Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 27: Kiếp trước thời không, bị lãng quên ước định

Chương 27: Ký ức tiền kiếp, lời ước hẹn bị lãng quên.
Tỏa Yêu Tháp.
Trải qua trọn vẹn một ngày một đêm chờ đợi, Sở Ấu Vi cùng Liễu Như Yên hai nàng rốt cuộc tìm được cơ hội lẻn vào Tỏa Yêu Tháp.
"Sư muội, muội cứ ở đây chờ, nếu có tình huống ngoài ý muốn gì thì lập tức dùng truyền âm thạch báo cho ta." Thấy sư muội đã đến địa điểm hẹn trước, Sở Ấu Vi hít sâu một hơi, lúc này mới nhìn về phía Tỏa Yêu Tháp đen ngòm, cao lớn trước mặt.
Từ chuyện của sư huynh, tông môn hiện giờ canh phòng Tỏa Yêu Tháp cực kỳ nghiêm ngặt. Nàng chỉ có thể lợi dụng thời gian các đệ tử canh gác đổi ca có sơ hở này, thử tìm cách vào trong. Nhưng nói thật, trong lòng nàng cũng không chắc chắn. Dù sao, Tỏa Yêu Tháp bây giờ không những có đệ tử thay phiên canh gác, bản thân còn có trưởng lão sư gia trong tông môn thiết phong ấn đặc biệt. Dù cho nàng có Phá Trận Phù trong tay, cũng chưa chắc có thể giúp nàng mở ra được một khe hở để tiến vào.
Hơn nữa...
Bên trong Tỏa Yêu Tháp vô cùng hung hiểm, những đại yêu bị phong ấn đều là những kẻ hung tàn cực ác, bọn đại yêu đó chưa chắc sẽ giúp nàng.
Hàng loạt yếu tố khiến nàng sinh lòng e ngại. Nhưng khi nghĩ đến việc sư huynh vì chuyện này, không tiếc tuyệt giao với tất cả mọi người, nhìn các nàng như người xa lạ, trái tim nàng lại đau thắt từng hồi. Điều này lại thôi thúc nàng phải tiến vào Tỏa Yêu Tháp, tìm cách giúp sư huynh khôi phục tâm cảnh.
Răng rắc!
Ngay khi Sở Ấu Vi đang khó xử.
Pháp tắc phong ấn Tỏa Yêu Tháp vốn chặt chẽ bỗng nhiên nứt toác ra từng khúc.
Trong nháy mắt, một luồng sức mạnh không rõ, không thể diễn tả như dòng lũ vỡ đê, từ đó tràn ra bao phủ lấy, xông thẳng vào mặt nàng.
Đến khi Sở Ấu Vi lấy lại tinh thần.
Nàng đột nhiên phát hiện, mình dường như đang ở trạng thái linh hồn, lơ lửng trong một không gian hư vô cực kỳ thần bí.
Ầm!
Ngay sau một khắc.
Sâu trong không gian hư vô đen kịt đột nhiên lóe lên một tia ngân quang. Rồi sau đó, chúng không ngừng tụ lại, tạo thành một dòng xoáy thời không oanh minh trào dâng.
Giữa những bọt nước cuộn trào, những ký ức như đến từ một thời không khác lần lượt xuất hiện chồng lên nhau. Không biết có phải ảo giác hay không, Sở Ấu Vi nhìn thấy trong đó những ký ức quen thuộc nhưng lại có chút khác lạ.
【Khi đó, nàng mới được sư tôn dẫn lên núi, chỉ là một con nhóc tò mò về mọi thứ.】
【Trong hình ảnh, một thiếu niên áo trắng tươi cười rạng rỡ, dáng người thẳng tắp tự xưng là sư huynh của nàng, không những dịu dàng với nàng mà còn ân cần dạy bảo nàng.】
【Chỉ cần nàng có một chút không hiểu, thiếu niên áo trắng luôn cố gắng hết sức dùng cách dễ hiểu nhất để giảng giải cho nàng.】
【Để giúp đạo tâm của nàng thêm vững vàng, nâng cao tư chất tu luyện.】
【Thiếu niên áo trắng thường xuyên đến các bí cảnh thăm dò, tìm kiếm những bảo vật có lợi cho việc củng cố đạo tâm mang về, dù cuối cùng bản thân thường mình đầy thương tích nhưng hắn chưa từng oán than hay đòi hỏi bất cứ điều gì.】
【Hắn chỉ thường xoa đầu nàng, nhẹ nhàng cười nói: "Ấu Vi sau này sẽ là một nhân vật nữ đế vĩ đại đó!"】
【"Muội nhớ kỹ sự tốt của sư huynh đấy nhé, đến khi trở thành nữ đế, không nói là sư huynh ta đánh hạ được một giang sơn thì chí ít cũng phải bảo hộ cho sư huynh ta quãng đời còn lại bình an đấy nhé!"】
【Trong hình, nàng lúc đó nghiêm túc gật đầu, dường như đã khắc sâu những lời nói của thiếu niên áo trắng vào trong tim.】
【Nhưng mà...】
【Sau khi một thiếu niên áo xanh, tức là Diệp Thanh Vân, lên núi.】
【Tất cả sự chú ý của nàng đều bị thu hút.】
【Nàng bao dung Diệp Thanh Vân vô hạn.】
【Thậm chí quên đi ước hẹn với thiếu niên áo trắng, dùng cơ sở hắn đã tạo cho mình, lại ngược lại giúp Diệp Thanh Vân đánh xuống một giang sơn, thậm chí dùng cả cuộc đời mình để bảo vệ cho hắn được bình an.】
【Còn thiếu niên áo trắng luôn đối tốt với nàng hết mực khi nàng còn nhỏ.】
【Cuối cùng chết trong một trận chiến cổ xưa do Diệp Thanh Vân gây ra.】
【Buồn cười nhất là, khi đó nàng cũng không ở xa thiếu niên áo trắng.】
【Rõ ràng chỉ cần nàng ra tay một chút thôi cũng có thể dễ dàng cứu được mạng của thiếu niên áo trắng đó.】
【Nhưng trong ký ức, nàng như thể không có não vậy, nhất quyết phải dốc hết sức giúp Diệp Thanh Vân đang ở vị trí tuyệt đối an toàn.】
【Còn về sự ra đi của thiếu niên áo trắng, nàng hoàn toàn thờ ơ, trong mắt chỉ toàn là Diệp Thanh Vân...】
【Vào khắc cuối cùng khi ký ức tan vỡ, nàng nhìn thấy gương mặt bê bết máu của thiếu niên áo trắng, đó chính là sư huynh của nàng... Cố Hàn...】
"Không... Không phải như vậy..."
Sau sự chấn động cực độ của ký ức, Sở Ấu Vi ôm đầu, vẻ mặt thống khổ.
"Trong ký ức của ta không hề có những hình ảnh này!"
"Sư tôn là người đưa ta lên núi! Sư tôn cũng là người chịu trách nhiệm nuôi dưỡng ta trưởng thành..."
"Ta với sư huynh căn bản không hề có những ước định này... Giả... Tất cả đều là giả..."
Nhưng, những hình ảnh không ngừng tràn vào trong đầu nàng, không hề giảm bớt vì nỗi đau khổ của nàng, mà chỉ ngày càng nhiều.
Nàng không ngừng chứng kiến cảnh thiếu niên áo trắng chân thành với nàng bị nàng phụ lòng, hoặc gián tiếp bởi vì Diệp Thanh Vân mà chết bi thảm.
Còn nàng trong những hình ảnh đó... Thậm chí đến chính nàng cũng thấy vô cùng xa lạ...
Nàng thế mà... Thế mà lại thờ ơ trước cái chết của người thật lòng với mình, thậm chí còn luôn ghen tuông...
Nhiều cảm xúc khác nhau không ngừng sinh sôi trong lòng. Nhưng nhiều hơn vẫn là sự mê man, khó hiểu, cùng với nỗi đau quặn thắt.
Vì sao nàng lại như thế?
Sao nàng lại đối xử với sư huynh như vậy?
"Ảo giác... Chắc chắn là ảo giác..."
"Không sai... Ta nhớ rất rõ... Phong ấn của Tỏa Yêu Tháp tự nhiên bị phá, có một luồng khí tức đặc biệt xâm nhập vào đầu ta..."
"Chắc chắn là luồng khí tức khó hiểu này đã thay đổi và dựng nên những ký ức không nên tồn tại, muốn mê hoặc đạo tâm của ta..."
Đúng lúc này, một giọng nói như ảo mộng khó lường, mang theo sự khinh miệt vô tận đột nhiên vang lên trong sâu thẳm nội tâm nàng.
"Nói thật, loại người vong ân bội nghĩa như các ngươi, hết lần này đến lần khác phụ lòng hắn, dù có chết trăm ngàn lần, vạn lần cũng không đủ."
"Tám đời luân hồi, các ngươi lại gián tiếp hoặc trực tiếp khiến một người dịu dàng như vậy phải đau khổ suốt tám đời."
"Bây giờ, ta chỉ chiếu lại cho ngươi xem hình ảnh của một trong những kiếp đó mà thôi, ngươi đã trông như sắp sụp đổ đạo tâm rồi."
"Vậy ngươi có từng nghĩ đến hắn, sư huynh của các ngươi, đã đau khổ suốt tám đời như thế nào không?"
Những lời nói đột ngột vang lên khiến Sở Ấu Vi bỗng như bị sét đánh.
Nàng cũng không phải người ngu ngốc. Thực tế từ khi nhìn thấy những hình ảnh trong ký ức đó, nàng đã có dự đoán về những hình ảnh thời không đó rồi. Nàng đoán đó có thể là liên quan đến tiền kiếp hoặc một không gian song song khác. Chỉ là, kết cục của sư huynh trong đó quá thê thảm.
Nàng trong ký ức đó cũng quá xa lạ, cay nghiệt khiến nàng không muốn chấp nhận mà thôi. Bây giờ mọi chuyện bị vạch trần, tâm cảnh của nàng gần như sụp đổ, nỗi đau kịch liệt trong lòng khiến nàng gần như hôn mê!. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận