Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 121: Đều là trong dự liệu, huyết mạch ngược dòng tìm hiểu

Chương 121: Đều nằm trong dự liệu, truy tìm theo huyết mạch, tiến vào Bắc Hoang sơn mạch.
Đợi đến kỳ hạn cuối cùng mà Hàn Mộng Dao và đám cường giả Huyết Nguyệt Ma Tông đã hẹn, không khỏi nhíu mày.
Thời gian còn một hai canh giờ nữa là hết kỳ hạn chót, tại sao vẫn không thấy bóng dáng tên kia?
Dựa theo suy đoán của bọn họ, cái gã Diệp Thanh Vân kia sau khi gia tộc bị diệt vong, lại có một cường giả không biết đứng ra bảo vệ hai đứa gà mờ này lâu như vậy, hẳn là coi trọng hai người này lắm.
Có yếu tố này, đối phương dù không có thực lực cứu được cả hai người bọn họ, hẳn cũng nghĩ cách giằng co với bọn họ bằng các phương thức khác.
Nhưng mấy ngày nay, gã Diệp Thanh Vân này không có động tĩnh gì, giống như đã c·h·ết rồi vậy.
"Hừ! Các ngươi g·iết ta đi, ca ca Thanh Vân đã sớm phát hiện ra âm mưu quỷ kế của các ngươi rồi, tuyệt đối sẽ không tới đâu!"
Diệp Hinh, cô bé tuổi còn nhỏ, lại một lần nữa quật cường lên tiếng, dù tuổi còn nhỏ nhưng trong từng câu chữ đều lộ ra một loại khí phách xả thân vì người, 'ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục'.
Bên cạnh đó, huynh trưởng của nàng là Diệp Tiêu cũng ôm chung một ý chí.
Lại một canh giờ trôi qua.
"Hừ! Các ngươi đừng đắc ý, ca ca Thanh Vân nhất định sẽ đến cứu ta!"
Một lúc lâu sau.
"Ca ca Thanh Vân, huynh ở đâu rồi?..."
"Huynh mà không đến, Hinh Nhi sẽ bị bọn chúng g·iết mất... hu hu hu hu..."
Sắc mặt của huynh trưởng nàng là Diệp Tiêu cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Mấy ngày qua, đám người Hàn Mộng Dao liên tục rót vào đầu bọn họ.
Việc Thương Phong Diệp gia bị diệt vong, thực tế là do Diệp Thanh Vân chọc phải một kẻ không nên chọc.
Cuối cùng dẫn đến cả gia tộc phải hứng chịu tai họa diệt tộc.
Mà Diệp Thanh Vân là kẻ cầm đầu, không những không bị tổn thất gì, nghe nói còn ở Vấn Kiếm tông sống rất phong lưu, tự tại.
Càng ngày càng đến gần cái c·h·ế·t, nỗi sợ hãi dần nhen nhóm thành c·ơ·n gi·ậ·n.
Rõ ràng gã này mới là kẻ cầm đầu, bây giờ không những không đến thu dọn cục diện rối rắm mình để lại, mà lại trơ mắt nhìn bọn họ phải c·h·ế·t!
Hắn thật không ngờ, người biểu ca Diệp Thanh Vân mà hắn sùng bái từ nhỏ lại là một kẻ tư lợi như vậy!
"Chậc chậc chậc..."
Lại thêm nửa canh giờ trôi qua, Hàn Mộng Dao khẽ lắc đầu: "Xem ra biểu ca Thanh Vân của các ngươi đã từ bỏ các ngươi rồi, thậm chí hoàn toàn không định đến cứu các ngươi."
"Tông chủ, vậy tiếp theo nên xử lý đám người này như thế nào?"
Một cường giả Huyết Nguyệt Ma Tông cung kính hỏi.
Nghe vậy, Diệp Hinh và Diệp Tiêu nhất thời r·u·n lên, thân thể run lẩy bẩy.
Chỉ thấy thiếu nữ có đôi mắt đỏ rực, trạc tuổi bọn họ, đáy mắt lóe lên một tia t·àn nh·ẫ·n.
"Còn có thể làm sao, đương nhiên là g·i·ết thôi!"
"Có điều, hai người này làm trễ nải thời gian của đại nhân lâu như vậy, làm trễ nải thời gian của chúng ta lâu như vậy."
"Cũng không thể để chúng c·h·ế·t quá sảng khoái."
"Chặt hết tứ chi của chúng, ném vào huyết trùng uyên, định kỳ cho chúng dùng một chút trị liệu p·h·á·p t·h·u·ậ·t, để chúng ở trong đó nghỉ ngơi một năm rưỡi."
Hàn Mộng Dao vô cùng tốt bụng giải thích một chút huyết trùng uyên rốt cuộc là cái gì.
Đây là một c·ấ·m địa đặc biệt do Huyết Nguyệt Ma Tông xây dựng để luyện chế cổ trùng, trong đó chứa đựng vô số loại c·ô·n trùng với đủ loại hình dáng dữ tợn và n·ọc độc kỳ dị.
Nhất là khi nghe thấy một số loại c·ô·n trùng thích chui vào da thịt người, thậm chí vào trong não, để hút máu ăn tủy,
Diệp Hinh và Diệp Tiêu lập tức n·ổi hết da gà, cả người lạnh toát, mặt trắng bệch như n·g·ười c·h·ết.
"Ngươi... Các ngươi đám điên này! Ác ma!"
Diệp Hinh vốn là một t·hiếu nữ, nên cực kỳ sợ hãi các loài c·ô·n trùng.
Huống chi còn phải ở trong đó một năm rưỡi.
Hơn nữa, Hàn Mộng Dao còn cho người định kỳ dùng trị liệu p·h·á·p t·h·u·ậ·t để giúp họ chữa trị v·ết t·h·ươ·ng do c·ô·n trùng g·ặm nh·ấm, rồi lại tiếp tục bị gặm nhấm như cũ, lặp đi lặp lại không ngừng.
Rõ ràng tuổi tác của đối phương cũng xấp xỉ bọn họ, sao có thể nói ra những lời t·àn nh·ẫ·n như vậy!?
"Chẳng phải Diệp Thanh Vân mới là kẻ cầm đầu sao!? Oan có đầu, nợ có chủ, các ngươi muốn tìm thì đi tìm hắn đi!"
Diệp Tiêu hoảng sợ lên tiếng: "Sao lại trút c·ăm h·ờ·n lên người bọn ta?"
"Hiện tại không tìm thấy hắn mà!"
"Hơn nữa hắn lại giỏi về chạy trốn."
Hàn Mộng Dao khóe miệng nở một nụ cười ấm áp: "Cho nên chỉ có thể tìm các ngươi thôi!"
"Vốn nếu hắn chịu đến, ta cũng không phải không thể thả các ngươi, chỉ tiếc là... hắn đã chạy rồi."
Lời nói mà Hàn Mộng Dao cố ý thốt ra, khiến Diệp Tiêu và Diệp Hinh hoàn toàn sững sờ.
Nhưng sau một thoáng ngẩn người, trong đầu bọn họ tràn ngập sự phẫn nộ và không cam lòng.
Ở chung với nhau bao nhiêu năm như vậy, bây giờ bọn họ mới phát hiện ra biểu ca của mình là một kẻ âm hiểm ích kỷ như vậy!
Chỉ tiếc, bọn họ tỉnh ngộ đã vô dụng.
Thấy dọa dẫm đã đủ.
Hàn Mộng Dao dựa theo phân phó của Cố Hàn, lần nữa mở miệng nói.
"Nhưng Ma Tông ta có một môn c·ô·ng p·h·áp đặc thù có thể truy tìm và suy diễn người cùng dòng tộc thông qua huyết mạch."
"Nếu các ngươi bằng lòng phối hợp với chúng ta, phối hợp để truy tìm theo biểu ca của các ngươi."
"Chỉ cần các ngươi làm tốt, ta đảm bảo sự việc của chúng ta không những có thể xóa bỏ, mà còn có thể cho các ngươi những đền bù cực kỳ hậu hĩnh, thế nào?"
Lời này giống như là sợi dây thừng cuối cùng cho người ch·ế·t đuối.
Hai anh em Diệp Tiêu đang tuyệt vọng cùng nhau ngây người, lâm vào lựa chọn giãy dụa.
"Oan có đầu, nợ có chủ mà! Để các ngươi rơi vào tình cảnh như vậy, cũng là do Diệp Thanh Vân cả."
"Hắn là kẻ cầm đầu, khiến các ngươi phải đối mặt với tất cả bi thảm hiện tại, các ngươi tìm hắn về để hắn gánh chịu cái giá tương xứng, vốn là chuyện đương nhiên."
Dưới sự dẫn dắt mang theo tính cổ hoặc của Hàn Mộng Dao.
Hai anh em Diệp Tiêu hơi do dự rồi vùng vẫy, sau đó trong mắt lóe lên vẻ quyết định.
… Vấn Kiếm tông.
Động phủ bế quan của Cố Hàn.
Một tin tức đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
"Đại nhân, những việc ngài phân phó chúng ta đã làm xong."
"Hai anh em Diệp Tiêu nguyện ý chủ động phối hợp với huyết mạch chi thuật, đuổi bắt Diệp Thanh Vân."
Cố Hàn chậm rãi mở hai mắt, khóe môi hơi cong lên.
Sự việc phát triển vẫn luôn nằm trong dự tính của hắn.
Nếu như Diệp Thanh Vân sau khi sống lại thật sự nghĩa bạc vân thiên, quyết định đi cứu biểu đệ và biểu muội của mình.
Vậy thì khả năng rất lớn là hắn sẽ c·h·ế·t thêm một lần, thậm chí hao hết tất cả át chủ bài, kết cục như vậy hắn sẽ lời to.
Cho dù vì những gì hắn làm, mà khiến cốt truyện có sai sót, Diệp Thanh Vân chọn thay đổi, quyết định không đi cứu hai người.
Vậy hắn có thể nhân cơ hội đó mà làm, trực tiếp khống chế và mê hoặc hai anh em nhà kia, để bọn họ trở thành c·ô·ng cụ truy tìm Diệp Thanh Vân cho mình.
Nếu có thể, hai người này nói không chừng trong một cốt truyện nào đó ở giai đoạn sau sẽ đóng một vai trò vô cùng quan trọng.
Nghĩ theo mọi hướng, dù Diệp Thanh Vân có quyết định như thế nào thì đối với hắn đều có lợi mà không có hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận