Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 42: Dị giới đại lục, tan theo gió ước định

Chương 42: Đại lục dị giới, ước định tan theo gió.
Nghe vậy, đôi mắt Diệp Thanh Vân hơi sáng lên. Xem ra thân phận trước đây của Bạch lão còn mạnh hơn so với hắn tưởng tượng, thậm chí còn quen biết người của Thiên Âm thánh địa! Đây chính là một trong những thế lực đỉnh cao của cả Trung Châu vực!
Sau khi chờ mong phấn khích, đáy mắt Diệp Thanh Vân lại tản mát ra một loại băng lãnh cùng sát ý. “Đợi ta cứu được đệ đệ muội muội từ Bắc Hoang sơn mạch, điều tra rõ chân tướng, mặc kệ hắn rốt cuộc là người phương nào! Tương lai khi ta mạnh mẽ, nhất định bắt hắn nợ máu trả bằng máu, cả gia tộc cùng thế lực phía sau hắn, ta sẽ không bỏ qua một ai!”
Tuy nói Diệp Thanh Vân hiện tại còn chưa rõ thân phận kẻ cầm đầu đã diệt gia tộc mình, việc nói báo thù nghe có vẻ hơi buồn cười. Nhưng Bạch lão hoàn toàn không nghĩ như vậy, thậm chí cảm thấy kẻ đứng sau hủy diệt gia tộc Diệp Thanh Vân là một kẻ ngu ngốc!
Dù sao, ngay cả hắn cũng biết Diệp Thanh Vân mang trong mình đại khí vận cực kỳ khủng bố, vạn cổ khó gặp. Nhân vật như vậy đã được định trước trở thành chân chính thiên chi kiêu tử, tương lai chắc chắn thành tựu con đường đại đạo đỉnh phong, trở thành cường giả đứng đầu. Coi như gặp phải thiên đại trắc trở cùng ngăn trở, cũng không thể bị đánh bại hoàn toàn. Càng nhiều ngăn trở và trắc trở, cuối cùng sẽ hóa thành đá mài dao trên con đường trưởng thành của hắn. Giúp hắn trở nên càng mạnh mẽ, càng khủng bố, nghiền nát tất cả kẻ địch ngăn cản hắn! Hơn nữa, hắn tin rằng chỉ cần Diệp Thanh Vân vượt qua kiếp này, chắc chắn từ đó lên như diều gặp gió!
Điều đáng sợ không phải là thiên tài, mà là thiên tài có đủ thời gian để trở nên hoàn toàn mạnh mẽ!
Đúng lúc này, giọng Mộ Lê Nhi bỗng nhiên vang lên lần nữa. “Thanh Vân ca ca, coi như thù lao, những ngày này ở Trung Châu thành, huynh có thể bồi muội đi dạo phố được không? Trong ký ức của muội, huynh đã lâu không đi dạo phố cùng muội rồi!”
Trong lòng Mộ Lê Nhi rất ngưỡng mộ Diệp Thanh Vân. Không chỉ vì đã lâu không gặp, dáng vẻ của đối phương trở nên càng thêm tuấn lãng. Mà nàng còn từng nghe phụ thân nói, thiên phú tư chất của Diệp Thanh Vân cũng cực kỳ ghê gớm, tương lai tất sẽ trở thành một nhân vật lớn. Nàng tu luyện tư chất không tính là quá cao, nhờ vào tài nguyên của gia tộc chồng chất mới miễn cưỡng đột phá đến Linh Cung cảnh. Còn Thanh Vân ca ca của nàng, vào Vấn Kiếm tông chưa đến bốn tháng, tu vi chẳng những đã đạt đến Linh Cung cảnh thất trọng, nghe nói còn được toàn bộ cao tầng Vấn Kiếm tông coi trọng. Lần này được mời đến bí cảnh Trung Châu, còn được trao cho huy chương hàng ngũ nòng cốt! Đây chính là bí cảnh Trung Châu đó! Vô số tu sĩ đều khao khát cơ duyên bảo địa! Chỉ có thể nói không hổ là Thanh Vân ca ca của nàng! Có lẽ cũng bởi vì từ nhỏ mưa dầm thấm đất theo nguyên tắc lợi ích thương mại, nên Mộ Lê Nhi trong lúc vô hình cũng suy tính rất nhiều chuyện về lợi ích. Chưa nói đến việc trở thành bạn lữ của Thanh Vân ca ca, ít nhất cũng có thể khiến mối quan hệ thanh mai trúc mã của bọn họ càng thêm gắn bó hơn!
.....
Phong Hoa Lâu, nhã gian chữ thiên số. Tiêu Lăng, kẻ có ánh mắt lanh lợi tương tự Cố Hàn, cũng được mời vào nơi đây. Nhìn thấy nhã gian chữ thiên số trong nháy mắt, đồng tử của hắn hơi phóng đại. Xa xỉ! Thật sự quá xa xỉ! Ngay cả một cánh cửa bình thường cũng muốn khảm ngọc viền vàng! Toàn bộ nhã gian đều được khắc các trận pháp phù văn đặc thù, đặt chân vào đây, liền trực tiếp mang đến cho người ta một cảm giác tâm thần thư thái thoải mái.
So với Tiêu Lăng, kẻ chưa thấy nhiều cảnh đời, còn cứng rắn muốn mạo xưng là trang hảo hán nhà quê. Cố Hàn ngược lại lộ ra vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Thần sắc hắn hờ hững, trong giọng nói mang theo một cảm giác xa cách tự nhiên, nhìn về phía một thân ảnh đang ngồi ngay ngắn trong gian phòng trang nhã: “Không biết lâu chủ Phong Hoa mời ta vì chuyện gì?” Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi. Hơn nữa, hắn đâu phải không có át chủ bài trong người. Cho dù đối phương có bất lợi với mình, hắn cũng có đủ lực lượng để toàn thân trở ra.
"Cố công tử không cần cảnh giác, ta không có ác ý với công tử." Sau khi ra hiệu thị nữ đưa Tiêu Lăng tạm thời sang nhã gian sát vách. Lâu chủ Phong Hoa lúc này mới lộ ra một vẻ cung kính, khẽ khom người hành lễ. "Tiểu thư vừa nhận được tin tức, biết Cố công tử đã đến Trung Châu thành. Tiểu thư đặc biệt phân phó, nếu Cố công tử cần giúp đỡ, Phong Hoa Lâu chúng ta sẽ cố gắng hết sức đáp ứng, toàn lực trợ giúp công tử."
Lời nói đột ngột khiến Cố Hàn hơi sững sờ. Nhưng hắn rất nhanh hồi phục, đồng tử thoáng co rút. Tiểu thư? Đầu óc lóe lên, Cố Hàn nhanh chóng nghĩ đến một điều gì đó. Chẳng lẽ... Phong Hoa Lâu này cũng là sản nghiệp của Hạ Băng Ly bọn họ!?. . . . .
Trung Châu thành, đường phố trung tâm sầm uất. Người người tấp nập, ồn ào náo nhiệt. Vô số đèn hoa lộng lẫy chói mắt như những vì sao tô điểm trên đường phố, vừa rực rỡ vừa làm cả con đường chìm trong một lớp bụi mù dày đặc. Trong đám đông náo nhiệt, ba nữ tử mỗi người một vẻ, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người uyển chuyển thu hút mọi ánh nhìn. Các nàng như phong cảnh tuyệt đẹp đang dạo bước trong nhân gian, bất cứ nơi nào đi qua đều hấp dẫn vô số người dừng chân ngoái lại.
“Xin lỗi... tỷ muội chúng ta ba người chỉ muốn tự mình đi dạo… cũng không muốn cùng người lạ đi du thuyền ngắm đèn….” Sau khi từ chối không biết bao nhiêu lời mời đi du thuyền ngắm đèn của các nam tử trẻ tuổi, Sở Ấu Vi lộ ra vẻ mệt mỏi, đồng thời sắc mặt bắt đầu có chút mất kiên nhẫn. Không chỉ có nàng, Liễu Như Yên cùng Lạc Bạch Chỉ cũng có cùng tâm trạng. Từ khi ba người các nàng bước vào con đường này, đã có không biết bao nhiêu người dùng đủ loại lý do và lời hoa mỹ để bắt chuyện với các nàng, muốn mời các nàng cùng đi du thuyền ngắm đèn.
Trong lòng phiền não, ba nàng không khỏi nghĩ đến một thân ảnh bạch y, trong lòng chợt cảm thấy khó chịu: “Giá mà có sư huynh ở đây thì tốt...” Trong ký ức, sư huynh đều tỏ ra vô cùng dịu dàng trong mọi chi tiết nhỏ. Cho dù là những chuyện nhỏ nhặt không đáng gì như thế này, sư huynh cũng gần như có thể xử lý một cách vô cùng chu đáo, sẽ không quấy rầy đến tâm trạng đi dạo phố của các nàng, thậm chí còn thường xuyên có thể làm cho hành trình của các nàng trở nên vui vẻ nhẹ nhõm hơn. Bây giờ không có sư huynh đồng hành. Không nói đến việc không thể sinh hoạt hay du ngoạn, mà luôn cảm thấy thiếu đi rất nhiều điều. Tiếp tục tiến lên dọc theo con đường phố xá sầm uất. Nửa đường không biết từ chối bao nhiêu lời bắt chuyện. Sở Ấu Vi ba người như nhìn thấy điều gì đó, đôi mắt đẹp đột nhiên tỏa sáng. Phía trước, phong cách một cửa hàng trên đường phố khác hẳn những phong cách cửa hàng các nàng từng thấy. Những cửa hàng ở đây dường như đều bán các đặc sản từ những đại lục khác! Đại lục của các nàng được gọi là Huyền Hư đại lục. Nhưng nghe nói bên ngoài Huyền Hư đại lục, vẫn còn các đại lục khác cùng các nền văn minh tu luyện.
“Ta trước kia vẫn nghĩ những câu chuyện về các đại lục khác mà sư huynh kể đều là hư cấu! Không ngờ những chuyện này đều là thật!” Không chỉ có Lạc Bạch Chỉ, Liễu Như Yên cũng có vẻ kích động vui mừng. “Đúng vậy! Ta nhớ lúc trước sư huynh còn nói, chờ sau này tu vi của hắn cường đại, nắm giữ năng lực phá giới, sẽ đưa bọn ta đến các đại lục khác du lịch! Còn nữa, còn nữa, hắn lúc đó còn nói…” Liễu Như Yên càng nói càng kích động, như nghĩ đến rất nhiều chuyện vui. Nhưng khi vô ý thức đưa tay, lại chỉ kéo vào khoảng không, nàng đột nhiên như bị một gáo nước lạnh dội từ đầu đến chân. Đôi mắt đẹp đang hưng phấn vui sướng bỗng trở nên ảm đạm, mọi tâm tình vui vẻ tan biến không còn, như rơi xuống Băng Uyên.
Trong ký ức, sư huynh luôn đứng bên cạnh nàng, chỉ cần đưa tay, có thể ôm lấy cánh tay rắn chắc rộng lớn của sư huynh. Sao nàng lại đột nhiên quên... sư huynh đã không còn dịu dàng như trước, mà hoàn toàn biến thành người khác. Những ước định tốt đẹp trước kia cũng đã sớm tan theo gió…
Bạn cần đăng nhập để bình luận