Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 152: Kinh thiên đảo ngược, sử thi trở mặt

Chương 152: Kinh thiên đảo ngược, sử thi trở mặt
Một bên khác.
Đông đảo quần chúng ăn dưa không rõ chân tướng nghe vậy, đồng tử lập tức hơi co lại, vẻ mặt không thể tin.
Vốn dĩ tại Không Nghiêu cảng ra tay, hành vi phạm tội đã quá lớn.
Nam tử áo trắng này thế mà còn dám không sợ chết, trước mặt mọi người cho Thiên Thanh thống lĩnh một cái bạt tai.
Nếu không phải tự tin tuyệt đối vào thân phận của mình, thì hẳn là điên cuồng đến không có giới hạn!
Trong ấn tượng của bọn họ, kẻ nào dám đối với Thiên Thanh thống lĩnh nói như vậy, thì mồ phần cỏ chắc đã cao lắm rồi?
“Không cần nhìn, tên này chắc chắn sẽ chết, giữa ban ngày ban mặt dám chạm vào nghịch lân của Thiên Thanh thống lĩnh! Cho dù hắn thật sự có bối cảnh không tầm thường, cũng khó thoát khỏi một kiếp!”
“Đây quả thực là tự mình chuốc họa, vốn dĩ nhiều nhất chỉ bị đánh mấy trận, nhốt vài ngày thiên lao, bây giờ thì hay rồi, nhẹ thì bị đánh phế, nặng thì bị lưu đày ra biển Ngân Hải, tự sinh tự diệt!”
“…”
Có người lộ vẻ trào phúng, cũng có người lắc đầu thở dài, ánh mắt lộ vẻ đồng tình, cho rằng Cố Hàn bọn người hôm nay chắc chắn gặp tai họa.
Bất quá, không ai biết được chân tướng của Thiên Thanh thống lĩnh.
Giờ phút này càng nghĩ càng sợ hãi, đáy lòng đã nổi lên sóng to gió lớn, đến cả trán cũng toát ra không ít mồ hôi lạnh.
Tuy rằng tùy tiện bỏ qua việc này, uy vọng hắn vất vả gây dựng sẽ sụp đổ.
Thậm chí ngay cả sự nghiệp của mình cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng hắn dám không nể mặt Cố Hàn sao?
Hơn nữa, nhận một tháng mấy viên thiên linh thạch cung phụng, đi liều mạng thật sự không đáng.
Quy tắc được đặt ra cho người yếu, mà không phải dành cho hạng người có lai lịch lớn như Cố Hàn.
Sau khi hoàn toàn thuyết phục bản thân bằng lý do này.
Vị Thiên Thanh thống lĩnh này trước mặt vô số quần chúng ăn dưa không rõ tình huống, nhất thời diễn ra một màn trở mặt mang cấp bậc sử thi.
“Đại nhân nói ở đâu vậy! Chưa nói đến thân phận cao minh của đại nhân, ta tự nhiên phải nể mặt đại nhân rồi!”
“Hơn nữa, ngọn nguồn sự tình còn chưa điều tra rõ ràng, sao ta có thể tùy tiện kết tội đại nhân?”
Không thể không nói, Thiên Thanh thống lĩnh xử sự vô cùng khéo léo.
Đầu tiên là đáp lại hoàn mỹ lời của Cố Hàn, sau đó lại khéo léo ném ra một cái Hồi Toàn Phiêu, chủ động tìm một cái lý do hợp lý rằng còn chưa điều tra rõ ràng cho Cố Hàn.
Hành động lần này không những không đắc tội người, mà còn có thể giữ lại chút thể diện trước đám quần chúng ăn dưa này.
Đám người thu hết tình cảnh này vào mắt thì đột nhiên im lặng.
Những người vừa mới chớp mắt còn tuyên bố Cố Hàn khó thoát khỏi kiếp nạn, giờ phút này giống như bị ăn mấy cái tát, mặt chỉ thấy đau rát!
Không phải... Cái này không đúng sao?
Tình tiết phát triển không giống với tưởng tượng của bọn họ?
Không phải đã nói Thiên Thanh thống lĩnh là một người công chính nghiêm minh, không hề bao che quan hệ sao?
Vậy chẳng lẽ là do quan hệ trước kia không đủ lớn, nên không trấn áp nổi vị thống lĩnh này?
Một bên khác.
Diệp Thanh Vân cũng cảm thấy hôm nay Cố Hàn chắc chắn không chết, đồng tử hơi phóng to, cũng bị sự đảo ngược bất thình lình làm cho hồ đồ.
Dám động thủ ở Không Nghiêu cảng, không phải tội chết cũng là trọng tội à?
Vậy mà cứ dăm ba câu là cho qua?
Hơn nữa, hình như Cố Hàn cũng đã thoát ly tông môn?
Rốt cuộc gia hỏa này có bối cảnh gì, mà lại có thể khiến cho Thiên Thanh thống lĩnh phải sợ hãi vậy?
Chẳng lẽ, Cố Hàn trong ba tháng này cũng đã có được kỳ ngộ lớn nào đó không lường được?
Ánh mắt liếc xéo qua vị thiếu nữ áo đỏ khí độ bất phàm bên cạnh Cố Hàn.
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, nhất thời làm cho hắn hiểu rõ hết thảy!
Nếu hắn đoán không sai, thì rất có thể Cố Hàn đã bám váy cô gái này mà được ăn cơm chùa rồi!
Đáng giận thật!
Diệp Thanh Vân nghiến răng nghiến lợi, không khỏi tức giận mắng trong lòng.
Sau khi hắn thoát ly tông môn, mấy tháng này ở bên ngoài có thể nói là dãi dầu sương gió.
Tiểu tử Cố Hàn này lại hay, sau khi thoát ly tông môn, mà vẫn sống tiêu sái như vậy?
Còn chưa đợi hắn mở miệng, Thanh Lê Nhi đứng cạnh hắn đã nổi giận trước.
“Ngươi đây là làm việc thiên tư trái pháp luật, lạm dụng chức quyền, rõ ràng là bọn họ động thủ trước, làm trái quy tắc trong thành, mà ngươi lại đưa ra quyết định như thế! Ta không phục!”
Thanh âm của Thanh Lê Nhi mang theo chính khí hạo nhiên, rất có một bộ dáng không sợ thế lực hắc ám, muốn tranh đấu đến cùng với hắn.
Dù sao, trước đó không ít người đã thấy rõ ràng, là Hàn Mộng dao động thủ trước, nàng và Diệp Thanh Vân chiếm đủ lý lẽ chính đáng.
Nghe vậy, sắc mặt Thiên Thanh thống lĩnh hơi trầm xuống, cả người lập tức tỏa ra một cỗ khí tức áp bức cực lớn, khiến không gian xung quanh có chút áp lực.
Ánh mắt của hắn liếc qua những người đang rục rịch, thích xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, muốn lên tiếng phụ họa.
Những người này lập tức toàn thân run lên, như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng chợt hiểu ra điều gì, đồng loạt tránh ánh mắt, không dám lên tiếng.
“Hừ!”
Sau khi uy hiếp đám người xung quanh.
Thiên Thanh thống lĩnh mới lạnh lùng nhìn Diệp Thanh Vân và Thanh Lê Nhi, giọng nói băng lãnh: “Nhìn dấu vết tranh đấu hiện trường, hai ngươi hẳn cũng đã ra tay?”
“Chúng ta chẳng qua là tự vệ phản kích!” Diệp Thanh Vân vô ý thức đáp lời.
Nhưng vừa nói xong, hắn rất nhanh cũng cảm thấy không ổn.
“Vậy thì chính là ra tay!”
“Ra tay cũng có tội!”
“Dám ở Không Nghiêu cảng của ta, dám động thủ trên địa bàn của lão tử, mặc kệ là công kích hay phản kích, chỉ cần xuất thủ, đều tính là vi phạm quy tắc! Đem hai người này áp giải đi!”
Lần tuyên bố này nhất thời khiến cho hai người Diệp Thanh Vân đầy dấu chấm hỏi, cả người trực tiếp choáng váng.
Tuy đối phương nói cũng có chút đạo lý, nhưng điều chủ yếu nhất hẳn là trước hết áp giải Cố Hàn và Hàn Mộng dao động thủ mới phải chứ?
Việc trấn áp bọn họ trước thì có ý nghĩa gì?
Đây là cảm thấy không thể trêu vào Cố Hàn, nên liền trực tiếp ra tay trước với bọn họ?
Đến diễn cũng không buồn diễn một chút sao?
Tốt tốt tốt! Vậy còn luật pháp thì sao?
“Thiên Thanh thống lĩnh! Ngươi có thể đừng quá đáng! Những người qua đường xung quanh đều nhìn thấy rõ ràng mà!”
Thanh Lê Nhi cắn chặt răng, hướng về đám tu sĩ đang ăn dưa xung quanh cầu cứu ánh mắt, hy vọng họ có thể lên tiếng giúp bọn họ một tay.
“Ai nha… Ta đột nhiên nhớ ra, con chó nhỏ nhà ta sắp sinh rồi, ta phải về nhà xem một chút!”
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Tuổi già rồi, trí nhớ không tốt!”
Vậy mà, những tu sĩ vừa mới ăn dưa hóng chuyện khí thế ngút trời, giờ phút này thì giả câm giả điếc.
Có một số người quay người rời đi, giống như là sớm đã hạ quyết tâm nào đó.
Thiên Thanh thống lĩnh dù nói thế nào cũng là nhân vật có quyền lực thực sự ở Không Nghiêu cảng.
Vì một người xa lạ mà đi đối đầu với một thống lĩnh, cái này chẳng phải là quá ngu ngốc sao?
Làm quần chúng ăn dưa thì được, nhưng không thể đi làm thằng ngốc Nhị Trụ được!
Lời nói này càng khiến cho Diệp Thanh Vân tức đến hộc máu.
Đầu tiên là bị Cố Hàn vô cớ tát một cái, thù chưa trả được đã đành, ngay cả Thiên Thanh thống lĩnh này đều kiên định đứng về phía Cố Hàn, ngược lại còn muốn đem hắn người bị đánh nhốt vào thiên lao!
Còn có vương pháp sao? Còn có pháp luật sao?
“Đáng chết... Quả nhiên cứ gặp phải gia hỏa Cố Hàn thì chẳng có chuyện gì tốt!”
Diệp Thanh Vân khẽ chửi một tiếng, biết nếu không ra thủ đoạn thì chỉ có bị động chờ chết!
Không hề do dự, Diệp Thanh Vân lấy ra thanh cổ kiếm đen nhánh trong tay, khí tức toàn thân cấp tốc tăng lên liên tục, sau đó theo hắn vung tay dùng sức vung lên.
Kiếm khí đáng sợ lập tức hóa thành kiếm khí sóng lửa cuồn cuộn, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng, đại địa nứt toác, bụi mù bay mù mịt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận