Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 28: Thống khổ nhất sinh nhật ngày, thiết lập hạ cấm chế

Chương 28: Ngày sinh nhật đau khổ nhất, thiết lập cấm chế.
Tô Lãnh Nguyệt chỉ lạnh lùng nhìn tình cảnh này. Đối với sự đau khổ Sở Ấu Vi thể hiện, hoàn toàn thờ ơ. Không chịu nổi sao? Hết thảy chỉ mới bắt đầu mà thôi. Nàng muốn để đám người kia đồng dạng cảm thụ nỗi đau khổ Cố Hàn từng trải, trong vực sâu vạn kiếp bất phục hối hận giãy giụa!
Đến tận nửa ngày sau. Sở Ấu Vi mới miễn cưỡng ổn định tâm thần. Nhưng trạng thái linh hồn nàng cũng giống như bị một loại trọng thương, dần dần trở nên hư ảo như có như không. Bất quá, nàng không để ý lắm đến trạng thái hiện tại của mình, giọng có vẻ hơi kích động: "Ngươi rốt cuộc là ai! ?" "Tại sao muốn cho ta thấy những thứ này! ?" "Những hình ảnh này thật sự là kiếp trước của ta sao! ?"
Nhưng đối với chất vấn của nàng, Tô Lãnh Nguyệt không đáp lại nhiều, giọng lạnh như băng: "Cái gọi là thật giả, hẳn trong lòng ngươi đã có phân tấc." "Cái này, là các ngươi thiếu hắn, dù có dùng hết quãng đời còn lại bồi hoàn cũng không đủ." "Còn nữa, về sau đừng chạy tới địa bàn của lão nương, nếu không, ta không ngại đá gãy chân ngươi!" "Ngươi..." Sở Ấu Vi định nói tiếp. Một luồng sức mạnh bài xích khủng khiếp như hồng lưu ập tới, lập tức đẩy linh hồn nàng ra ngoài.
"Sư tỷ! ?" Linh hồn trở về xác, Sở Ấu Vi nửa ngày mới hoàn hồn. Đến khi cảm nhận thân thể đang bị một lực đạo lay động không ngừng, suy nghĩ hỗn loạn mới dần trở lại.
"Sư tỷ tốt quá, tỷ không sao!" "Vừa nãy tỷ cứ như bị ma nhập, cứ ngây ra ở Tỏa Yêu Tháp, buổi sáng không nhúc nhích, ta gọi tỷ cũng không trả lời!" "Ta còn tưởng sư tỷ bị đại yêu trong đó câu hồn mất! Làm ta sợ muốn c·h·ế·t!" Liễu Như Yên hốc mắt đỏ hoe, giọng lo lắng. "Lượt tiếp theo đến phiên đệ tử trực ban rồi! Hôm nay chúng ta không vào được Tỏa Yêu Tháp đâu, sau này tìm cơ hội tới nhé!" Vừa nói, Liễu Như Yên vừa tự mình nắm tay nàng, vội vã chạy đi.
Từ đầu đến cuối, Sở Ấu Vi không hề phản kháng gì, như một khúc gỗ đờ đẫn. Lúc này, trong đầu nàng toàn những hình ảnh gọi là kiếp trước. Nếu hết thảy đều là thật... Theo lời giọng nữ không rõ kia, sư huynh của bọn nàng... đã trải qua tám kiếp đau khổ vô biên như vậy... Mà còn... có liên quan trực tiếp hoặc không tránh được với mấy người bọn nàng...
"Sư huynh đời này bỗng dưng thay đổi tính tình lớn như vậy... Tựa như chỉ sau một đêm thành người khác, xác suất lớn là vì ngoài ý muốn nhớ lại chút ký ức kiếp trước... Cho nên mới không kịp chờ đợi tuyệt giao với chúng ta..."
Vô số hình ảnh không ngừng lóe lên trong đầu nàng. Nàng thấy các loại kết cục bi thảm của sư huynh. Trong đó có một cảnh, làm nàng mãi không thể tiêu tan.
【Ngày đó, là sinh nhật của sư huynh.】 【Ngày đó, không biết sao yêu thú triều bỗng nhiên tấn công Vấn Kiếm tông của họ.】 【Vô số đệ tử tông môn cố hết sức chiến đấu với yêu thú.】 【Cố Hàn, với tư cách đại sư huynh, dẫn đầu tinh nhuệ tông môn gắng sức chống cự ở một phòng tuyến.】 【Có thể do Diệp Thanh Vân gặp chút nguy hiểm.】 【Ba tỷ muội nàng, thậm chí sư tôn cũng bỏ phòng tuyến ban đầu, bất chấp tất cả để cứu Diệp Thanh Vân chỉ bị chút thương nhẹ.】 【Hoàn toàn quên sư huynh của các nàng vừa hay ở ngay trung tâm phòng tuyến do các nàng phụ trách.】 【Sau cùng phòng tuyến vất vả gây dựng hoàn toàn sụp đổ.】 【Nàng thấy sư huynh tứ cố vô thân cuối cùng bất lực, bị yêu thú triều dữ dội ập đến bao phủ.】 【Cuối cùng, tứ chi, huyết nhục bị từng con yêu thú không ngừng xâu xé...】 Rõ ràng là sinh nhật mình, lại không nhận được một câu chúc mừng sinh nhật. Thậm chí còn vào ngày đẹp nhất, trải qua chuyện thống khổ nhất. Đau khổ đó, tuyệt vọng đó... Chỉ nhìn hình ảnh thôi cũng đủ khiến người nghẹt thở. Có thể đây... rất có thể là điều sư huynh các nàng đã trải qua...
"Chúng ta đã làm những gì...?" Thân thể Sở Ấu Vi run rẩy không ngừng. Khi nàng mở mắt lần nữa, sâu trong đáy mắt thoáng hiện sự đau lòng và hối hận. "Nếu tất cả là thật... Đời này nhất định phải kịp...""Chúng ta vẫn còn cơ hội sửa chữa..."
...
Cùng lúc đó. Cách Vấn Kiếm tông không xa, Hồng Diệp trấn.
Cố Hàn bỗng nhiên nhíu mày. Vừa rồi, trong lòng hắn dâng lên cảm giác buồn nôn khó hiểu. Nhưng những suy nghĩ này nhanh chóng bị gạt bỏ. Hắn luôn là người hành động thực tế. Nếu đã quyết định bồi dưỡng Hàn Mộng Dao thành Huyết Nguyệt Ma Tôn kinh khủng hơn cả nguyên tác, vậy phải giúp nàng triệt để dấn thân vào ma đạo ngay hôm nay.
Nhưng trước đó. Hắn cần đặt ra một số hạn chế đặc biệt cho Hàn Mộng Dao.
Hàn Mộng Dao đã ăn xong một bàn cơm, đang từ từ ăn từng chiếc bánh bao nhân thịt, cảm nhận được ánh mắt Cố Hàn liền lập tức cứng đờ. Nàng lúng túng đặt bánh bao nhân thịt xuống, mặt đỏ ửng: "cô·ng t·ử.... Bình thường ta không ăn nhiều thế đâu..." "Một chén cơm... nửa bát cơm là đủ rồi! Rất dễ nuôi!"
Cố Hàn không hề để ý chuyện Hàn Mộng Dao một bữa ăn nhiều bằng mấy ngày người thường ăn: "Mộng Dao, từ hôm nay, ta sẽ giúp nàng triệt để dấn thân vào con đường tu luyện." "Nhưng trước đó, ta nhất định phải bố trí cấm chế đặc thù trong cơ thể nàng." "Cấm chế này một khi được thiết lập, nàng không thể vi phạm mệnh lệnh của ta, càng không thể gây hại ta, nếu không sẽ bị đại đạo phản phệ, hồn phi phách tán."
Cũng không nên trách hắn tàn nhẫn. Dù sao, hào quang nhân vật chính của tên Diệp Thanh Vân thực sự quá khủng bố. Với lại, hắn cũng sợ lũ bạch nhãn lang. Không muốn đánh cược, lại không dám đi đánh cược. Nhỡ bồi dưỡng Hàn Mộng Dao lớn mạnh, còn giúp nàng lập nên Ma Tông vô thượng, sau cùng đối phương quay đầu gia nhập phe nhân vật chính thì mình chẳng phải là trở thành tiểu sửu thật sao?
Cố Hàn tay trái lười biếng chống cằm, ngón trỏ tay phải gõ nhẹ mặt bàn, khóe miệng hơi nhếch: "Có điều, ta luôn đối xử rộng rãi với mọi người." "Nàng vẫn có cơ hội lựa chọn, nếu nàng chọn rời đi, ta sẽ không trách nàng, tiện thể cho nàng ít tiền, để nàng tự mưu sinh."
"Khụ khụ khục..." Hàn Mộng Dao đang chuyên tâm ăn bánh bao đột nhiên bị sặc, khuôn mặt nhỏ nhất thời đỏ bừng: "Đại nhân coi Mộng Dao là ai! ?" "Mộng Dao không phải loại bạch nhãn lang chỉ biết nhận tiền đâu!" "Như Mộng Dao đã nói, mạng của Mộng Dao là của đại nhân!" "Đại nhân bảo Mộng Dao hướng tây, Mộng Dao tuyệt không hướng đông! Mệnh lệnh của đại nhân là tuyệt đối! Mộng Dao tuyệt không hối hận!" Nói rồi, Hàn Mộng Dao chủ động nắm lấy tay Cố Hàn đặt lên đầu mình: "Để đại nhân hoàn toàn tin tưởng Mộng Dao, Mộng Dao nguyện ý để đại nhân cấy cấm chế vào cơ thể ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận