Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 143: Trong lòng chỉ có một sư huynh, so ra kém đối phương một cọng lông?

Trong nháy mắt.
Sau khi giảng giải xong toàn bộ kế hoạch của mình, đồng thời nhận được kết quả Giang Phàm bọn người sẽ tương trợ.
Lúc này Diệp Thanh Vân mới hài lòng rời khỏi sân.
Dù sao Phiêu Miểu Tiên Sơn cũng được coi là một động thiên phúc địa đỉnh phong.
Muốn đến đó thăm dò trước, hắn nhất định phải tăng thêm tu vi.
Cái gọi là kế hoạch mà hắn vừa mới bàn bạc cùng Giang Phàm bọn người là muốn cùng bọn họ đến Vô Ngân Hải để săn giết cự thú biển sâu, hấp thu yêu hạch của chúng, tích lũy thêm nhiều lực lượng cho Yêu Hoàng tinh huyết của mình.
Hơn nữa, con Tiểu Bạch Xà hắn nuôi cũng có thể tăng tiến thực lực thông qua hấp thu yêu lực.
Giang Phàm bọn người đều không phải hạng tầm thường, mà nhân phẩm cũng không tệ lắm, cùng mấy người bọn họ tổ đội, đối với hắn mà nói chỉ có trăm lợi mà không một hại.
"Ngạo Thiên huynh, chuyện lần trước, thật sự đa tạ ngươi, nếu không ta thật sự không biết làm sao để hoàn thành nhiệm vụ thí luyện của tông môn."
Một giọng nói êm tai biến ảo khôn lường chợt vang lên sau lưng hắn.
Người vừa nói là một nữ tử mặc váy dài màu xanh biếc, thân hình uyển chuyển, mắt ngọc mày ngài, đường nét mềm mại.
Nữ tử toàn thân tản ra một loại sinh cơ nồng đậm, khiến người khi ở gần nàng sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nàng chính là Thanh Lê Nhi, thân truyền đệ tử của Tử Tiêu tông.
Sau khi nghe thấy tiếng nói từ phía sau, khóe môi Diệp Thanh Vân không tự chủ khẽ nhếch lên.
Lý do chính để hắn giao chiến với môn chủ Thiên Võ môn cũng là vì Thanh Lê Nhi.
Bởi vì, Thanh Lê Nhi sở hữu thể chất đặc biệt tên là Mộc Ất Đạo Thể.
Thể chất này sinh ra đã thân hòa với tự nhiên đại đạo, có thể tùy ý cộng minh với thiên địa tự nhiên chi lực, thậm chí còn có thể dùng thể chất cung cấp sinh cơ hùng hậu cho sinh linh.
Nếu vận dụng tốt, việc thức tỉnh thể chất này chẳng những có thể lấy tự nhiên chi lực nhập thánh, mà còn có thể tùy ý dùng lực lượng của mình thúc đẩy quá trình chín của một số thiên tài địa bảo hiếm thấy có chu kỳ trưởng thành rất dài.
Chỉ là, thể chất của đối phương vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh.
Hắn cũng chỉ thông qua nhắc nhở của Bạch lão mới phát giác ra đối phương sở hữu thể chất này.
Nhưng như vậy càng tốt.
Nếu mình thành công giúp nàng thức tỉnh, đối phương chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt, thậm chí cam nguyện cho mình sử dụng, trở thành người của mình cũng không chừng!
Trong giới tu luyện, cơ duyên có thể là vật, cũng có thể là người!
"Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến."
Diệp Thanh Vân rất tiêu sái nở một nụ cười ấm áp như gió xuân.
Hoàn toàn không cảm thấy mình có thể ngăn được môn chủ Thiên Võ môn là do may mắn có sự giúp đỡ của Bạch lão trong cơ thể.
"Hơn nữa, môn chủ Thiên Võ môn vốn đã bỉ ổi, ai ai cũng có thể giết chết, cho dù không có ta, cũng nhất định sẽ có người thay trời hành đạo."
Những kẻ giả quân tử đều biết, giả vờ khiêm tốn trước sau, là chiêu trò rất bình thường.
Nhưng Thanh Lê Nhi hết lần này đến lần khác lại mắc mưu, hình tượng của Diệp Thanh Vân trong lòng nàng càng trở nên cao lớn.
Cảm nhận ánh mắt sùng bái mà đối phương dành cho, nội tâm Diệp Thanh Vân rất vui vẻ.
Dù sao, có người nam tử nào không mê mẩn khi được một mỹ nữ tuyệt sắc hướng ánh mắt ngưỡng mộ như vậy?
Ngay lúc Diệp Thanh Vân và Thanh Lê Nhi vừa nói chuyện phiếm, vừa đi dần về phía xa.
Từ góc tối nào đó đột nhiên xuất hiện một thanh niên nam tử áo trắng tóc trắng.
Trong tay hắn lúc này đang nắm một khối ngọc phù đặc biệt, tỏa ra một thứ ánh sáng đỏ nhạt.
Một đường màu đỏ như ngưng tụ từ m·á·u tươi, đang kéo dài ra từ bên trong ngọc phù, bay về hướng Diệp Thanh Vân rời đi.
"Quả nhiên là tiểu tử ngươi, thật sự làm ta dễ tìm."
Khóe môi Cố Hàn khẽ nhếch lên.
Chất màu đỏ bên trong khối ngọc phù này thực chất là một loại huyết dịch đặc biệt.
Là hắn lấy được từ người Diệp Tiêu và Diệp Hinh, hai người có huyết mạch với Diệp Thanh Vân.
Tuy tính hạn chế hơi lớn, nhưng quả thực có thể giúp hắn khóa chặt bản tôn Diệp Thanh Vân.
Nhìn hướng đối phương rời đi, Cố Hàn tặc lưỡi lắc đầu.
Quả không hổ là nhân vật chính của quyển sách này.
Chỉ mới ba tháng không để ý đến tung tích của hắn.
Thực lực của cả người đã thay đổi long trời lở đất.
Hơn nữa có vẻ như còn được cốt truyện đặc biệt phù hộ, gián tiếp thu được không ít cơ duyên.
"Hơn nữa... Nữ tử mặc váy xanh bên cạnh hắn có vẻ như lại là một nữ chính sau này, tựa như là Tử Tiêu tông... Thanh Mệnh Chí Tôn?"
Trong nội dung cốt truyện nguyên tác, Diệp Thanh Vân gặp được người Tử Tiêu tông mạnh nhất, người được đời tôn xưng Thanh Mệnh Chí Tôn Thanh Lê Nhi, là một năm sau.
Vị Thanh Mệnh Chí Tôn này dường như sở hữu một thể chất cực kỳ đặc biệt, có thể giao tiếp với thiên địa tự nhiên đại đạo, thậm chí còn có thể biến lực lượng thiên địa cho mình sử dụng.
Dựa vào thể chất cường đại đó, nàng cơ bản đều đứng ở thế bất bại với những Chí Tôn cảnh khác cùng cảnh giới.
Bây giờ dường như là do hành động của mình, khiến cốt truyện xuất hiện một vài sai lệch.
Cuối cùng để Diệp Thanh Vân gặp gỡ Thanh Mệnh Chí Tôn tương lai sớm hơn.
Cố Hàn không khỏi nhếch miệng, đây chính là cốt truyện tự sửa chữa sao?
Để những người về sau uy danh hiển hách, sớm gặp gỡ Diệp Thanh Vân?
Dùng phương thức trợ giúp từ bên ngoài này, để con đường quật khởi của Diệp Thanh Vân không đi quá xa so với quỹ đạo?
Còn có Giang Phàm và Trương Đạo Nguyên kia, rất có thể cũng là dùng tên giả.
Cho dù hắn dùng lực lượng Bạch Long điện mà mình đã cài cắm ở Cảng Không Nghiêu, cũng không thể điều tra rõ được lai lịch sau lưng của đối phương.
Không cần đoán cũng biết là có lai lịch lớn.
Không quan trọng, nếu bọn họ cứ dính líu đến Diệp Thanh Vân, có thể trở thành người phe nhân vật chính, vậy thì tìm cơ hội mà chôn...
Một bên khác.
Sở Ấu Vi cùng một đám đệ tử Luân Hồi động thiên, vừa tới khách sạn lớn nhất Cảng Không Nghiêu, đã gặp một người quen của mình.
Thân truyền của Hoa Giải Ngữ, Mộng Anh Tuyết!
"Sao ngươi lại ở đây?"
Sở Ấu Vi nhíu mày, vô thức mở miệng nói.
Nàng không có nhiều thiện cảm với Mộng Anh Tuyết.
Dù sao, ở bí cảnh Trung Châu lúc đầu, quan hệ của bọn họ cũng có chút không thoải mái.
Mộng Anh Tuyết cười khẩy một tiếng, giọng nói không hề khách khí: "Ta đi đâu còn cần phải báo cáo với ngươi sao, người không liên quan?"
"Ngược lại là ngươi."
Mộng Anh Tuyết hơi ngẩng cằm, nhìn lướt qua trang phục Sở Ấu Vi đang mặc, cùng với những người phía sau nàng.
"Nghe nói khi đó ngươi rời Vấn Kiếm tông, là bởi vì Cố huynh rời đi."
"Ta cứ tưởng ngươi thật sự tỉnh ngộ, muốn dùng quãng đời còn lại của mình để đền bù, đi tìm lại Cố huynh, nhưng thật không ngờ, ta vẫn đánh giá ngươi quá cao rồi đấy."
"Nhìn dáng vẻ hiện tại của ngươi, có lẽ ngươi định hoàn toàn quên quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới tinh rồi."
Nói rồi, nàng lại khẽ cười một tiếng, ánh mắt tràn đầy xem thường và châm biếm: "Nhưng như vậy cũng tốt, cuộc sống của Cố huynh không có các người, mới có thể càng tốt hơn."
"Hiện tại thì cứ tiếp tục làm một tiểu sư muội ngoan đi, đừng có đổi sang tông môn khác, tiếp tục lén lút bám víu vào sư huynh mới nhé ~ "
Vốn dĩ Sở Ấu Vi không để lời châm chọc của Mộng Anh Tuyết trong lòng.
Nhưng sau khi nghe thấy câu nói cuối cùng, tâm cảnh vốn không hề gợn sóng của nàng cuối cùng cũng nổi lên một trận sóng lớn mãnh liệt, sắc mặt vì thế mà nổi lên một trận giận dữ.
"Bớt cái giọng âm dương quái khí ở đó đi!"
"Sư huynh trong lòng ta từ đầu đến cuối chỉ có một người là Cố Hàn sư huynh!"
"Hơn nữa, ta nhất định sẽ tìm được hắn, bù đắp tất cả sai lầm ta đã từng phạm phải!"
Vốn dĩ Tô Triều Ca đang đứng xem kịch, cảm thấy hai đại mỹ nữ đối chọi gay gắt, cảm thấy khá thú vị.
Nhưng khi nghe những lời của Sở Ấu Vi, lông mày của hắn hơi nhíu lại, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.
Là một trong những người xếp hạng cao nhất ở hàng chân truyền của Luân Hồi động thiên, hắn tự nhiên cũng biết lai lịch của Sở Ấu Vi.
Thêm nữa, trong khoảng thời gian này, hắn luôn muốn theo đuổi đối phương.
Hắn còn chuyên môn mất công tìm hiểu quá khứ của Sở Ấu Vi.
Biết Sở Ấu Vi vẫn luôn nhớ mãi không quên người đại sư huynh đã từng của mình, một kẻ tên là Cố Hàn, thậm chí không ít lần vì chuyện của hắn mà đi ra ngoài.
Hơn nữa, nghe qua những lời này của Sở Ấu Vi, thì dường như không có vấn đề gì.
Nhưng thực tế, nếu cẩn thận suy ngẫm, thì nó bao hàm thêm một tầng ý tứ khác.
Phải biết, bây giờ hắn mới là sư huynh trên danh nghĩa thực sự của đối phương.
Bây giờ nghe Sở Ấu Vi nói vậy, hóa ra bản thân mình cái tên sư huynh này, đến một cọng lông của Cố Hàn cũng không sánh bằng sao?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận