Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 19: Dứt bỏ sự thật không nói, chẳng lẽ ngươi liền không có sai sao?

"Chương 19: Dứt bỏ sự thật không nói, chẳng lẽ ngươi liền không có sai sao? "Sư huynh... Những ngày này ta có một môn kiếm pháp vẫn luôn suy nghĩ không thông..." "Sư tôn, người kiếm đạo tài nghệ trong mấy người chúng ta luôn là cao nhất, người có thể hay không..." Tay nâng một quyển kiếm pháp cổ xưa, Lạc Bạch Chỉ muốn dùng cách này làm dịu mối quan hệ với Cố Hàn. Dù sao, trước kia sư huynh rất cưng chiều nàng, chỉ cần nàng có nghi hoặc về công pháp, dù bận đến mấy cũng sẽ dành thời gian giảng giải cho nàng. Nhưng lần này, nàng còn chưa kịp tới gần. Một luồng kiếm đạo uy áp làm nhức tim nhức óc từ Cố Hàn lan ra, khiến Lạc Bạch Chỉ không khỏi sắc mặt tái nhợt, liên tiếp lùi lại mấy bước! "Sư huynh, ta..." Liễu Như Yên vừa mới mở miệng, đã bị ánh mắt băng lãnh đột ngột quét tới của Cố Hàn đánh gãy mọi suy nghĩ, toàn thân bị nỗi sợ hãi vô biên bao phủ! Cũng may nàng cách Cố Hàn còn tương đối xa, nếu không nàng rất khó mà không nghi ngờ lát nữa mình có thể sẽ bị thương! Sự kinh hãi cùng tủi thân đột ngột xuất hiện khiến hốc mắt nàng chứa đầy nước mắt. Rõ ràng sư huynh trước kia luôn đối tốt với nàng... Cũng chỉ vì nàng lần này làm sai một lần mà hắn lại căm ghét đối đãi với nàng như vậy sao? Nàng đã nói xin lỗi, cũng đã sâu sắc nhận ra sai lầm của mình, vì sao không thể tha thứ cho nàng...? Cố Hàn sắc mặt vô cùng lạnh, nhìn thấy mấy người kia hắn đều cảm thấy tâm tình không tốt. Liễu Như Yên thì không cần phải nói nhiều, cái gì nên hiểu đều hiểu cả. Sở Ấu Vi và Lạc Bạch Chỉ cũng không thể xem là vô tội. Không nói đến kiếp trước nhiều lần thấy hắn gặp nạn mà làm ngơ. Thì ngay lúc trước, hai người bọn họ rõ ràng vẫn còn chưa biết chân tướng sự việc. Nhưng cũng vô ý thức lựa chọn tin tưởng Liễu Như Yên và Diệp Thanh Vân, quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt thất vọng, khinh thường, thậm chí gián tiếp lan truyền tin đồn hắn là tội khôi họa thủ trong tông môn. Khi tuyết lở, không có bông tuyết nào vô tội. Cũng không có bông tuyết nào đáng được tha thứ. "Ngươi làm cái gì cũng chỉ biết ăn bám, cho nên ta không ăn." "Muốn ta dạy kiếm pháp? Được thôi, 1000 linh thạch nửa canh giờ, học không được thì là do ngươi vô dụng, đừng trách ta dạy không tốt." "Còn ngươi..." Cố Hàn lần nữa nhìn về phía Liễu Như Yên, giọng nói lạnh băng. "Cút xa một chút là được." Nghe sư huynh từng dịu dàng, bây giờ lời lẽ sắc bén cay nghiệt như thế. Nhất thời khiến tim ba người con gái đau nhói, sắc mặt ảm đạm. Chỉ vì một chút hiểu lầm như vậy, sư huynh tại sao lại biến thành thế này? Chẳng lẽ thời gian đã qua không thể quay lại được nữa sao? "Đại sư huynh! Ngươi từ khi nào lại trở thành người như vậy! ?" Lúc này, một thiếu niên không xa gầm lên giận dữ, trong đáy mắt hắn tràn đầy thương xót cùng phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sự việc này sư tôn và mấy vị sư tỷ đúng là đã làm sai, nhưng các nàng cũng đã sâu sắc tỉnh ngộ, và thật lòng muốn xin lỗi đại sư huynh!""Chỉ là vì sao đại sư huynh ngươi lại luôn mượn chuyện này hù dọa người khác, hoàn toàn không chấp nhận, sư huynh trước kia, ngươi không phải như vậy!""Hơn nữa, bỏ qua sự thật vốn có mà nói, chẳng lẽ đại sư huynh ngươi không có sai sao? !" Không gian nhất thời trở nên yên tĩnh. Cố Hàn khẽ nhíu mày, nhìn về người vừa nói, chợt bật cười. Thiếu niên trước mắt này hắn có chút ấn tượng, tên là Đường Vũ, tư chất rất tốt, về nhục thân có thiên phú mạnh mẽ vượt trội so với các đệ tử khác. Vì nhiều nguyên nhân đã kết bạn với nam chính Diệp Thanh Vân, thậm chí còn trở thành bạn tốt của đối phương. Nhưng về sau trong một cuộc bí cảnh thí luyện, bị nam chính lợi dụng, cuối cùng chết thảm trong bí cảnh. Buồn cười nhất chính là, Đường Vũ đến chết vẫn tin rằng nam chính Diệp Thanh Vân xem hắn như huynh đệ tốt, vẫn luôn thật lòng đối đãi với hắn. Thực tế thì cơ duyên trong bí cảnh đáng lẽ phải là bước ngoặt của hắn, bước ngoặt đưa hắn đến với sân khấu lớn thực thụ. Cơ duyên của bản thân bị nam chính cướp đi không nói, mình lại còn trở thành lá chắn cho đối phương, thậm chí đến chết vẫn cảm thấy nam chính là người tốt, thật là một người đáng thương, thẳng thắn một cách đáng buồn. Cười nhẹ lắc đầu. Cố Hàn ánh mắt trêu tức, cằm khẽ nhếch: "Ngươi đang sủa cái gì?" Vừa dứt lời. Cố Hàn không chút báo hiệu, giơ tay chỉ một cái. Tức thì, linh khí pháp tắc trong tay hắn ngưng tụ ép lại, thoáng chốc hóa thành một đạo pháp tắc cương phong đáng sợ, đánh về phía Đường Vũ. "Ngươi..." Đường Vũ sắc mặt đại biến, hoàn toàn không nghĩ tới Cố Hàn lại bất ngờ ra tay với mình. Bất quá, tu vi của hắn trước đó không lâu đã đột phá đến Linh Cung cảnh, lại thêm thể xác mạnh mẽ. Hắn tin mình có thể cản được đòn đánh bất ngờ của Cố Hàn, không có gì lớn. Tiếp theo sau một cái chớp mắt, pháp tắc cương phong ập tới tựa như sức mạnh hủy diệt. Khiến hắn hoàn toàn không thể chống lại, thân thể trực tiếp bị áp quỳ rạp xuống đất. Đường Vũ nhất thời choáng váng. Hắn luôn biết vị đại sư huynh này rất lợi hại, nhưng thật không ngờ lại lợi hại đến vậy. Nhưng mà...Tu vi của đối phương chẳng phải cũng là Linh Cung cảnh sao? Cho dù cao hơn hắn mấy cảnh giới nhỏ cũng không đến mức chênh lệch lớn như vậy chứ? Cố Hàn khẽ vuốt cằm, khóe miệng hơi cong lên: "Thái độ vừa rồi của ngươi khi nói chuyện khiến sư huynh không vui.""Về sau nếu như ngươi muốn chỉ trích đại sư huynh thì dùng tư thế và thái độ này, như vậy đại sư huynh sẽ tương đối hài lòng hơn." 【Đinh! Phát hiện hành động của chủ nhân phù hợp thiết lập phản phái, nhận được 1000 điểm thưởng phản phái.】 "Ngươi..." Bị sỉ nhục trước mặt mọi người như vậy, Đường Vũ nhất thời tức giận. "Được rồi, ta biết sư đệ ngươi rất gấp, nhưng ngươi đừng vội." Cố Hàn trực tiếp cắt ngang lời hắn. "Ta thừa nhận vừa nãy ta thấy ngươi khó chịu, vì vậy ta đã ra tay, nên ta xin lỗi ngươi.""Bây giờ ta đã nói xin lỗi rồi, chắc là ngươi sẽ không nhỏ nhen còn để bụng chứ?" "Hơn nữa, bỏ qua sự thật không nói, chẳng lẽ ngươi liền không có sai sao?" Câu nói này càng làm hai gò má của Đường Vũ đỏ lên. Nhưng đúng lúc là lời hắn vừa nói, khiến hắn hoàn toàn không thể phản bác. "Chưa trải sự khổ của người, đừng khuyên người làm điều thiện." Cố Hàn khẽ cười một tiếng, hai tay chắp sau lưng, quay người đi. "Lúc nói chuyện, cũng nên suy nghĩ một chút." Trong mắt Đường Vũ đầy những tia máu, "Đại sư huynh... Trong ấn tượng của ta, ngươi trước kia đâu có như vậy!" Cố Hàn không hề để ý, giọng nói lạnh băng mà mỉa mai, "Bây giờ ngươi đã biết rồi." Bước đi! Dứt lời, Cố Hàn vỗ tay một tiếng. Một thanh phi kiếm lúc này phá không mà đến, lơ lửng trước mặt. Cố Hàn nhảy lên, động tác nhanh nhẹn đáp xuống phi kiếm. "Động phủ của ta đã có dấu hiệu đặc biệt, nếu ai dám xông vào động phủ của ta." "Ta nhất định trực tiếp đánh gãy chân của người đó." Dứt lời, Cố Hàn ngự kiếm bay về phía tàng kiếm sơn. Vô số đệ tử Huyền Vũ phong nhìn theo bóng lưng Cố Hàn dần biến mất, trong lòng dấy lên một cảm xúc khó hiểu. Đại sư huynh ôn nhu khi xưa, có lẽ sẽ không bao giờ quay về nữa rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận