Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 36: Một đám bạch nhãn lang, cũng xứng đáng giá bảo hộ?

Chương 36: Một đám bạch nhãn lang, cũng xứng đáng giá bảo hộ?
Gặp một màn này. Vấn kiếm tông đông đảo cao tầng không khỏi đều ngầm thở dài. Dù cho bọn hắn đã tận khả năng bù đắp. Xem ra, Cố Hàn vẫn còn có chút oán khí với bọn hắn.
"Cố Hàn, ngươi thật sự là nghìn gọi vạn hò mới chịu đi ra a!" "Xuống núi vài ngày, tông môn gửi tin nhắn cho ngươi mà ngươi hoàn toàn không trả lời." "Bây giờ nhìn thái độ của ngươi như thế này, là bất mãn với cách xử lý của tông môn sao?" Tính khí nóng nảy, đại trưởng lão chấp pháp điện vô cùng bất mãn, hừ lạnh nói.
Bất quá, so với bình thường, tâm tình của hắn đã có phần kiềm chế. Dù sao, chuyện này vừa mới bùng nổ, chấp pháp điện đã biết. Chỉ là lúc đó không có đệ tử nào đứng ra vì Cố Hàn lên tiếng, bọn họ cũng vô thức cảm thấy chuyện này giống như Liễu Như Yên đã nói. Cuối cùng cũng gián tiếp khiến việc này trở nên như thế này.
"Đệ tử vẫn chưa bất mãn với tông môn." "Lần xuống núi này không trả lời truyền âm ngọc điệp của tông môn, cũng chỉ là muốn giải sầu một chút mà thôi." Cố Hàn thản nhiên đáp, tùy tiện tìm một cái cớ, ngữ khí không hề gợn sóng.
Đại trưởng lão chấp pháp điện cau mày, còn muốn nói gì đó nhưng bị Thái Hư Kiếm Chủ cắt ngang, cuối cùng chỉ có thể lạnh lùng hừ một tiếng, im lặng.
"Cố Hàn, ngươi không cần làm ra vẻ thoải mái như thế." "Việc này đúng là tông môn xử lý chưa đủ đúng chỗ." "Đặt vào vị trí của ngươi mà suy nghĩ, nếu là người khác trải qua chuyện như ngươi, cũng rất khó bình phục tâm tình." Nghe Thái Hư Kiếm Chủ an ủi, Cố Hàn rất muốn bật cười.
Làm ra vẻ thoải mái? Rất khó bình phục tâm tình? Nếu như bọn hắn trải qua chuyện như chính mình ở kiếp trước, sau khi tuyệt vọng, sẽ biết, hắn hiện tại thực sự rất nhẹ nhõm, thậm chí có thể nói là vui vẻ.
"Sau khi thương nghị, vì bồi thường ngươi." "Lần này danh ngạch thí luyện hạch tâm bí cảnh Trung Châu sẽ được giao cho ngươi, ngươi cũng sẽ dẫn đội, là người dẫn đầu thế hệ trẻ tuổi của Vấn kiếm tông tiến về Trung Châu vực, ngươi bằng lòng không?"
Cố Hàn dường như đã sớm đoán trước điều này, ánh mắt không hề có chút gợn sóng. Hắn chỉ khẽ cười, lắc đầu. "Đa tạ tông chủ hảo ý, nhưng lần này đến Trung Châu vực, đệ tử chỉ muốn tham gia như một đệ tử bình thường." "Không muốn làm người dẫn đầu, ta cũng hoàn toàn không có hứng thú." "Xin tông chủ tìm người khác."
Một đám bạch nhãn lang như thế, cũng xứng đáng để mình dốc hết sức bảo vệ bọn hắn sao? Cũng không soi gương mà xem lại mình đi. Trước đây khi mình gặp chuyện không may. Những người đã nhận ân huệ của mình trong bí cảnh. Hoặc được mình chỉ điểm. Hoặc là thiếu mình ân cứu mạng, cũng không thiếu người sau lưng đâm sau lưng hắn.
Lần này hắn tới Trung Châu vực có rất nhiều việc riêng, còn có nhiều mục đích khác. Không có thời gian, càng không muốn đi bảo vệ đám bạch nhãn lang kia.
Đại điện lại lâm vào tĩnh lặng. Đông đảo cao tầng của Vấn Kiếm Tông, người nào người nấy mặt mày nghiêm nghị không chút thay đổi, đồng tử lại hơi co lại. Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng Cố Hàn sẽ từ chối thẳng thừng.
Trung Châu vực là nơi địa linh nhân kiệt, vô số thiên kiêu. Bí cảnh lần này mở ra thậm chí có thể được coi là một thịnh sự mười năm có một. Không ít thiên kiêu của các tông môn sẽ tụ tập tại đó. Có thể trở thành người dẫn đầu thế hệ trẻ của một đại tông môn là một vinh quang lớn đối với bất kỳ tu sĩ trẻ tuổi nào, thậm chí có thể được ghi danh vào sử sách.
Vô số thiên kiêu trẻ tuổi khao khát trở thành một nhân vật như vậy. Nhưng hôm nay, Cố Hàn lại từ bỏ cơ hội rơi trúng mình mà trao cho người khác? Khiến bọn họ không thể hiểu nổi, càng không thể tin được.
Thái Hư Kiếm Chủ cũng hiếm khi cau mày, cứ im lặng nhìn Cố Hàn một hồi mới trầm giọng hỏi lại: "Ngươi xác định không muốn trở thành người dẫn đầu thế hệ trẻ của Vấn Kiếm Tông đến Trung Châu vực sao?" "Xin lỗi, đệ tử thực sự không có hứng thú với việc này." Cố Hàn nở một nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu kiên quyết.
"Cố Hàn!" "Ngươi có biết mình đang nói cái gì không!?" Đại trưởng lão chấp pháp điện có chút phẫn nộ. "Cơ hội như vậy, ngươi biết có bao nhiêu người tha thiết mơ ước không hả!?" "Dù ngươi có oán giận với tông môn, nhưng tông môn đã nhượng bộ! Ngươi đem tiền đồ của mình ra giận dỗi, có biết đây là hành động ngu xuẩn như thế nào không!?" "Hơn nữa, tông môn chọn ngươi làm người dẫn đầu, cũng bởi vì thiên phú tư chất của ngươi hoàn toàn xứng đáng với danh xưng đó!"
"Đủ rồi!" Thái Hư Kiếm Chủ lạnh lùng ngắt lời đại trưởng lão chấp pháp điện. Đại trưởng lão chấp pháp điện tức ngực phập phồng, khuôn mặt bình thường không giận dữ, uy nghiêm lâu nay trên mặt đều có chút đau lòng, đau vì sự không chịu tranh đấu của hắn! Rõ ràng có tư chất mạnh mẽ như thế, nhưng vì chuyện này mà tự cam đoạ lạc, thậm chí làm mất đi phong mang của mình! Quả thật ngu xuẩn!
"Cố Hàn, ý của ngươi là muốn làm một đệ tử bình thường đến Trung Châu vực sao?" "Ngươi thật sự không hối hận sao?" Thái Hư Kiếm Chủ với đồng tử đen láy sâu thẳm nhìn chằm chằm Cố Hàn, xác nhận lần cuối.
"Đúng vậy, làm đệ tử bình thường là tốt rồi." "Không hối hận." Nghe câu trả lời gần như kiên định của Cố Hàn. Thái Hư Kiếm Chủ thở dài khoát tay, ra hiệu hắn không còn gì thì có thể đi.
"Đệ tử cáo từ." Cố Hàn khẽ chắp tay rồi quay người rời khỏi đại điện. Nhìn bóng lưng áo trắng thẳng tắp dần biến mất khỏi tầm mắt. Thái Hư Kiếm Chủ cũng có chút đau lòng lắc đầu.
"Ai..." "Một khối ngọc tốt tuyệt thế như vậy, lại tự giấu ánh hào quang, thật đáng tiếc..."
"Hừ! Đệ tử ưu tú của Vấn Kiếm Tông đâu chỉ có một mình Cố Hàn này!" "Cố Hàn tiểu tử này thật sự cho rằng có thiên phú tư chất thì có thể không coi tông môn ra gì sao!" "Ta lại cảm thấy, Diệp Thanh Vân, người đã mang Liễu Như Yên còn toàn mạng được trong tay một con yêu thú nửa bước Quy Nhất cảnh, mới là một người có tiềm năng không tồi!"
Có trưởng lão đề nghị: "Bây giờ từ giờ đến lúc thịnh hội Trung Châu còn một khoảng thời gian!" "Tăng tu vi của hắn lên ít nhất đến Linh Cung cảnh tam trọng, không cần bồi dưỡng hắn thành người dẫn đầu của Vấn Kiếm Tông, cũng đủ để xếp vào hàng trung tâm!"
Lời này nhất thời nhận được sự đồng ý của tất cả trưởng lão. Dù sao đối với họ, lợi ích của tông môn vẫn là ưu tiên nhất. Cho dù biết chuyện lúc trước có liên quan đến Diệp Thanh Vân. Bọn họ vẫn chọn cách mở một mắt nhắm một mắt...
...
Gặp Cố Hàn đang trên đường về động phủ, khóe miệng hơi nhếch. "Nếu ta đoán không sai, đám cáo già trong tông môn có lẽ đã chọn bồi dưỡng Diệp Thanh Vân, tranh thủ thời gian này bồi dưỡng hắn thành một trong những người dẫn đầu." "Mà Diệp Thanh Vân cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội lần này, sẽ gia tăng tu vi của mình, tranh thủ ở Trung Châu vực, nơi nhân kiệt địa linh tỏa sáng." "Ha ha..."
"Như vậy cũng tốt, cho người ta thấy chút hy vọng, rồi lại đẩy hắn vào vực sâu, tương phản càng lớn thì càng khiến người ta thống khổ." Kiếp trước bị hào quang nhân vật chính của Diệp Thanh Vân làm cho thảm như vậy. Đời này mình có hệ thống, còn có danh hiệu phản phái thiên mệnh, giảm bớt ảnh hưởng của cốt truyện. Coi như là trêu chọc Diệp Thanh Vân cũng không thành vấn đề. Hắn sẽ không để đối phương quá dễ chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận