối với Mộc Bạch Lăng mà nói là đủ.
Nàng chỉ muốn thông qua lực lượng Luân Hồi Thần Kính, xác định những ý nghĩ trong lòng mình có thật không.
Nếu như tất cả là thật, nàng sẽ không tiếc bất cứ giá nào, cố gắng tránh cho Cố Hàn gặp phải thống khổ trong tương lai, để chân chính vãn hồi hắn.
Luân Hồi Thần Kính, chiếu rọi quá khứ tương lai.
Muốn hoàn toàn sử dụng lực lượng của nó, và sử dụng quay ngược về quá khứ của một ai đó.
Nhất định phải viết tên của hắn trên Luân Hồi Thần Kính, đồng thời hiến tế một vật thuộc về hắn.
Ý niệm Mộc Bạch Lăng khẽ động, một vòng xoáy không gian lập tức mở ra.
Nàng cẩn trọng lấy ra một hộp gấm chế tác tinh xảo.
Mở lớp ngọc lụa, bên trong cất giữ một mảnh vỡ của Bạch Tiêu kiếm, thanh kiếm đã cùng Cố Hàn đi khắp thiên nhai và ngắm bình minh hoàng hôn.
Trong khoảng thời gian này, nàng đã không ngừng thử dùng các phương pháp để phục hồi Bạch Tiêu kiếm.
Có điều thanh linh kiếm mà nàng tự tay chế tạo, giống như mối quan hệ rạn nứt giữa nàng và Cố Hàn vậy.
Dù nàng dùng mọi cách cũng không thể phục hồi được nó.
Thở dài, Mộc Bạch Lăng cẩn trọng lấy ra một mảnh vỡ.
Bố trí nghi thức hiến tế đặc thù, dung nhập nó vào Luân Hồi Thần Kính.
Theo từng nét bút của Mộc Bạch Lăng, tên Cố Hàn được viết lên mặt Luân Hồi Thần Kính.
Vô số ánh sáng trong suốt, dường như tràn ngập luân hồi chi lực, giống như đầy trời sao, từ trong gương bắn ra.
Hòa lẫn vào nhau, không ngừng đan xen, cuối cùng hóa thành một cột sáng rực rỡ, bay thẳng lên mái vòm đại điện...
Cùng lúc đó, Cố Hàn, người đang sắp đặt các thủ đoạn tiếp theo, hơi nhíu mày.
Trong lòng đột nhiên có một cảm giác kỳ quái.
Dường như có một đôi mắt vô hình đang xuyên qua một loại rào cản thời không, muốn thăm dò quá khứ và tương lai của hắn.
Lực lượng này liên quan đến chiều không gian quá cao.
Khiến hắn nghi ngờ có phải thế lực thần bí đứng sau Diệp Thanh Vân, khi nhận ra tình hình của hắn không ổn, quyết định dùng các thủ đoạn đặc biệt để nhúng tay?
"Yên tâm."
Dường như cảm nhận được tâm trạng của Cố Hàn, ấn ký đặc biệt Tô Lãnh Nguyệt lưu trên mu bàn tay hắn, tản mát ra những gợn sóng kỳ dị.
Giọng Tô Lãnh Nguyệt vang lên trong đầu hắn.
"Chỉ là có kẻ mù mắt muốn tiến hành thôi diễn với ngươi."
"Ta có thể giúp ngươi che đậy, đừng lo lắng."
Nghe vậy, Cố Hàn không nghĩ nhiều.
Chỉ cảm thấy thân phận phản diện pháo hôi mà lại có chỗ dựa, cảm giác này cũng rất không tệ!
Bên trong Tỏa Yêu Tháp.
Một hình ảnh đang hiện lên trước mặt Tô Lãnh Nguyệt.
Trong hình ảnh chính là điện chủ phong Bạch Vũ, cảnh Mộc Bạch Lăng thôi động mảnh vỡ Luân Hồi Thần Kính.
Khuôn mặt tuyệt mỹ hơi cong lên.
Nàng thực sự có thể giúp Cố Hàn che đậy, thậm chí ở một mức độ nào đó trực tiếp gây nhiễu nghi thức quay lại của Luân Hồi Thần Kính, để Mộc Bạch Lăng không thể nhìn thấy quá khứ của Cố Hàn.
Nhưng nàng hoàn toàn không có ý định làm vậy.
Những nữ nhân này đã gây ra tổn thương sâu sắc nhất cho Cố Hàn.
Nàng muốn làm cho các nàng thèm khát mà không được, để các nàng vùng vẫy trong sự hối hận và tự trách vô biên.
Để các nàng nếm trải nỗi đau mà Cố Hàn đã từng phải chịu đựng.
Chín chiếc đuôi cáo trắng như tuyết sau lưng nàng triển khai, không gió mà bay, một loại khí tức luân hồi, nhất thời giống như những vầng hào quang khuếch tán.
Theo ý chí của nàng, một luồng sóng thẩm thấu từ Tỏa Yêu Tháp, khi không ai hay biết.
Giống như một dòng lũ vô hình trải khắp đất trời, hướng về chủ phong Bạch Vũ...
Theo cột sáng từ Luân Hồi Thần Kính phun ra, liên tục dung hòa trên mái vòm, cuối cùng tạo thành một màn hình chiếu hư ảo.
Đồng thời, thần hồn Mộc Bạch Lăng dần thoát khỏi thể xác, dưới sự giúp đỡ của một lực lượng kỳ dị.
Thần hồn của nàng chậm rãi dung nhập vào màn hình chiếu hư ảo đó.
Mộc Bạch Lăng thở ra, nàng biết, nghi thức quay lại đã thành công, chỉ cần chờ đợi thêm một chút, nàng sẽ thấy không gian thời gian kiếp trước của Cố Hàn.
Vầng hào quang trắng xóa dần tan biến, tầm mắt lại rõ ràng trở lại.
Nàng dùng góc nhìn của Thượng Đế để thấy rõ mọi thứ đang xảy ra.
Khác với Tây Huyền Châu yên bình thường ngày.
Trước mắt nàng là chiến hỏa lan tràn, tiếng than khóc dậy khắp đất trời.
Nhiều tu sĩ Ma Môn ở Tây Huyền Châu không biết vì lý do gì cùng nhau bạo động, vô số tu sĩ Ma Môn dốc hết sức lực, tạo thành một cuộc tai nạn bao phủ toàn bộ Tây Huyền Châu.
Trong tình thế bất đắc dĩ, rất nhiều cường giả chính phái của Vấn Kiếm Tông chỉ có thể toàn lực xuất thủ, cùng vô số tu sĩ Ma Môn triển khai va chạm ở các khu vực.
Sau khi đại chiến vừa bắt đầu không lâu.
Cố Hàn chủ động xin đi đánh giặc, dẫn đầu một bộ phận tinh nhuệ của tông môn, xâm nhập vào Lãnh Tiêu Ma Tông nơi các cường giả đang giao chiến, chỉ có một số ít tu sĩ lưu thủ.
Để nhổ tận gốc thế lực Ma Môn lớn nhất này của Vấn Kiếm Tông.
Trong hình ảnh Cố Hàn, so với hiện tại đã thành thục hơn rất nhiều, tu vi đã đạt đến Đạo Hợp cảnh.
Trong toàn bộ Vấn Kiếm Tông, hắn hoàn toàn có thể được coi là trụ cột.
Cố Hàn dẫn theo nhiều cường giả tông môn tiến quân thần tốc như chẻ tre.
Một đường chém giết không biết bao nhiêu tu sĩ Ma Môn, cuối cùng thành công đánh vào Lãnh Tiêu Ma Tông, phá hủy căn cơ, cắt đứt tận gốc một đại địch của Vấn Kiếm Tông.
Nhìn dáng lưng cao lớn, áo trắng đón ánh chiều tà, tay cầm Tam Xích Thanh Phong, Mộc Bạch Lăng vô cùng vui mừng.
Đây mới là đệ tử mà nàng luôn tự hào trong ký ức.
Quả nhiên, bản chất đệ tử này của nàng là chính nghĩa và ôn nhu.
Bây giờ trở nên lãnh khốc như vậy, chẳng qua là vì ban đầu bọn họ đã gây tổn thương quá lớn cho Cố Hàn, khiến cho đạo tâm của hắn gặp vấn đề.
Chỉ cần nàng tìm ra nguyên nhân, khôi phục tâm cảnh của hắn, hắn vẫn sẽ là đệ tử mà nàng luôn tự hào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận