Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 78: Diệp Thanh Vân phát hiện Thánh cảnh di tích? Bất quá trong dự liệu

Chương 78: Diệp Thanh Vân phát hiện di tích Thánh cảnh? Bất quá trong dự liệu
Sắc mặt Diệp Thanh Vân cũng khó coi không kém.
Hắn biết, chuyến đi bí cảnh lần này, hắn không những không có tiến triển thêm bước nào với Lãnh Huyền Nguyệt. Ngược lại bởi vì đủ loại nguyên nhân, khiến quan hệ xuống đến mức đóng băng. Nhất là những chuyện xảy ra ở Bách Yêu cốc, ngay chính hắn còn cảm thấy vô cùng mất mặt! Nhất là Bạch lão, thật là làm hắn quá mất mặt mà!
Hắn vừa định mở miệng oán thầm Bạch lão vài câu trong lòng.
"Thanh Vân, ta cảm nhận được một luồng khí tức Thánh cảnh như có như không ở gần ngươi!"
"Ngươi cẩn thận tìm một chút, nói không chừng xung quanh ngươi có di tích của đại năng Thánh cảnh nào đó!"
Lời này vừa nói ra, tâm tình bất mãn oán giận vừa mới trỗi dậy của Diệp Thanh Vân nhất thời tan biến hết.
Sau khi ngẩn người một lát, thay vào đó là sự mừng rỡ vô tận.
Quả nhiên là ứng với câu nói, không trải qua mưa gió, sao có thể thấy cầu vồng! ?
Di tích của đại năng Thánh cảnh!
Trong thời đại này, cường giả Thánh cảnh đã được xem là những người đứng trên đỉnh tháp!
Nếu có thể bỏ cơ duyên này vào trong túi, hắn chắc chắn sẽ phất lên như diều gặp gió, con đường quật khởi không ai cản nổi!
"Thật sao?"
Khống chế biểu lộ trên mặt, khóe môi Diệp Thanh Vân hơi nhếch lên, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lãnh Huyền Nguyệt.
"Ngươi có thể đi, nhưng về sau ta tìm được cái gì, gặp cái gì, ngươi đừng hối hận là được."
Vốn dĩ Diệp Thanh Vân định độc chiếm phần cơ duyên này, nhân tiện đuổi Lãnh Huyền Nguyệt đi.
Mặt mũi cũng quan trọng không kém lớp áo.
Mất mặt quá lớn trước vị thánh nữ Lãnh Huyền Nguyệt này.
Chuyện này truyền đi, nhất định sẽ gián tiếp gây ra tổn thất cực lớn đến thanh danh và uy vọng của hắn.
Thế nên hắn không thể nói hết những lời trong lòng, thậm chí còn cố tình giữ lại.
Một mặt khác, đương nhiên là vì sử dụng.
Nếu như tiếp theo di tích Thánh Nhân có đại hung hiểm, ít nhất còn có Lãnh Huyền Nguyệt làm trợ lực.
"..."
Lãnh Huyền Nguyệt cũng có chút phẫn nộ uất ức nghe vậy, thần sắc cứng lại, một hồi sáng tối chập chờn.
Nhìn thấy Diệp Thanh Vân khôi phục dáng vẻ tự tin và phấn khích, chẳng lẽ hắn đã phát hiện cơ duyên nghịch thiên nào đó xung quanh rồi?
Không để ý đến Lãnh Huyền Nguyệt.
Diệp Thanh Vân đã theo chỉ thị của Bạch lão.
Tập trung phát thần niệm, hướng về nơi khả nghi tiến hành thăm dò tìm kiếm.
Rất nhanh, ánh mắt Diệp Thanh Vân sáng lên, ngũ quan đều vì quá mừng rỡ mà hơi co rúm.
"Tìm được rồi!"
"Cửa vào di tích đại năng Thánh cảnh..."
Ngăn chặn khí huyết có chút sôi trào muốn nghịch dâng trào do quá mừng rỡ kích động.
Diệp Thanh Vân đưa tay ấn lên một tảng đá màu đen không mấy bắt mắt, rót linh khí của mình vào trong.
Ông!
Rất nhanh, trên vách đá đen kịt xung quanh có điểm điểm tinh mang lấp lánh, hòa lẫn vào nhau, tạo thành các minh văn cổ xưa tối nghĩa.
Khi tất cả minh văn đều được thắp sáng hoàn toàn trong nháy mắt, một loại năng lượng kỳ dị lan tỏa ra.
Vách đá rung lên ong ong, đá núi rơi xuống.
Rất nhanh, một cầu thang đá lộ ra, thông xuống dưới lòng đất sâu, độ rộng chỉ đủ cho một người đi qua.
"Đây là..."
Lãnh Huyền Nguyệt, người một mực ở bên cạnh thu hết tình hình vào mắt, hoàn toàn mộng mị.
Nơi không hề có gì đặc biệt như thế, mà lại lại ẩn giấu di tích đặc thù không ai hay biết!
Mà lời lẩm bẩm mà Diệp Thanh Vân vừa mới mừng rỡ kích động cũng đã bị nàng nghe hết.
Diệp Thanh Vân phát hiện chính là di tích đại năng Thánh cảnh!
"Thánh nữ Huyền Nguyệt, Diệp mỗ trước đó cũng đã nói, ngươi đã lựa chọn tin tưởng Diệp mỗ, Diệp mỗ sẽ không để ngươi thua quá thảm."
Thanh âm Diệp Thanh Vân lần nữa khôi phục cởi mở tự tin: "Đã ngươi theo ta đến nơi này, vậy chúng ta cùng nhau vào di tích này thăm dò."
Lãnh Huyền Nguyệt khẽ mím môi đỏ, không nói gì.
Nhưng theo ánh mắt của nàng đã hoàn toàn thay đổi mà nói.
Hình tượng của Diệp Thanh Vân trong mắt nàng lại trở nên cao lớn và tràn đầy mị lực....
...
Cố Hàn núp trong bóng tối thu hết tình cảnh này vào mắt.
Ánh mắt mang chút trêu tức nhìn về phía Diệp Thanh Vân cách đó không xa, khuôn mặt đỏ bừng vì hưng phấn và kích động.
Ánh mắt đảo qua Diệp Thanh Vân, nhìn về phía cầu thang đá thông xuống lòng đất sâu, khóe miệng dần dần nhếch lên.
Quả nhiên, giống như những gì hắn nghĩ.
Quang hoàn nhân vật chính của Diệp Thanh Vân lại phát động.
Bị yêu thú đuổi theo lâu như vậy cũng chưa chết. Ngược lại còn gặp họa được phúc, lại gặp một số cơ duyên lớn ẩn tàng.
Không hổ là nhân vật chính mà.
Loại địa phương bí ẩn mà chó cũng không tìm thấy, hắn lại có thể tìm tới một cách kỳ diệu.
"Huyền Nguyệt, di tích nơi này không tầm thường, bên trong chắc chắn ẩn chứa đại cơ duyên!"
Diệp Thanh Vân mở miệng đề nghị: "Để phòng chúng ta sau khi tiến vào thăm dò, sẽ gây ra động tĩnh gì, hấp dẫn thêm người đến đây."
"Chúng ta nhất định phải sớm bố trí đại trận ẩn nấp, ngăn cách mọi sự ngoài ý muốn!"
"Được."
Lãnh Huyền Nguyệt không hề phản đối điều này, lấy ra một Bát Quái Bàn khắc minh văn cổ xưa từ trong ngực, bắt đầu phối hợp Diệp Thanh Vân bố trận.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc quay người lại, hai người đều không chú ý.
Không gian đột nhiên nổi lên một trận gợn sóng, một thân ảnh mơ hồ cực nhanh, hoàn toàn không thể bắt được, vèo một tiếng liền giành trước một bước tiến vào cửa động.
Cố Hàn không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, toàn lực thúc đẩy Hành Tự Bí, nhanh chóng đi xuống theo cầu thang đá.
Đây chính là di tích do đại năng Thánh cảnh lưu lại, trong đó nhất định sẽ có không ít bảo vật tốt.
Hắn sẽ không khách khí.
Vẫn sẽ dựa theo trước đó, tuyệt đối sẽ không để lại nửa cọng lông cho Diệp Thanh Vân....
...
"Ừm...?"
Diệp Thanh Vân, người đang hết sức tập trung bố trí đại trận, chợt có cảm giác, thân hình khựng lại một chút.
Là ảo giác sao?
Sao hắn vừa mới cảm thấy... như có vật gì đó kỳ lạ vụt qua bên cạnh?
"Huyền Nguyệt... Vừa rồi ngươi có cảm thấy gì đó không đúng không?" Giọng Diệp Thanh Vân có chút không chắc chắn dò hỏi.
"Không có! Có phải vì ngươi hưng phấn quá nên sinh ra ảo giác rồi không?" Lãnh Huyền Nguyệt lắc đầu nói.
Diệp Thanh Vân cau mày, lại hỏi Bạch lão trong đầu.
Nhận được câu trả lời tương tự là hắn sinh ra ảo giác.
Hắn liền vứt chuyện này ra sau đầu.
Bạch lão ẩn trong thức hải của hắn còn không báo trước gì, làm sao có thể có vấn đề?
Cũng không thể nói vừa nãy có một con chuột đen lớn vô hình, tranh thủ lúc bọn họ không để ý mà xâm nhập vào trong di tích chứ?
Lắc đầu, Diệp Thanh Vân tiếp tục cùng Lãnh Huyền Nguyệt bố trí đại trận ẩn nấp.
Cố Hàn tiến vào bên trong di tích, toàn lực thúc đẩy Hành Tự Bí.
Tuy rằng tu vi của hắn bị áp chế đến nửa bước Quy Nhất cảnh.
Nhưng tốc độ vẫn nhanh đến cực hạn, như một đạo lôi đình màu trắng xẹt qua hư không, lưu lại vài đạo tàn ảnh.
Dưới vách đá hoàn toàn trống rỗng, cầu thang đá uốn lượn xuống phía dưới, không gian cực lớn, không biết dài bao nhiêu, dường như trải dài đến tận địa tâm.
Tuy nói phía trước đang chờ đợi hắn là truyền thừa Thánh cảnh mà vô số người thèm nhỏ dãi.
Nhưng nội tâm của hắn vẫn không dậy sóng lớn, luôn cảnh giác trước mọi dị động xung quanh, đề phòng khả năng ngoài ý muốn xuất hiện.
Không biết đi xuống cầu thang bao lâu, cuối cùng, một ánh bạch quang xuất hiện trước mắt.
Sau khi thân hình thành công xuyên qua màn sáng che khuất tầm mắt, mọi thứ trở nên sáng sủa!....
Bạn cần đăng nhập để bình luận