Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 203: Ta càng ưa thích ngươi, lúc trước kiệt ngao bất thuần dáng vẻ

Chương 203: Ta càng thích ngươi, lúc trước dáng vẻ ngông nghênh bất thuần.
Một màn đáng sợ đột ngột xuất hiện, lập tức khiến vô số người của Tử Tiêu Tông kinh hồn bạt vía. Họ vội vàng mang theo ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Tử Vi Thần Tôn đang ngồi ở vị trí chủ tọa, tựa hồ chờ đợi tông chủ của mình ra lệnh. Nhưng qua ánh mắt sợ hãi của họ, có thể thấy rõ. Không ai trong số họ hy vọng tông chủ của mình lúc này lại lựa chọn cứng rắn, như thế quá đỗi ngu xuẩn! Những cường giả chỉ mới thể hiện khí tức trên bầu trời kia đã không phải là thứ mà Tử Tiêu Tông của họ có thể đối phó nổi.
Tử Vi Thần Tôn trước đó nói chuyện tuy rất bá đạo, nhưng lúc này lại sợ hãi tột độ.
"Bồi... Đi nhận lỗi!"
"Không tiếc bất cứ giá nào, xoa dịu cơn giận của vị đại nhân kia!"
Trong lúc vô tình, Tử Vi Thần Tôn vốn còn rất cứng đầu lúc trước, giờ phút này đã dùng kính xưng đối với Cố Hàn bằng tên giả.
Thế nhưng mọi chuyện đã quá muộn. Sứ giả được Tử Tiêu Tông phái đi để liên lạc thậm chí còn chưa kịp mở miệng trao đổi với cường giả trên tầng mây. Liền có một lực lượng vô cùng kinh khủng lập tức bộc phát.
Ầm!
Long tức mang theo khí tức hủy diệt, dung luyện từng lớp hư không, như một đạo sao chổi xé tan màn đêm ngoài thiên ngoại, lao thẳng xuống khu vực trung tâm của Tử Tiêu Tông.
Rắc rắc...
Gần như ngay lập tức, đại trận hộ tông mà Tử Tiêu Tông vẫn luôn tự hào, trước long tức đáng sợ này căn bản không chịu nổi một kích, trong nháy mắt vỡ tan thành những mảnh vỡ phù văn đầy trời! Các tu sĩ Tử Tiêu Tông không may bị long tức đánh trúng, thậm chí không có cơ hội phản kháng, cùng với những tòa nhà đổ nát tan tành, phút chốc bị nghiền nát thành bột mịn.
Chỉ là đợt công kích đầu tiên, đại trận hộ tông của Tử Tiêu Tông đã hoàn toàn tan vỡ, khu vực trung tâm với vô số đình đài lầu các sụp đổ thành phế tích, cảnh tượng tan hoang một mảnh!
Thảm trạng như vậy khiến Tử Vi Thần Tôn vừa sợ vừa giận. Nhưng cuối cùng nỗi kinh hoàng vẫn thắng thế, Tử Vi Thần Tôn vẫn muốn dùng bồi thường để giải quyết việc này: "Chờ một chút! Ở đây có hiểu lầm, chúng ta cứ ngồi xuống nói chuyện đã..."
"Y theo lệnh của đại nhân, hôm nay diệt trừ Tử Tiêu Tông các ngươi, chó gà không tha!"
Nhưng hai đại cường giả tông môn hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội nói nhảm.
Cường giả của Huyết Nguyệt Ma Tông cũng ra tay.
Ào ào ào...
Từng đợt huyết sắc hòa lẫn thành một biển hồng lưu, trong đó những tia sét màu đỏ sẫm hóa thành Lôi Xà gầm thét nổ tung, mang theo uy thế cuồn cuộn bao phủ cả thiên địa mà đến.
Thấy đối phương căn bản không cho bọn họ giải thích, mang tư thế muốn tiêu diệt hoàn toàn Tử Tiêu Tông. Mọi người của Tử Tiêu Tông dù kinh hãi, nhưng con thỏ bị dồn vào đường cùng cũng sẽ cắn người, huống chi là những tu sĩ đường đường của bọn họ?
"Đã các ngươi không chừa đường sống, vậy thì so cá chết rách lưới vậy!"
Hai mắt Tử Vi Thần Tôn đỏ ngầu, dẫn theo một đám cường giả Tử Tiêu Tông lập tức xông lên, muốn tiến hành phản kháng liều chết cuối cùng....
...
Vọng Nguyệt Đảo, bên trong sân nhỏ của Cố Hàn.
"Phù Dao trưởng lão, chuyện này phải làm sao bây giờ! Chúng ta đã không thể liên lạc được với tông môn!"
Mấy cường giả Tử Tiêu Tông bị trấn áp bởi một lực lượng thần bí, lúc này sắc mặt người nào người nấy đều hết sức khó coi. Vì ngay vừa rồi, bọn họ đã hoàn toàn mất liên lạc với tông môn. Không cần suy nghĩ nhiều, việc tông môn gặp phải tình huống đột ngột này, tuyệt đối là đang gặp phải đại nguy cơ.
Phù Dao Chí Tôn vẫn chưa vội trả lời. Nỗi hoảng sợ lo lắng trong lòng hắn còn nhiều hơn những người khác. Thậm chí ruột gan cũng muốn hối hận xanh cả lên. Bọn họ đã đánh giá quá thấp năng lực đáng sợ của Tô Trường Ca này. Nếu như bọn họ thăm dò kỹ càng hơn một chút, có thái độ cung kính hơn một chút trong quá trình thăm dò, có lẽ sự tình cũng đã không phát triển đến tình cảnh này rồi?
"Tô Trường Ca! Rốt cuộc ngươi có còn là người không!"
Thanh Lê Nhi cũng bị trấn áp, không biết lấy sức ở đâu ra, giãy giụa gào lên giận dữ: "Ngươi thân là người ngoài học lén truyền thừa của Tử Hà Tông ta không nói, giờ lại còn ỷ thế hiếp người, muốn trực tiếp hủy diệt Tử Tiêu Tông ta, ngươi quả thực là đồ điên..."
Nhưng nàng còn chưa kịp nói hết câu đã bị tiếng quát giận dữ của Phù Dao Chí Tôn cắt ngang.
"Ngươi đồ ngốc im miệng!"
"Nếu không phải ngươi tự cho mình là đúng, mạo phạm Tô công tử, sao chúng ta có thể gặp phải tai bay vạ gió như thế này!"
"Uổng cho ngươi vẫn là đệ tử thân truyền của Tử Tiêu Tông, ta đã từng còn xem ngươi là hy vọng phục hưng tông môn ta!"
"Bây giờ xem ra ta thật sự là mù mắt rồi, vậy mà lại cho rằng đồ ngốc như ngươi sẽ có cơ hội phục hưng Tử Tiêu Tông ta!"
Phù Dao Chí Tôn mắng lớn, lửa giận trong lòng sục sôi đến cực điểm. Tu luyện giới coi trọng cái gì vương pháp, coi trọng cái gì công bằng? Kẻ có nắm đấm lớn, cái đó mới là công bằng duy nhất, vương pháp duy nhất. Thanh Lê Nhi tuổi trẻ khí thịnh, có lúc không phân rõ cục diện cũng hết sức bình thường. Hơn nữa, lúc trước cũng là do bọn họ nhất thời mắt mù, hoàn toàn không biết Cố Hàn nắm giữ một năng lực đáng sợ như vậy, dẫn đến việc đoán sai cục diện.
Nhưng bây giờ người sáng mắt đều biết, chọc giận Cố Hàn, bọn họ chỉ có chết không có chỗ chôn. Thế mà Thanh Lê Nhi việc đã đến nước này chẳng những không hiểu ra được điều này, thậm chí còn lớn tiếng chỉ trích Cố Hàn. Rốt cuộc là quá ngu, quá chậm chạp, hay là ngại bọn họ chết không đủ nhanh, chết không đủ thảm?
"Sư bá, sao người lại... "
Nghe sư bá của mình mắng mình, Thanh Lê Nhi nhất thời sửng sốt, có vẻ hơi không thể tin. Sư bá của mình từ nhỏ đến lớn đều hết mực sủng ái nàng, cho nàng không ít điều kiện thuận lợi. Bây giờ tại sao lại muốn giúp một tên đáng ghét mà răn dạy chính mình? Rõ ràng nàng mới là người của Tử Tiêu Tông! Rõ ràng nàng làm mọi chuyện đều chỉ vì bênh vực cho tông môn của mình, vậy thì sai ở chỗ nào?
"Nghiệt chướng! Nghiệt chướng a! Ta thấy những năm này ngươi tu hành, cái đầu của ngươi cũng tu hư hết rồi!"
Thấy Thanh Lê Nhi không những không nghe ra ý tứ trong lời của mình. Mà còn có dáng vẻ kiểu như "sư bá sao lại giúp người ngoài mắng ta như vậy?", Phù Dao Chí Tôn tức đến thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi. Lúc trước tại sao hắn không nhận ra sư điệt này của mình lại ngu xuẩn đến mức này?
"So với bộ dạng chật vật của các ngươi bây giờ."
Nhấp một ngụm trà, từ đầu đến cuối Cố Hàn vẫn luôn quan sát mọi thứ khẽ cười nói: "Ta vẫn là càng thích dáng vẻ ngông nghênh bất thuần của các ngươi lúc trước."
Lời này sát thương không lớn, nhưng tính sỉ nhục cực cao. Thanh Lê Nhi lại muốn mở miệng khiển trách Cố Hàn tàn nhẫn. Cố Hàn lại xoay chuyển câu chuyện.
"Hơn nữa ngươi biết không? Thật ra ta vốn cũng không định ra tay với Tử Tiêu Cung các ngươi, nhưng ngươi hết lần này đến lần khác lại muốn chọc giận ta."
"Cha không dạy con là tội, ngươi không có cha, vậy thì để cho tông môn ngươi trả giá đắt là tốt rồi."
"Ngươi... ."
Sắc mặt Thanh Lê Nhi nhất thời cứng đờ, não bộ cũng vì thế mà ngừng hoạt động. Lời của Cố Hàn không khác gì đang nói nàng phải gián tiếp gánh lấy mọi trách nhiệm. Tông môn bị hủy diệt, đều có liên hệ với nàng! Nàng... thành tội nhân của Tử Tiêu Tông! Thanh Lê Nhi cả người như đã mất đi toàn bộ sức lực, mặt tái nhợt như tờ giấy, hoàn toàn thất hồn lạc phách ngã xuống đất.
Thấy một màn này, Cố Hàn trong lòng vẫn không mảy may cảm thông. Không nói trước, đối phương vốn sẽ là người của phe chính diện trong tương lai. Hơn nữa, không có cái tên Diệp Thanh Vân mang nội dung cốt truyện đặc thù che chở cùng với vạn cổ khí vận gia thân, còn dám liên tiếp nhắm vào hắn. Vậy thì hãy để nàng thấy Tử Tiêu Tông bị hủy diệt chỉ vì mình, để nàng trong đau khổ tuyệt vọng mà không thể tự kiềm chế...
Bạn cần đăng nhập để bình luận