Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 129: Các nàng thật mất đi sư huynh

Ầm ầm! Sấm sét nổ vang, mưa lớn trút nước.
Mưa rơi xuống, hòa vào vũng bùn, mấy người căn bản không phân rõ được, những giọt nước theo khuôn mặt trượt xuống kia, rốt cuộc là nước mắt hay nước mưa.
Sư huynh đi thật rồi... Các nàng thật sự đã mất sư huynh...
"Sư huynh... Sư huynh! !"
Không màng đến những vết thương đau đớn do chính mình gây ra, Liễu Như Yên loạng choạng bò dậy, hướng về phía nơi Cố Hàn biến mất đuổi theo.
Bất quá, nàng căn bản không thể nhìn thấy bóng dáng sư huynh, chỉ thấy mấy mảnh vỡ ánh sáng theo gió bay lên, dần dần tan biến.
"Sư huynh... Ngươi ở đâu?"
"Ngươi quay về đi có được không? Ta thật sự biết sai rồi..."
Liễu Như Yên khóc nghẹn giọng khàn khàn, nước mắt nước mũi giàn giụa. Nàng dùng tay đào bới chỗ bùn đất Cố Hàn biến mất.
"Chỉ cần huynh chịu quay lại, huynh đối xử với ta thế nào cũng được, ta có thể xem như mình một mực chuộc tội với huynh!"
Tay nàng càng đào càng nhanh. Không để ý làn da trắng nõn bị sỏi cát làm xước. Không màng đến móng tay bật máu, ngón tay rỉ ra máu tươi kinh hãi. Không quan tâm trái tim đau đớn như muốn nứt ra, không ngừng tăng tốc độ đào đất.
Mưa xối xả rơi xuống. Cái hố nhỏ Liễu Như Yên đào đã trở thành một vũng máu lớn kinh hoàng vì lẫn lộn với nước mưa và máu tươi.
"Đủ rồi..."
Sở Ấu Vi có chút thất thần, chậm rãi đi đến bên cạnh nàng. Nhìn Liễu Như Yên không quan tâm đến mình, vẫn đang không ngừng đào đất, vừa phẫn nộ vừa đau khổ. Nàng đã sớm nói với con ngốc này rằng Diệp Thanh Vân có vấn đề. Vậy mà gia hỏa này vẫn cố chấp yêu đương não ngu ngốc! Giờ lại làm ra vẻ đau khổ thế này, lại đang cố ý làm cho ai xem?!
Cơn giận nhất thời bùng nổ.
"Ta nói đủ rồi! Ngươi không nghe thấy sao! ?"
Sở Ấu Vi không chút nhẹ nhàng nắm tóc Liễu Như Yên, giật mạnh nàng lên.
"Thả ta ra! Ta phải đi tìm sư huynh!"
Liễu Như Yên phát điên giãy giụa. Tay chân múa may vô tình quăng trúng Sở Ấu Vi một cái tát.
Là sư tỷ lớn nhất trong số các nàng, luôn điềm tĩnh nhất, Sở Ấu Vi giống như bị một tát của Liễu Như Yên chọc giận.
"Bốp!"
Lập tức trả lại một cái tát.
"Ngươi mẹ nó giờ còn giả bộ cho ai xem!?"
"Ta đã sớm nói với ngươi, Diệp Thanh Vân có vấn đề rồi, mà cái con ngốc này hết lần này đến lần khác vẫn nói ra những lời ngu ngốc!"
"Giờ thì sư huynh đã rời bỏ chúng ta rồi, ngươi vui vẻ chưa!?"
"Bây giờ lại làm ra vẻ hối hận, lại đang diễn cho ai xem vậy hả?"
"Lão nương đây còn thấy ghê tởm thay cho ngươi!"
Nói rồi, Sở Ấu Vi phẫn hận đánh liên tiếp mấy cái tát. Hành động này như châm ngòi cho Liễu Như Yên.
"Ngươi dựa vào cái gì đánh ta! ?"
"Ta chỉ là không muốn đi vào vết xe đổ, ta chỉ là bị Diệp Thanh Vân kia lợi dụng, bị hắn lừa gạt, ngươi dựa vào cái gì mà trốn tránh trách nhiệm, đổ hết lên người ta!"
Liễu Như Yên hét lớn. Trực tiếp đánh nhau với sư tỷ Sở Ấu Vi.
"Các ngươi đừng đánh nhau nữa, đừng đánh nữa! !"
Lạc Bạch Chỉ cũng đang dầm mình trong mưa, muốn tiến lên can ngăn. Nhưng mưa lớn quá dày đặc, làm mờ mắt, khiến cho việc khuyên can của nàng quá đỗi yếu ớt. . .
"Thật là một màn kịch đặc sắc đây."
Một giọng nữ du dương, khó lường bỗng vang lên. Tô Lãnh Nguyệt bỗng hiện ra, xuất hiện bên cạnh Mộc Bạch Lăng, người đang ngây ngốc như mất hồn, trong tay vẫn còn cầm những mảnh đào vụn.
Xung quanh nàng dường như có một lớp chắn pháp tắc đặc biệt, hoàn toàn ngăn cách mưa lớn. Đến mức cả người nàng không hề ướt át chút nào.
Thấy Mộc Bạch Lăng vẫn cứ đờ đẫn như khúc gỗ, mất hết hồn phách, Tô Lãnh Nguyệt không giận, khóe miệng khẽ cong lên một đường nét đầy ẩn ý.
"Ngươi biết không?"
"Cố Hàn vẫn luôn mong chờ ngày hôm nay đến."
"Mong chờ ngày ta hủy diệt cái nơi đã mang đến nhiều đau khổ cho hắn, mong chờ hắn có thể hoàn toàn rời khỏi nơi này."
Những lời này như một chiếc búa tạ, khiến Mộc Bạch Lăng đang ngây người bỗng tỉnh mộng, đột ngột thức tỉnh. Thay vào đó là vẻ mặt thương tiếc và không thể tin nổi.
"Bớt ở đó mà ăn nói bừa bãi! "
"Hàn nhi là người thế nào ta hiểu rõ nhất! Vấn Kiếm Tông là nơi đã nuôi dưỡng hắn bao năm, lúc nhỏ hắn còn nói nơi đây là nhà tốt nhất của hắn, làm sao hắn nhẫn tâm hủy diệt nơi này!"
"Mà lại... là ta đã làm sai, là ta làm Hàn nhi thất vọng, chuyện này căn bản không liên quan đến tông môn, sao Hàn nhi có thể liên lụy phẫn nộ của mình đến tông môn được!?"
"Việc Hàn nhi quyết định rời tông môn bây giờ, chắc chắn là do ngươi ở sau lưng mê hoặc!"
Lời giải thích này dường như đã thuyết phục chính Mộc Bạch Lăng. Vẻ mặt ngây ngốc đã biến mất, thay vào đó là sự phẫn hận và căm thù đối với Tô Lãnh Nguyệt.
Một bên khác, Sở Ấu Vi và Liễu Như Yên đang đánh nhau trong vũng bùn dưới mưa cũng nghe thấy cuộc trò chuyện này, nhất thời dừng động tác. Họ ném về phía Tô Lãnh Nguyệt một ánh mắt phẫn hận tột độ.
"Tậc tậc tậc..."
Tô Lãnh Nguyệt lắc đầu, khẽ tặc lưỡi.
"Quả nhiên, về bản chất các ngươi đều là một lũ như nhau cả."
"Đùn đẩy trách nhiệm đúng là được các ngươi diễn giải phát huy một cách vô cùng tinh tế đây."
Ánh mắt Tô Lãnh Nguyệt không hề né tránh, lướt nhìn mấy người một lượt, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Mộc Bạch Lăng.
"Ngươi có phải đang cảm thấy rất cảm động về hành động của mình lúc trước không?"
"Có phải đang cảm thấy chỉ cần giết Diệp Thanh Vân, tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra, ngăn cách giữa các ngươi sẽ hoàn toàn biến mất?"
"Ha ha..."
"Những hình ảnh ngươi thấy trong Luân Hồi Thần Kính, cũng chỉ là một trong những kiếp mà A Hàn đã trải qua."
"Đau khổ mà ngươi trải qua, cũng chỉ là một trong vô vàn đau khổ của hắn thôi, mới thế này đã không chịu đựng được nữa rồi sao?"
"Hắn tuân theo rất nhiều lần ước định."
"Vậy còn ngươi?"
Tô Lãnh Nguyệt chậm rãi ngồi xuống, vỗ vỗ khuôn mặt đờ đẫn cứng ngắc của Mộc Bạch Lăng.
"Một lần cũng không."
"Cho dù hắn đã ám chỉ, thậm chí đã chỉ rõ cho ngươi biết Diệp Thanh Vân có vấn đề, ngươi vẫn hết lần này đến lần khác tin Diệp Thanh Vân, ngược lại đẩy hắn xuống vực sâu."
"Bây giờ, ngươi còn chưa hoàn toàn giết tên kia, liền đã đơn giản thở phào nhẹ nhõm vì Cố Hàn."
"Liền tự mình cảm động cảm thấy, những đau khổ mà ngươi từng gây ra cho Cố Hàn, những gì mà ngươi đã từng làm tổn hại Cố Hàn, liền có thể xóa bỏ hết sao?"
"Quả nhiên là vậy, bản chất của ngươi vẫn hoàn toàn tự tư như trước đây."
Mỗi một lời Tô Lãnh Nguyệt nói ra đều đâm sâu vào trái tim Mộc Bạch Lăng, khiến thân thể nàng không kìm được mà run rẩy.
"Còn cả các ngươi."
Tô Lãnh Nguyệt không chút khách khí cười nhạo ba người Sở Ấu Vi: "Các ngươi rõ ràng đã sớm biết hình ảnh về kiếp trước của sư huynh mình, cũng hiểu rõ đại khái Diệp Thanh Vân là người như thế nào."
"Nhưng các ngươi đã đưa ra được biện pháp hữu hiệu nào sao?"
Ánh mắt nàng đầu tiên nhìn về phía Sở Ấu Vi.
"Về một mặt nào đó, ngươi là người nhìn rõ mọi chuyện nhất, nhưng cũng là người tự cho mình đúng, ngu xuẩn không có thuốc chữa nhất."
"Ngươi rõ ràng đã hiểu rất nhiều về hình ảnh kiếp trước của A Hàn, biết Diệp Thanh Vân có vấn đề."
"Vì sao không trực tiếp ra tay giết Diệp Thanh Vân từ sớm?"
"Nhất định phải tìm lý do để sư phụ ngu ngốc của mình thấy rõ được bộ mặt của Diệp Thanh Vân, hết lần này đến lần khác trì hoãn, thật sự là quá ngu."
Nói rồi, ánh mắt Tô Lãnh Nguyệt lại nhìn về phía Lạc Bạch Chỉ.
"Còn cái gì mà Kiếm Tâm Thông Minh, hành sự tiêu sái, là kiếm tu đường đường chính chính sao?"
"Ta nhổ vào! Cái thời đại này kiếm tu đúng là ngày càng suy đồi, cái loại làm việc không quả quyết, tầm mắt thiển cận như ngươi cũng được gọi là kiếm tu à?"
"Tiện nhân thì có."
"Còn ngươi?"
Tô Lãnh Nguyệt lần nữa nhìn về phía Liễu Như Yên.
"Thành phần của ngươi như thế nào, ta không muốn phê bình nữa, hoàn toàn không thể cứu vãn nổi."
"Đầu óc toàn chứa c**, ta thấy ngươi đừng tu đại đạo làm gì nữa, xuống mà ở cùng nhà xí, hai ngươi quả thực là một cặp tuyệt phối." . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận