Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 81: Cái này bảo dược là tự mình chạy đến trên người ta, các ngươi tin sao?

Chương 81: Cái này bảo dược tự chạy đến người ta, các ngươi tin không?
Trọng điểm không phải điều này. Mà là đám người kia muốn mình giao ra cơ duyên có được trong di tích. Hắn có cơ duyên cái cọng lông! Đặc biệt đi vào đã bị hai tôn thủ hộ di tích đuổi cho chạy trối chết, có thể sống mà trốn ra được, đã coi như có thể thắp nhang cầu nguyện!"Nơi di tích đại năng Thánh cảnh này hoàn toàn trống không, ta căn bản không thu hoạch được bất cứ cơ duyên gì!" Dường như bị đâm trúng chỗ đau, giọng Diệp Thanh Vân cũng có chút tức giận: "Hơn nữa, ta vừa mới tiến vào bên trong, liền kích hoạt cấm chế!""Bị hai tôn thủ hộ di tích truy đuổi khắp nơi, bây giờ các ngươi lại đòi cơ duyên?" "Đến cái lông cũng không có!" Mọi người nhất thời bị giọng điệu quả quyết lại phẫn hận của Diệp Thanh Vân làm cho kinh ngạc, ngây ngẩn một hồi. Nhưng đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó, nhất thời càng thêm phẫn nộ. "Tên nhóc thối! Ta thấy ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!" "Vừa rồi chúng ta đã đi dò xét, di tích này đã rất nhiều năm chưa từng mở ra, chỉ có ngươi và Huyền Nguyệt thánh nữ là hai nhóm người đầu tiên đi vào!" Vừa nói, tên tu sĩ dáng người khôi ngô kia trực tiếp túm cổ áo Diệp Thanh Vân, giọng điệu hung ác phẫn nộ: "Lão tử trông giống dễ lừa vậy sao!?" "Nếu ngươi còn không thành thật, đừng trách lão tử không khách khí với ngươi!" Mặt Diệp Thanh Vân hơi trầm xuống. Trước mặt mọi người bị người nắm chặt cổ áo như gà con xách lên, vốn đã là chuyện cực kỳ sỉ nhục. Nhưng khi nhìn thấy phía sau tên tu sĩ này là mười tên tu sĩ Quy Nhất Tông. Với việc chính mình vừa mới trải qua một trận đại chiến, Bạch lão tạm thời cũng không thể ra tay. Hắn vẫn là cố nén phẫn hận trong lòng. Trong lòng lẩm nhẩm 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, mối nhục hôm nay ngày khác chắc chắn gấp trăm lần hoàn trả, mới miễn cưỡng chế ngự được cảm xúc đang sôi trào! "Hắn nói là thật, chúng ta vừa tiến vào đại sảnh di tích, liền bị hai tôn thủ hộ di tích truy sát." Lãnh Huyền Nguyệt thở dài, tiếp lời: "Trong đó cũng không có cái gọi là thiên tài địa bảo nào, chỉ có cỏ dại." "Ta mơ hồ thấy ở trung tâm di tích có một tế đàn cổ, có lẽ chỗ đó sẽ có một vài cơ duyên đặc thù." Lời này khiến bầu không khí có chút cổ quái. Nhưng Lãnh Huyền Nguyệt dù sao cũng là thánh nữ Thiên Âm thánh địa, ít nhất ở một số phương diện vẫn có uy vọng nhất định. "Được thôi.""Vậy phiền phức thánh nữ và tiểu tử này ở đây chờ thêm một chút." "Chúng ta vào trong dò xét một phen." Một vị thánh tử có thân phận không thua gì Lãnh Huyền Nguyệt mở miệng nói. Dù sao, Lãnh Huyền Nguyệt và Diệp Thanh Vân cùng nhau đi ra từ trong di tích. Hai người theo một phương diện nào đó mà nói là người hợp tác. Tự nhiên cũng phải phòng bị Lãnh Huyền Nguyệt cố ý phối hợp với Diệp Thanh Vân để giải vây... Nửa khắc đồng hồ trôi qua rất nhanh. Mấy vị tu sĩ thực lực mạnh nhất lập thành đội thăm dò, mặt mày xám xịt, thần sắc có chút hung ác hiểm độc đi ra. "Tình hình thế nào?" Gặp mấy người đi ra, rất nhiều tu sĩ chờ bên ngoài vội vàng tiến lên hỏi han. Người dẫn đầu là Vương Đằng thánh tử Thái Huyền thánh địa lắc đầu: "Chúng ta vừa tiến vào đại sảnh di tích, liền bị hai tôn tượng đá cổ quái, hư hư thực thực là thủ hộ di tích tấn công." "Thực lực hai pho tượng đó rất mạnh, gần như đạt tới cảnh Thần Đài!""Hơn nữa, theo quan sát của ta, khu vực vốn mọc đầy thiên tài địa bảo, vậy mà toàn là cỏ dại...." Diệp Thanh Vân lạnh lùng hừ một tiếng, vừa muốn mở miệng mỉa mai vài câu. Thì nghe Vương Đằng lời nói xoay chuyển: "Có điều, theo quan sát của ta, khu vực kia có dấu vết bị hái lượm, hẳn là có người đã hái hết thiên tài địa bảo vốn sinh trưởng ở đó!" Lời này vừa nói ra, không gian lại lâm vào tĩnh lặng. Nhưng rất nhanh, tất cả mọi người giống như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt cực kỳ bất thiện nhìn về phía Lãnh Huyền Nguyệt và Diệp Thanh Vân. Nếu nói có thể vào di tích hái, thì ngoài nhóm người đầu tiên vào di tích là Lãnh Huyền Nguyệt và Diệp Thanh Vân còn có thể là ai?"Các ngươi đừng quá đáng!" Mặt Lãnh Huyền Nguyệt cũng trở nên khó coi. Nàng dù sao cũng là thánh nữ Thiên Âm thánh địa, đám người kia lẽ nào muốn lục soát người nàng trước mặt mọi người? Nếu việc này truyền đi, thanh danh của nàng sẽ hoàn toàn mất hết!"Thân ngay không sợ bóng nghiêng!" Diệp Thanh Vân bước ra, chắn trước mặt Lãnh Huyền Nguyệt: "Đã nói không lấy cơ duyên, thì chính là không lấy!""Soát người thì được, nhưng nếu như các ngươi không tìm được đồ mình muốn, hôm nay, nhất định phải trả lại công đạo cho ta và thánh nữ Huyền Nguyệt!""Thanh Vân huynh..." Đôi mắt đẹp của Lãnh Huyền Nguyệt tràn đầy cảm động. Tuy tên gia hỏa này gần đây luôn kéo mình xuống bùn, trông thì ngon mà vô dụng. Nhưng vào thời khắc mấu chốt như bây giờ lại đứng ra bảo vệ mình như vậy, vẫn khiến nàng thấy cảm động. . . Cảm nhận được ánh mắt từ sau lưng Lãnh Huyền Nguyệt nhìn đến, khóe môi Diệp Thanh Vân hơi nhếch lên. Cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân như thế, lại không hề nguy hiểm, sao hắn có thể bỏ qua? Hắn vốn dĩ có thu hoạch được cái cơ duyên nào đâu. Đám người kia thì làm sao có thể từ trên người hắn tìm ra đồ vật liên quan tới di tích đại năng Thánh cảnh? Rất nhanh có người nhận được mệnh lệnh, dẫn đầu tiến lên lục soát người Diệp Thanh Vân. Vốn dĩ nhìn thấy bộ dáng hoàn toàn không để ý của Diệp Thanh Vân, bọn họ trong lòng đã vô ý thức cảm thấy không có thu hoạch gì. Nhưng giây phút sau, một gốc linh thảo tỏa ánh sáng kỳ dị liền vừa vặn được tìm thấy trong túi áo khoác của Diệp Thanh Vân! Thiên Tinh Thảo huyền phẩm! Loại thiên tài địa bảo này chỉ xuất hiện ở nơi linh khí cực kỳ nồng đậm! Vừa đúng với di tích đại năng Thánh cảnh mà bọn họ đã thăm dò trước đó!"Cái này sao..."" Diệp Thanh Vân cả người có chút mờ mịt, trên người mình sao lại mọc ra một gốc kỳ quái thế này?""Nói bậy! Các ngươi cố tình bỏ Thiên Tinh Thảo vào người ta, hỏng... " Chưa để Diệp Thanh Vân nói hết lời. Tu sĩ phụ trách soát người lại từ trong y phục hắn tìm ra hết gốc này tới gốc khác, toàn là thiên tài địa bảo đặc thù mà chỉ có trong di tích mới có! Ám U Thảo huyền phẩm...... Huyền Hoàng lộ địa phẩm... Cuối cùng thậm chí còn tìm ra hai gốc Thánh Tâm Hoa thiên phẩm! Không khí dường như ngưng đọng hoàn toàn vào lúc này. Tu sĩ xung quanh ngơ ngác. Diệp Thanh Vân càng mờ mịt hơn, trong đầu chỉ cảm thấy như có sấm sét giữa trời quang oanh tạc. Không phải... Đây là tình huống gì!?? Sao hắn không nhớ đã hái mấy thiên tài địa bảo này bao giờ!?? Lẽ nào mình lại bị trúng ảo thuật trong lúc vô hình!? Nhưng khi nghĩ đến tình cảnh mình hiện tại đang gặp phải, mồ hôi lạnh đã không kìm được theo trán Diệp Thanh Vân chảy ra. Khóe miệng hắn gượng gạo kéo ra một nụ cười vừa xấu hổ lại bất đắc dĩ: "Chư vị đạo hữu, nếu như ta nói những thứ này tự chạy đến trên người ta, ta hoàn toàn không biết gì hết..." "Các ngươi tin không?"... Cố Hàn ẩn mình trong bóng tối. Mỉm cười quan sát vở kịch này. Đây chính là món quà lớn khác hắn chuẩn bị cho Diệp Thanh Vân. Việc tung tin hấp dẫn tu sĩ tụ tập ở đây chỉ là tiền đề. Điều quan trọng nhất là để bọn họ trực tiếp xung đột với Diệp Thanh Vân. Vì vậy, lúc trước ở bên trong di tích thôi động Hành Tự Bí rời đi, trong khoảnh khắc tiếp xúc với Diệp Thanh Vân. Hắn đã tiện tay nhét mấy cây thiên tài địa bảo sinh trưởng từ di tích vào người Diệp Thanh Vân, khi hắn hoàn toàn không phát giác. Mọi vận mệnh đều đã được ngầm định giá. Chẳng phải là hắn đang rất vui vẻ hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận