Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 43: Sớm cài lên Ma Môn cái mũ, ngươi cái kia ứng đối ra sao?

Chương 43: Sớm gán cho Ma Môn cái mác, ngươi sẽ đối phó ra sao?
Liễu Như Yên lơ đãng có thói quen cử động, bị Sở Ấu Vi cùng Lạc Bạch Chỉ hai người thu hết vào mắt. Đồng dạng, đáy lòng các nàng vừa mới dâng lên vui sướng đột nhiên tan biến sạch sẽ. Đúng vậy… Sư huynh chẳng những hoàn toàn không muốn để ý tới các nàng, thậm chí đã chuẩn bị đoạn tuyệt quan hệ với các nàng…
Là người lớn tuổi nhất trong ba nàng, Sở Ấu Vi nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau khi kìm nén suy nghĩ phức tạp trong lòng, khóe miệng nở một nụ cười gượng gạo:
“Bây giờ sự tình còn chưa đến bước tồi tệ nhất, chúng ta vẫn có cơ hội cứu vãn, không nên nghĩ tương lai quá bi quan.”
“Các ngươi quên mục đích của chúng ta hôm nay sao?”
Nghe vậy, Liễu Như Yên và Lạc Bạch Chỉ vốn có chút u ám trong con ngươi lần nữa sáng ngời, lại một lần nữa tự nhủ cố gắng trong lòng. Các nàng hôm nay đến đây không phải để đi dạo đèn hoa, mà là để chọn quà cho sư huynh!
“Đường này quá lớn, muốn dạo xong trong tối nay độ khó rất cao, chi bằng chúng ta tách ra hành động, như vậy càng có thể chuẩn bị lễ vật tốt hơn cho sư huynh!” Lạc Bạch Chỉ đề nghị.
Đề nghị này rất nhanh nhận được sự đồng ý của hai người. Ước định sau hai canh giờ gặp lại ở chỗ này, ba người mỗi người tách ra hành động.
Vốn dĩ nhan sắc ba người đã xuất chúng thu hút người khác chú ý, dù đã tận lực nói chuyện nhỏ nhẹ, nhưng mấy từ ngữ lọt ra vẫn bị không ít tu sĩ xung quanh nghe rõ. Lúc này đông đảo tu sĩ nhìn theo hướng ba người rời đi, vừa phức tạp lại vừa ngưỡng mộ:
“Không biết sư huynh mà ba vị tiên tử này nói đến rốt cuộc là nhân vật thế nào?”
“Lại khiến ba vị tiên tử để tâm như thế.”
“Trọng điểm không phải cái này có được không? Ba vị tiên tử tận lực đi chuẩn bị quà có vẻ như là định hối lộ người sư huynh kia của các nàng!”
“Ngọa Tào? Không thể nào? Tiểu tử này thật sự khó chơi! Có ba sư muội tiên tử xinh đẹp như vậy còn không đủ, còn muốn làm các nàng tức giận?”
“Nếu ta có ba sư muội như thế này, dù họ làm gì sai, ta cũng sẽ tự kiểm điểm xem mình có làm sai không!”
“Thật sao? Vậy ngươi đúng là một con liếm cẩu hết thuốc chữa.”
Trong đám người bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng. Tu sĩ kia hơi ngẩn người, sau đó lập tức lộ vẻ giận dữ:
“Láo xược! Ngươi có biết ta là ai, dám…”
Nhưng khi đối diện với ánh mắt đen nhánh thâm thúy sau lưng, dường như chứa hàn mang đáng sợ như xoáy sâu vào lòng người, tu sĩ kia nhất thời toàn thân cứng ngắc, xác nhận qua ánh mắt kia, đây là một người hắn không nên đụng vào! Sau một lúc ngắn ngây ngẩn, người này nhanh chóng lộ ra nụ cười nịnh nọt:
“Đại ca, anh nhìn người thật chuẩn!”
“Ta chính là thuộc loài chó!”
Cố Hàn không để ý tới tên tu sĩ này tự trêu chọc mình, chỉ lạnh lùng nhìn hướng Sở Ấu Vi rời đi. Tu sĩ này đúng là một tên liếm cẩu hết thuốc chữa, giống như hắn của hai đời trước. Bất quá, dù sao chỉ là kiếp trước. Thất bại và sỉ nhục sẽ giúp người ta tiến bộ, không trải qua thất bại và sỉ nhục, sẽ không tôi luyện được một người đàn ông thành thục và hoàn thiện.
Thu hồi ánh mắt, đè nén tâm tình sôi sục, Cố Hàn hướng góc đường khác đi tới. Cố Hàn thu liễm khí tức, thừa dịp không ai để ý, xoay người tiến vào một góc đường. Khi hắn một lần nữa xuất hiện ở góc đường mờ tối, đã hoàn toàn biến thành một nam tử trẻ tuổi khác, cả bề ngoài lẫn khí tức đều khác Cố Hàn hoàn toàn. Người này chính là Cố Hàn đã hóa trang bằng cách đeo mặt nạ Huyễn Yêu.
“Diệp Thanh Vân kia có vẻ như vừa đi cùng một nữ tử trẻ tuổi đến hướng con đường kia.”
“Nếu ta đoán không sai, người kia hẳn là thanh mai của hắn.”
Cố Hàn nhếch miệng cười nhạt, hai tay buông lỏng phía sau, thần sắc thảnh thơi hướng về phía Diệp Thanh Vân biến mất mà đi. Trong lòng hắn đã có một kế hoạch vô cùng thú vị. Mặt nạ Huyễn Yêu có thể hoàn toàn ẩn tàng khí tức của hắn, về sau dù mình có làm gì cũng có thể đẩy lên người đệ tử Ma Môn không biết tên.
Hơn nữa, có thêm bí quyết thân pháp đỉnh phong Hành Tự Bí, ở thành Trung Châu phồn hoa náo nhiệt giăng khắp nơi này, hắn có nắm chắc để cả cường giả Thần Tôn cảnh cũng không thể đuổi bắt được tung tích của mình. Kiếp trước, Diệp Thanh Vân đã chụp cho hắn cái mác kẻ trong Ma Môn. Bây giờ, hắn đương nhiên phải chụp lại cái mác ấy lên đầu Diệp Thanh Vân. Xem xem hắn sẽ đối phó ra sao...
...
Trên đường phố sầm uất trung tâm.
Liễu Như Yên đi dạo qua rất nhiều cửa hàng, không ngừng chọn các đặc sản của các đại lục khác nhau:
“Sư huynh hẳn chưa từng ăn đồ ăn của các đại lục khác, những thứ này nhìn đều tươi ngon, tiện mua về cho sư huynh ăn….”
“Cái này cũng không tệ, dùng để nấu canh chắc bổ lắm… Sư huynh gần đây luôn bận tu luyện, chắc cũng mệt mỏi….”
Cứ thấy đồ vật thích hợp, Liễu Như Yên đều không hỏi giá, liền mua ngay. Nàng luôn biết mình nấu ăn rất tệ. Ký ức của nàng luôn là những bữa ăn do sư huynh dùng kỹ năng nấu ăn cao siêu đáp ứng vô vàn những yêu cầu ẩm thực của nàng. Giờ đây, nàng muốn dùng những nguyên liệu nấu ăn này để trau dồi tay nghề của mình. Có người nói, cách tốt nhất để rút ngắn quan hệ với một người, chính là chinh phục dạ dày của người đó.
“Như Yên! Ngươi nhất định phải cố gắng! Cố gắng sớm hối lộ sư huynh!”
Âm thầm tự động viên, Liễu Như Yên tiếp tục tìm kiếm những nguyên liệu nấu ăn thích hợp giữa các cửa hàng….

Một bên đường khác.
Lạc Bạch Chỉ lại đi xuyên qua các cửa hàng pháp khí buôn bán đặc sản các đại lục khác nhau:
“Cô nương thật là có mắt nhìn! Đây là Huyền Hoàng kiếm, làm từ thiên ngoại vẫn thiết, trải qua luyện chế 77 - 49 ngày, chém sắt như chém bùn, thổi nhẹ cũng đứt tóc!”
“Không cần 9998, chỉ cần 999 linh thạch mang về nhà!”
Không để ý tới nhân viên cửa hàng cố sức tâng bốc quảng cáo, Lạc Bạch Chỉ cầm thanh trường kiếm lên ngắm nghía một hồi, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng lắc đầu. So với kiếm của chính nàng, chuôi kiếm trên tay nàng chỉ như đồ rẻ tiền bày ngoài vỉa hè. Mà nhắc đến kiếm của mình, nàng lại đột nhiên nghĩ đến. Kiếm của mình cũng do sư huynh chuyên luyện chế, hợp nhất với kiếm pháp của nàng.
Nàng còn nhớ rất rõ, sư huynh vì luyện chế tốt thanh kiếm này, đã liên tục hai tháng chạy đến các phường rèn. Một loại cảm xúc buồn bã lại ập đến. Bất giác nhìn lại, nàng đột nhiên phát giác trong cuộc sống của nàng, có quá nhiều dấu vết do sư huynh để lại. Sâu trong não bỗng có linh quang chợt lóe. Lạc Bạch Chỉ dường như đã nghĩ ra điều gì, liền nhét kiếm trở lại tay người bán hàng, thanh âm kích động và mong chờ:
“Trong tiệm các ngươi có vật liệu luyện kiếm không?”
“Ta muốn tất cả!”
Tại sao phải mất công đi mua? Nàng trực tiếp luyện một thanh kiếm phù hợp với sư huynh. Chẳng phải càng thích hợp và có ý nghĩa kỷ niệm hơn sao? Trước đây sư huynh đã hao tổn biết bao tâm tư, chế tạo ra một thanh kiếm tốt nhất cho nàng, nàng cũng sẽ cam nguyện chịu khổ, bỏ công sức ra chế tạo cho sư huynh một thanh kiếm tốt nhất!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận