Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 122: Binh Tự Bí, Thôn Lôi Yêu Đế

Sau khi thu lại những suy nghĩ khác nhau trong lòng. Cố Hàn khẽ nhúc nhích ý niệm. Mở giao diện hệ thống ra, ánh mắt nhìn về phía cột điểm phản phái. Trải qua mấy ngày tích lũy cộng thêm một số nhiệm vụ phản phái hằng ngày, số điểm phản phái hắn góp nhặt đã lên tới hơn 8 vạn điểm. Có thể đổi được một vài thứ mình cần. Hơn nữa, hắn còn đang chuẩn bị cho một kế hoạch sau này. Tô Lãnh Nguyệt không lâu nữa sẽ có thể thoát khỏi Tỏa Yêu Tháp. Nhưng lúc này gần như tiêu hao hết yêu khí tích lũy của nàng trong những năm qua, khiến nàng một lần nữa nghênh đón kỳ suy yếu. Tiếp theo, hắn sẽ thử vận may ở thương thành hệ thống. Xem có tìm được thứ gì giúp Tô Lãnh Nguyệt tiến thêm một bước phá giải phong ấn, cũng giúp hắn giảm bớt tổn thất yêu khí hay không. Dù sao, Tô Lãnh Nguyệt càng giữ lại nhiều thực lực thì càng có thể có ảnh hưởng lớn đến kế hoạch sau này của hắn. Các loại hàng hóa rực rỡ muôn màu không ngừng hiện ra. Ánh mắt đảo qua, Cố Hàn nhanh chóng khóa chặt vào cột công pháp, cũng có một thu hoạch khiến hai mắt hắn sáng ngời. 【 Binh Tự Bí: 34000 điểm phản phái Tường tình: Khắc chế pháp bảo thần binh trong thiên hạ, ngự vạn vật làm khí. Tu luyện đến cực hạn, có thể đoạt vạn bảo, có thể phá vạn binh, không giới hạn cảnh giới, không ngại huyết mạch. 】 Đối với những công pháp có hậu tố mang chữ 'bí', hắn không thể nói là không có ấn tượng sâu sắc. Dù sao, việc tu luyện Hành Tự Bí nhiều lần cung cấp cho hắn những trợ giúp có lợi. Tuy loại công pháp này thực sự đắt tiền một chút. Nhưng đối với hắn hiện tại mà nói, đó là loại công pháp đỉnh phong có thể gặp nhưng không thể cầu. Không chút do dự, Cố Hàn trực tiếp chọn tiêu hao 34000 điểm phản phái mua nó. Trong chớp mắt, dựa vào ngộ tính cực cao, môn công pháp này rất nhanh đã được hắn tu luyện đến nhập môn. Sau khi mở hai mắt ra lần nữa, khóe miệng Cố Hàn khẽ nhếch lên nụ cười. Trong ấn tượng của hắn, ở một kiếp trước nào đó, Diệp Thanh Vân đã gặp vận may, ngẫu nhiên tiến vào một động thiên cực kỳ cổ xưa, có được đồ vật một vị đại nhân vật cổ xưa để lại. Thậm chí còn đoạt được một kiện pháp khí cổ xưa, hư hư thực thực là một kiện đế binh được tán thành. Cũng chính nhờ sự trợ giúp của pháp khí cổ xưa này, con đường quật khởi của Diệp Thanh Vân ở kiếp đó càng thêm thế không thể cản, đánh bại không ít cường giả có danh tiếng lẫy lừng. Bây giờ có thêm Binh Tự Bí gia trì. Hắn nói không chừng có thể dựa vào công pháp này, sớm một bước đoạt được và nhận được sự tán thành của món pháp khí cổ đó. Thậm chí căn bản không cần món pháp khí cổ kia tán thành, nói không chừng có thể trực tiếp thu phục và hoàn toàn sử dụng nó cho mình. Ngay lúc Cố Hàn định tiếp tục tìm kiếm những bảo vật thích hợp. Bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí tức kỳ dị ba động. Hơi ngẩn người sau đó, hắn vô thức lấy từ không gian trữ vật ra một thứ. Đó là viên lưu ly thạch châu mà trước đó hắn lấy được trong bí cảnh Trung Châu. Viên lưu ly thạch châu này phảng phất có sinh mệnh riêng của nó, từ kích thước ban đầu to bằng hai bàn tay, những ngày này nó đã nhanh chóng lớn đến kích cỡ tương đương quả bóng rổ. Ban đầu hắn còn tưởng đây là một trân bảo hiếm có. Nhưng sau khi xác nhận trong những ngày này, dường như đây là một quả trứng quái thật sự có ba động sinh mệnh. Tách tách tách… Ngay lúc Cố Hàn vận dụng tâm thần quan sát tỉ mỉ. Quả trứng quái dị đột nhiên rung lên một hồi, trên bề mặt nhất thời xuất hiện vô số vết rạn nứt như mạng nhện. Các vết rách càng lúc càng lớn, rất nhanh đã lan ra khắp toàn thân quả trứng. Cố Hàn nín thở tập trung. Cuối cùng, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, một tiếng răng rắc giòn tan vang lên. Vỏ trứng bị một lực lượng nào đó từ từ đẩy ra. Đầu tiên là ba chiếc lông ngốc màu đen rung rinh thu vào tầm mắt. Ngay sau đó, một cái mỏ chim màu đỏ, cùng một đôi mắt đen nhánh tỏa sáng, giờ phút này đang không chớp mắt đối diện với Cố Hàn. Không gian có chút rơi vào yên tĩnh, một người một chim mắt lớn trừng mắt nhỏ. Trong đầu Cố Hàn chỉ có một ý nghĩ không ngừng hiện lên. Cái này không lẽ là chim, mà là con gà sao? Ngay lúc Cố Hàn suy nghĩ lung tung, Tiểu Hắc gà đó trực tiếp chui ra khỏi xác trứng. Sau khi đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, nó lập tức hùng hổ, miệng phun ra hương thơm. "Ngọa tào! Ngươi tổ cha nhà ngươi!" "Mấy tên tiểu b*c tể t*ử đó đem ta tới từ đâu vậy? Đây là Yêu giới sao?" Giống như phát hiện ra điều gì, Tiểu Hắc gà lúc này mới nhận ra điều gì đó, ánh mắt có chút ngơ ngác nhìn vào thân thể mình, lập tức cứng đờ như bị sét đánh. Sau khi hoàn hồn thì toàn thân phát run tức giận đến mức chửi ầm lên. "Mẹ nó! Ta biết ngay mấy ả t*ử nương đó lại lừa ta mà!" "Cái gì mà sau khi trọng sinh ta có thể khôi phục lại chứ? Với sức mạnh yếu ớt thế này, giờ bản đại gia còn yếu như con gà!" "Cũng không biết mấy ả t*ử nương đó chui xó nào rồi, muốn tìm chúng tính sổ chắc cũng chẳng tìm thấy người!" Sau một hồi hùng hổ, Tiểu Hắc gà lúc này mới chú ý đến Cố Hàn. "Tiểu t*ử, vận khí ngươi tốt đấy, bản đại gia chính là Chân Tổ của Yêu giới… Thôn Lôi Yêu Đế!" Đầu gà Tiểu Hắc khẽ hếch lên, mở cánh, giọng điệu tràn đầy tự hào. "Gặp ta thì bái phục, tụng niệm tên thật, có thể được vĩnh sinh!". . . Không khí vẫn như cũ có vẻ đặc biệt yên tĩnh. Cố Hàn không trả lời, một bộ ánh mắt xem xiếc như nhìn khỉ. Dường như Tiểu Hắc gà tự mình cũng cảm thấy có chút xấu hổ, hoặc là bị ánh mắt không có tính sát thương nhưng tính nhục nhã cực cao của Cố Hàn kích thích, lập tức giận tím mặt. "Tiểu t*ử! Ngươi có biết ta là ai không hả!?!" "Ta chính là Chân Tổ của Yêu giới, gặp ta không bái, ngươi là...." Giọng nói vốn còn có chút non nớt, giọng điệu hung hăng muốn khiến người ta tại chỗ bóp c.hết Tiểu Hắc gà, như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, lập tức cứng đờ như hóa đá tại chỗ. Đến cả ba chiếc lông ngốc trên đầu đều dựng đứng lên, lộ ra vẻ chấn kinh và thất thố tột độ. Phát giác được ánh mắt của đối phương, Cố Hàn vô thức lần theo ánh mắt của đối phương nhìn lại. Vừa hay nhìn thấy ấn ký Tô Lãnh Nguyệt lưu trên mu bàn tay phải của mình, lúc này đang tỏa sáng ong ong, tỏa ra một loại ba động kỳ lạ. "Cái này không phải là ông anh ô kê đó sao?" "Nhiều năm không gặp, sao mà nát vậy?" Theo một đạo thanh âm êm tai dễ nghe vang lên. Quanh thân Cố Hàn đột nhiên nổi lên một trận bạch vụ đặc quánh kỳ lạ. Theo chín cái đuôi cáo lớn, lại lưu động các loại thần vận mênh mông xòe ra. Một vị nữ tử tuyệt mỹ tiên nhan như mộng ảo, duỗi ra đôi cánh tay ngọc trắng nõn như ngó sen, thân mật ôm lấy cổ Cố Hàn, cả người lười biếng nằm sấp lên người hắn. Nhưng so với vẻ ôn nhu thân mật của nàng với Cố Hàn. Đôi con ngươi như thủy tinh tím lưu ly kia, lại lưu động hàn quang thấu tim, nhìn chằm chằm vào con Tiểu Hắc gà vừa một khắc trước còn hung hăng càn quấy, hiện tại đã hoàn toàn ngây người cứng ngắc kia. Tiểu Hắc gà tự xưng là Thôn Lôi Yêu Đế, lập tức như bị sét đánh. Mồ hôi lạnh không ngừng không kìm được theo toàn thân chảy ra. Xong rồi, Barbie Q! Nó vừa mới phục sinh từ giấc ngủ say, sao lại gặp phải cái ả nương này rồi? Ả nương này số mệnh cứng đến vậy sao? Lúc trước bị nhiều nhân vật lớn liên hợp trấn áp như thế, mà vẫn chưa chết sao? Còn nữa… Tại sao Lãnh Nguyệt Yêu Tổ trong ấn tượng của nó luôn hành động lạnh lùng, vô cảm, nổi danh là g.i.ết chóc và vô tình, sao lại thân mật và ôn nhu với một Nhân tộc nhỏ bé như vậy?. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận