Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 185: Tuyên Thiên Lục tới tay, một mũi tên trúng ba con chim

Chương 185: Tuyên Thiên Lục tới tay, một mũi tên trúng ba con chim Đột nhiên xuất hiện đảo ngược khiến bầu không khí vốn có trở nên càng quỷ dị hơn. Không thể không nói, trận mở đá này cho bọn hắn xem đúng là mồ hôi đầm đìa. Nguy hiểm thật, bọn hắn còn thật sự cho rằng thằng nhóc Diệp Thanh Vân này thời đến vận chuyển đâu!
"Ai da... Tuy không phải Phượng Hoàng Linh Vũ trong truyền thuyết, chỉ là một cái lông đuôi của Thượng Cổ Kê Yêu hư hư thực thực, nhưng cũng coi như có chút tác dụng."
"Đặt trên thị trường bán, ít nhất cũng được mấy vạn linh thạch chứ, đem ra luyện chế..."
Bạch lão thật sự là không bịa được nữa.
"Coi như giải khuyến khích đi."
Nói xong câu đó, Bạch lão ý thức lặng lẽ chìm vào nơi sâu thẳm trong thức hải của Diệp Thanh Vân, thậm chí tạm thời cắt đứt liên hệ với đối phương, trực tiếp giả chết luôn.
Diệp Thanh Vân nắm lông đuôi Kê Yêu trong tay nhất thời tức đến bật cười. Cái lão già đáng chết này còn tinh quái ghê! Thế mà lại cho hắn một cái lông gà xù xì làm giải khuyến khích! ? Diệp Thanh Vân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa thì tức giận đến phun ra một ngụm máu. Không chỉ mình lỗ vốn thiệt thòi lớn, ngược lại còn thiếu Nam Cung Uyển Nhi hơn một trăm vạn linh thạch. Bao nhiêu người đều đang nhìn mình mất mặt, quả thực là đem tôn nghiêm của hắn đè xuống đất chà đạp!
"Chậc chậc chậc... Có người cứ thích phóng đại lời nói trước khi sự việc bắt đầu."
"Nói rằng sau này nhất định sẽ mở ra được thứ càng tốt, Kim Dục Linh Chi chẳng qua là tầm thường."
"Kết quả hay đấy, thứ quý giá nhất lại bị coi như lễ vật rẻ tiền tặng luôn từ đầu."
"Hy vọng có người về sau đừng hối hận vào ban đêm, thậm chí nổi điên vả mặt mình."
Là một cường giả Chí Tôn cảnh có thù tất báo, Hoa Giải Ngữ tuyệt đối không có phong phạm cao nhân tiền bối gì. Cơ hội âm dương quái khí tốt thế này, nàng đương nhiên sẽ không bỏ lỡ. Diệp Thanh Vân chỉ cảm thấy ngụm máu suýt nữa bị mình ngăn chặn kia, lại có chút không thể khống chế trào lên. Đằng này tên Thanh Lê Nhi kia còn tin lời Hoa Giải Ngữ, muốn lấy Kim Dục Linh Chi của mình ra nhét lại cho hắn.
Thanh Lê Nhi cầm Kim Dục Linh Chi nói: "Ngạo Thiên, ngươi đừng buồn, Kim Dục Linh Chi trả lại cho ngươi, với ta mà nói thứ này không có tác dụng lớn, rơi vào tay ngươi mới phát huy được giá trị cao hơn..."
Lời này vừa thốt ra, Diệp Thanh Vân càng cảm nhận rõ ánh mắt mọi người xung quanh nhìn hắn cũng thay đổi. Nếu không phải dưới chân không có cái hố nào, hắn đã muốn chui ngay xuống dưới rồi! Cái con nhỏ Thanh Lê Nhi này không có mắt nhìn thế hả? Đây là chê hắn mất mặt, mất còn chưa đủ triệt để hay sao?
"Tốt rồi, đã mở xong hết rồi thì đừng cản đường." Cố Hàn cầm viên nguyên thạch mà Diệp Thanh Vân vừa vứt đi lúc trước tiến lên, nói với người mở đá: "Phiền phức mở giúp ta viên nguyên thạch này, động tác cẩn thận chút, bên trong thế nhưng là có bảo vật thật sự."
Lời này lập tức lại hấp dẫn vô số tiếng cười của đám tu sĩ. Mọi người vội nín cười, dồn ánh mắt về phía Cố Hàn, nhất thời trong lòng sinh đủ loại nghi hoặc. Bảo bối tốt? Người này khẩu khí chắc chắn vậy, chẳng lẽ cũng có chỗ đặc thù, thậm chí còn đạt thành tựu cao trong đổ thạch?
Diệp Thanh Vân hơi sững sờ, lạnh lùng hừ một tiếng: "Đồ của ta không cần, ngươi cũng không thấy ngại."
"Trong đó có đồ tốt, ta trực tiếp..."
Diệp Thanh Vân có vẻ muốn thông qua phương thức này để phát tiết và chuyển dời cơn giận đang đè nén trong lòng. Nhưng còn chưa chờ hắn nói xong.
Ông — —! !
Bên trong viên nguyên thạch vừa mới bị cắt ra, lập tức có ánh sáng chói lòa bùng phát ra. Hơn nữa, ánh sáng chói lọi kéo dài không dứt, không ngừng hội tụ bành trướng trong đại điện, cuối cùng thậm chí vì quá chói mắt, khiến tất cả mọi người tại chỗ đều có chút khó mở mắt ra. Nhưng cho dù hoàn toàn không thấy rõ tình huống trước mắt, trong lòng tất cả mọi người đều đã nổi lên sóng to gió lớn. Không hề nghi ngờ, Cố Hàn đây là đã mở ra bảo vật tuyệt thế! Người kinh hãi nhất, chính là Diệp Thanh Vân. Dù sao, khối nguyên thạch này cũng là hắn từng có ý chọn lựa. Nhưng vì Bạch lão nói, trong đó không có dao động của bảo vật đặc thù nên hắn liền trực tiếp vứt bỏ. Nhưng hôm nay xem ra, mình hình như thật sự đã bỏ qua cái gì đó là tuyệt thế bảo vật rồi!
Đau! Thật sự quá đau!
Ánh sáng dần dần tan đi. Mọi người bất chấp sự khó chịu mà ánh sáng gây ra cho mắt, đều trước tiên tập trung ánh mắt vào. Nhưng khi nhìn rõ bảo vật bên trong nguyên thạch, nhịp thở lập tức ngưng lại, ngay cả tim cũng như bỏ lỡ nửa nhịp. Thoạt nhìn bề ngoài, đó là một bộ bút nghiên giấy mực bình thường. Nhưng chỉ cần là tu sĩ, đều có thể cảm nhận được đạo vận kỳ diệu tản ra từ đó, tựa như từng đợt sóng nước lan ra, cùng với hư không bốn phía sinh ra một loại cộng hưởng thần kỳ nào đó.
Tuyên Thiên Lục!
Ba chữ cùng hiện ra trong đầu tất cả mọi người.
"Đây là bảo vật thiên địa mà Vọng Nguyệt đảo chủ dùng làm phần thưởng, để đặt trong nguyên thạch! Phần thưởng siêu cấp thần bí trong đại hội Đổ Thạch lần này!"
"Ngọa Tào! ? Có phải là có chút quá bất thường rồi không? Người này mua viên nguyên thạch đầu tiên, liền đã mở ra được bảo vật như vậy?"
Có người càng lộ vẻ mặt thổn thức: "Lúc trước đại công tử của thương hội Ngắm Trăng, để có thể mở được món bảo vật này, chẳng những mời người chuyên nghiệp đến, còn hào phóng bỏ ra nhiều tiền, mua đến 50 khối nguyên thạch!"
"Kết quả bây giờ bị người ta dùng một khối nguyên thạch mở ra luôn!"
Mọi người cảm khái, đồng thời lại nhớ đến đại vương dò gà Diệp Thanh Vân. Cái tên Diệp Thanh Vân này quá là tốn, ngoài ba khối nguyên thạch đầu mở ra được một ít bảo vật tốt ra, 15 khối nguyên thạch đằng sau đều toàn mở ra trứng gà hóa thạch! Nhìn người ta đi, trực tiếp một phát trúng đích, hai người so sánh, đúng là cao thấp biết liền! Hơn nữa, tên nhóc này cứ thích ra vẻ. Lúc trước còn nói mình nhất định sẽ mở được Tuyên Thiên Lục, trước đó da trâu thổi ghê gớm bao nhiêu, bây giờ bị vả mặt thì bị vả cho vang dội bấy nhiêu!
...
"Tuyên Thiên Lục..."
Đối với Diệp Thanh Vân mà nói, tốc độ dòng chảy thời không xung quanh như chậm lại, những âm thanh chế giễu cùng trêu tức của mọi người đều biến mất hoàn toàn tại khoảnh khắc này. Trong đầu hắn chỉ có ba chữ Tuyên Thiên Lục không ngừng vang vọng. Hắn đã nói tại sao lúc trước khi không chọn khối nguyên thạch mình đã nhắm trúng, trong lòng luôn có loại cảm giác mất mát khó hiểu. Hóa ra mình đã bỏ lỡ một bảo vật thiên địa như vậy! Đau! Thật sự quá đau!
Từng có một phần chí bảo tuyệt thế ở ngay trước mắt, nhưng mình lại không trân trọng. Đến khi mất đi rồi mới hối hận không kịp, chuyện đau khổ nhất trần thế cũng chỉ thế này thôi. Nếu như thượng thiên có thể cho hắn một cơ hội làm lại. Hắn nhất định sẽ nói với Bạch lão... "Ta * ngươi cái ** muốn xem xem ngươi cái ** đã làm cái gì? !" Diệp Thanh Vân mắng Bạch lão ầm ĩ trong đầu. "Nói cái gì thông thiên đại, chiến tích có thể tra?" "Nếu có lần nữa, ta nhất định **! Ngươi cái **!"
Bất quá, đạo cao một thước, ma cao một trượng, Bạch lão đã sớm chọn cách bế mạch. Cho nên, dù Diệp Thanh Vân mắng hăng say cỡ nào, Bạch lão cũng hoàn toàn không nghe được.
【 đinh! Chủ nhân cướp đoạt cơ duyên lớn của nhân vật chính Diệp Thanh Vân, khiến hắn hối hận vô cùng, cùng Bạch Thương Thánh Vương bước đầu sinh ra rạn nứt, chúc mừng chủ nhân thu hoạch 7000 điểm phản phái khen thưởng! 】 Vừa mới cầm Tuyên Thiên Lục trong tay đang đánh giá, Cố Hàn nghe vậy, khóe môi liền khẽ nhếch lên. Lần này chẳng những cướp đoạt cơ duyên của Diệp Thanh Vân, còn thu hoạch điểm phản phái khen thưởng, càng có thêm một thu hoạch đặc thù nữa. Điều này đối với hắn mà nói, quả thực là một mũi tên trúng ba con chim!
Bạn cần đăng nhập để bình luận