Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 357: Thế gian lại không Mộc Bạch Lăng, theo thống khổ cùng một chỗ mai táng

Chương 357: Thế gian không còn Mộc Bạch Lăng, thống khổ cùng nhau chôn vùi
Có lẽ nàng không thể nhìn thấy những hình ảnh chiếu về sau.
Dưới ảnh hưởng của một loại sức mạnh đáng sợ khó tả, quy luật luân hồi hiển hiện hình ảnh không gian kiếp trước rồi sụp đổ, dần dần tan thành bão cát bay đầy trời.
"Phụt..."
Cái giá phải trả của việc nhìn thấy hình ảnh tương lai là Sở Ấu Vi cũng bị luân hồi chi lực phản phệ một cách khủng bố.
Giờ khắc này, Sở Ấu Vi cảm thấy thân thể, thậm chí ý thức linh hồn mình đều bị xé rách, nhất thời nôn ra một ngụm lớn máu tươi mang theo cả những mảnh vỡ nội tạng.
Nàng không dám dừng lại tại khu vực sâu trong Luân Hồi Luyện Ngục nữa. Nếu không, dù không có lực lượng của bản thân chống đỡ, nàng cũng sẽ hoàn toàn mất phương hướng, biến thành bụi mù luân hồi.
Sở Ấu Vi nén các nghi hoặc trong lòng, dốc hết sức lực cuối cùng, cực nhanh rút lui về phía lối ra của Luân Hồi Luyện Ngục.
"Ra rồi! Thần nữ Ấu Vi ra rồi!"
Đám trưởng lão đã sớm ở lối ra Luân Hồi Luyện Ngục, phụ trách tiếp đón, thấy Sở Ấu Vi bình an vô sự trở ra, mặt mày nhất thời hớn hở, vội vàng tiến lên đón.
Nhưng khi thấy Sở Ấu Vi toàn thân đầy máu đen, tóc tai rối bời, ai nấy đều giật mình kinh hãi. Lại vội vàng dùng sức mạnh bản thân chữa trị vết thương cho nàng.
Cái giá phải trả cho việc liều mạng tu vi bị phế, thành công trở về từ cõi chết, vậy mà Sở Ấu Vi trên mặt không có chút mừng rỡ nào khi đoán được tương lai trong Luân Hồi Luyện Ngục. Ngược lại, sắc mặt của nàng khó coi đến đáng sợ.
Bởi vì hình ảnh tương lai đã hé lộ. Các nàng không chỉ phải đối mặt với ý chí của thiên đạo. Mà còn phải đối mặt với gia tộc Diệp gia đáng sợ, được gọi là vĩnh hằng sau lưng Diệp Thanh Vân!
Ngoài lo lắng và hoảng sợ về tương lai. Còn có một nỗi bi thương và áp lực khó hiểu, không ngừng lan tỏa trong lòng Sở Ấu Vi.
Sư tôn có lẽ đã thật sự chết rồi.
Dù bóng dáng kia trong hình giống sư tôn đến từng li, thậm chí có thể giống người sống nói chuyện động thủ. Nhưng Sở Ấu Vi biết. Sâu trong cái thân thể giống sư tôn như đúc kia, thực chất là một linh hồn khác. Đó tuyệt đối không còn là sư tôn của nàng nữa. Thậm chí có thể nói là một thiên đạo khác.
"Sư tôn..."
Nỗi bi thương cuối cùng hóa thành giọt nước mắt nóng hổi tuôn ra từ hốc mắt. Những giọt nước mắt lăn dài trên mặt, hòa cùng máu đen, khúc xạ ánh sáng, phản chiếu những ký ức đẹp đẽ đã qua.
Tất cả những điều tốt đẹp, ngắn ngủi mà thoáng qua. Tất cả những gì đã từng tươi đẹp, theo những giọt nước mắt này mà hoàn toàn rời xa nàng, hòa vào đất sâu, khô cạn trong ký ức xưa cũ...
"Tí tách..."
Vực sâu Trụy Tiên Nhai.
Một giọt nước chứa đựng tinh túy của thiên đạo bỗng nhiên nhỏ xuống. Đáy Trụy Tiên Nhai là vực tối đen, dường như không có một chút vật chất hay quy luật nào tồn tại.
Nhưng quỷ dị thay. Trong thế giới hư vô tối đen này lại mọc lên một cây đại thụ quái dị, to lớn, dài ra vô số nhánh cây. Nhưng nhìn kỹ lại thì, đó căn bản không phải đại thụ. Mà chính là từ các loại tiên kim cổ xưa, thậm chí hài cốt sinh linh tạo thành một vật thể kỳ dị.
Chỉ là bề ngoài trông giống một cây đại thụ mà thôi. Trên bề mặt các loại tiên kim và hài cốt sinh linh còn khắc vô số minh văn tối nghĩa, phức tạp, giờ phút này đang ẩn hiện, tỏa ra sức trấn áp đáng sợ, trói buộc một bóng hình tựa như hắc vụ đang bị cầm tù trên cây.
Mà trước đại thụ. Còn lơ lửng một nữ tử mặc váy trắng, thân thể lạnh giá, hơi thở hoàn toàn không có, giống như một xác chết trôi.
Từng giọt chất lỏng tinh túy ẩn chứa khí tức thiên đạo, đang tràn ra từ thân ảnh quỷ dị bị cầm tù trên cây, không ngừng nhỏ xuống trên trán Mộc Bạch Lăng.
Khi tinh túy thiên đạo dung nhập vào, cơ thể vốn đã lạnh ngắt của Mộc Bạch Lăng, dường như dần khôi phục một loại đặc tính sinh mệnh nào đó.
Nguồn lực lượng không thể diễn tả bằng lời kia, dường như đã trở thành đặc tính lực lượng giúp duy trì sinh mệnh nàng.
Thời gian trôi qua đã gần một tháng. Khi giọt tinh túy thiên mệnh cuối cùng nhỏ xuống trán Mộc Bạch Lăng. Bóng dáng mơ hồ bị trói buộc bởi sức mạnh cấm chế đáng sợ trên đại thụ quỷ dị, như thể đã hoàn thành sứ mệnh của mình.
Tựa cơn bão cát tan biến hoàn toàn.
Cùng lúc đó, Mộc Bạch Lăng vốn đã phải chết đột nhiên mở mắt ra lần nữa!
Nhưng đôi mắt của nàng không còn đen láy như trước, mà mang màu vàng kim sáng chói, sâu trong đáy mắt là những đường vân chứa đựng thiên đạo chi lực đang hiện lên xen lẫn.
Ánh mắt cũng thay đổi hoàn toàn. Trong ánh mắt trước đây luôn ẩn chứa đủ loại cảm xúc, sự lo lắng về tương lai, khát khao một điều gì đó. Nhưng lần này, trong mắt nàng không có một chút cảm xúc nào. Chỉ có sự hờ hững, bình thản. Tựa như đã hoàn toàn mất đi tình cảm của con người.
Cũng có thể nói, nàng đã không còn là người nữa. Nàng chỉ ngẩng đầu liếc nhìn bên ngoài.
Bầu trời trên Trụy Tiên Nhai lúc này nứt ra, ánh kim quang chói mắt chiếu nghiêng xuống, xuyên thẳng vào không gian hư vô đen kịt này. Đáy Trụy Tiên Nhai vốn yên ắng đen tối không biết bao nhiêu kỷ nguyên, cuối cùng cũng nghênh đón ánh sáng. Sự lạnh giá bị xua tan, toàn bộ đáy Trụy Tiên Nhai được phủ lên một màu vàng ấm áp.
Nhưng thực lực của nàng cũng không hoàn chỉnh, không thể xóa bỏ lực lượng còn lưu lại dưới đáy Trụy Tiên Nhai. Dường như nghĩ đến điều gì đó, Mộc Bạch Lăng "khởi tử hoàn sinh" lơ lửng bay về phía sâu hơn. Đi đến nơi sâu nhất Trụy Tiên Nhai. Cũng là nơi gốc đại thụ quỷ dị này, vị trí gốc rễ của nó. Nhưng vì hắn đã thoát khốn, gốc cây quỷ dị to lớn này, ngoại trừ để lại một vài quy tắc đặc biệt, đã bắt đầu héo úa biến mất.
"Trong ký ức của ta."
"Một đời kia Cố Hàn chính là chết ở chỗ này."
Xung quanh im ắng tĩnh mịch. Chỉ có giọng nói thanh lãnh của Mộc Bạch Lăng vang vọng. Nàng như đang nói với chính mình, lại như đang nói cho một người khác nghe.
Khi nói chuyện, nàng chậm rãi giơ bàn tay lên, lực lượng thiên địa mang theo một khí tức kỳ lạ hội tụ trong lòng bàn tay nàng. Sau cùng từ từ tạo thành một quả cầu ánh sáng. Đây mới chính là tia khí tức cuối cùng của Mộc Bạch Lăng.
Lúc trước, khi ý chí tiền nhiệm thiên đạo dung hợp thực sự với thân thể và ý thức của Mộc Bạch Lăng, còn cố ý tách ra một tia ý thức của Mộc Bạch Lăng.
"Xin hãy chôn ta ở nơi Hàn nhi từng rời đi ở kiếp trước."
"Hàn nhi từ nhỏ đã sợ bóng tối, sợ lạnh..."
Đây cũng là di ngôn và nguyện vọng cuối cùng của Mộc Bạch Lăng. Nàng muốn dùng cách này, sau khi mình chết ở kiếp này, đi bầu bạn với Cố Hàn cô độc ở kiếp trước. Có lẽ là do chấp niệm mà ra, hoặc có lẽ là dùng cách này để tiếp tục chuộc tội với Cố Hàn kiếp trước.
Quả cầu ánh sáng chứa đựng ý thức cuối cùng của Mộc Bạch Lăng chậm rãi bay khỏi tay ý chí thiên đạo tiền nhiệm. Dần dần dung nhập vào khu vực Cố Hàn chết ở kiếp trước.
Ánh sáng xé rách bóng tối. Không lệch một ly, vừa hay chiếu vào khu vực đó. Trong khoảnh khắc, lại có một bóng dáng hư ảo của nữ tử mặc váy trắng hiện lên trong tia sáng. Nhưng sắc mặt của nàng dường như cũng không được tốt. Tựa hồ vẫn đang cảm nhận nỗi thống khổ của Cố Hàn đã từng trải qua.
"Mộc Bạch Lăng" trầm mặc không nói.
Nói cho cùng, đây cũng là tội nghiệt Mộc Bạch Lăng phải trả. Vô luận sinh tử, nàng đều phải trải qua hết thảy đau khổ mà Cố Hàn từng trải. Đây là điều nàng nợ.
"Từ hôm nay, thế gian sẽ không còn Mộc Bạch Lăng."
"Nhưng tâm nguyện của ngươi, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành."
Ý chí thiên đạo tiền nhiệm bước lên bậc thang vàng, hướng về nơi sâu thẳm của thương khung.
Trước khi rời khỏi Trụy Tiên Nhai hoàn toàn.
Hắn vung tay lên. Phong tỏa khu vực Trụy Tiên Nhai này. Để nàng và nỗi đau khổ kiếp trước của Cố Hàn cùng nhau chôn vùi ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận