Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 11: Tỏa Yêu Tháp 19 tầng, thủy tinh quan tài bên trong nữ tử!

Chương 11: Tỏa Yêu Tháp tầng 19, nữ tử trong quan tài thủy tinh!
Trong chớp mắt, cơn cuồng phong lạnh giá như bị phong ấn, từng luồng như lưỡi dao xông phá miệng cống, trào ra như hồng thủy. Mãi một lúc lâu sau, cuồng phong âm lãnh mới dịu lại, Cố Hàn mới có thể mở mắt dò xét phía dưới lối vào.
Trong tầm mắt của hắn, một đường bậc thang bằng đồng cổ xưa vô số lớp xếp chồng lên nhau, trải dài sâu hun hút, liếc mắt không thấy điểm cuối.
Khi vừa đặt chân lên bậc thang cổ xưa, phảng phất như kích hoạt một loại cấm chế đặc thù nào đó. Từng cụm ánh sáng đỏ rực rỡ nở rộ trên đài sen đồng, xua tan đi không ít bóng tối, đồng thời soi sáng con đường phía trước.
Đương nhiên, bởi vì bậc thang này quá sâu, hắn vẫn không thể nhìn rõ nơi sâu thẳm của bóng tối có gì. Cũng bởi vì khu vực phía dưới này tồn tại một loại quy tắc đặc thù, hắn căn bản không thể ngự không phi hành trực tiếp xuống được, chỉ có thể dọc theo bậc thang từng bước một đi xuống.
Xung quanh tối đen như mực, tĩnh mịch vô cùng. Điều này khiến Cố Hàn trong lòng sinh ra một cảm giác bất an như bị giam cầm, cũng không biết mình đã đi được bao lâu, thậm chí quên cả thời gian, quên cả mệt mỏi, hắn mới rốt cục đến được đáy tháp.
Nhiệt độ ở khu vực tầng dưới của Tỏa Yêu Tháp vô cùng thấp, ngay khi đặt chân vào khu vực này, một luồng hàn khí băng lãnh lập tức ập đến toàn thân, thấm vào tận xương tủy, đi thẳng vào linh hồn.
Xung quanh quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở của chính mình. Bởi vì đưa tay ra không thấy năm ngón, cũng không thể dùng linh thức dò xét cảnh vật xung quanh, Cố Hàn chỉ có thể dùng tay sờ soạng vách tường để tiến lên.
Tuy hoàn cảnh có phần quỷ dị, nhưng với năng lực nhận biết mạnh mẽ của Cố Hàn, hắn cũng không phát hiện ra nguy hiểm nào, điều này khiến hắn an tâm hơn không ít. Lại cứ thế dựa vào cảm giác mò mẫm trong bóng tối một khoảng thời gian không biết.
Ngay khi Cố Hàn bắt đầu cảm thấy hơi mất kiên nhẫn thì, một đốm sáng yếu ớt bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt. Sự xuất hiện đột ngột này giống như một người đang mò mẫm trong vực sâu bỗng thấy tia nắng đầu tiên, dù biết có thể gặp nguy hiểm, vẫn không kìm lòng được bị hấp dẫn, hướng về phía khu vực có ánh sáng mà bước đi.
Trời không phụ người có lòng, trải qua muôn vàn trắc trở, Cố Hàn cuối cùng cũng đến được chỗ có ánh sáng, cách đó trăm thước. Nhưng khi Cố Hàn nhìn thấy ánh sáng đó là vật gì thì cả người đều ngẩn ngơ.
Đâu có lối vào thế giới khác nào? Rõ ràng đó là một chiếc quan tài thủy tinh tỏa ra ánh sáng trắng rực rỡ, được chôn vùi ở nơi sâu thẳm của vực tối!
...
Chiếc quan tài thủy tinh này không biết được làm bằng vật liệu gì, tỏa ra ánh sáng rực rỡ bảy màu, tựa như mặt trời giáng xuống nhân gian. Mãi đến khi hai mắt quen với ánh sáng trước mặt, lúc này Cố Hàn mới có thể nhìn rõ tình hình xung quanh.
Vô số sợi xích được ngưng tụ thành từ đạo vận pháp tắc đặc thù, trói buộc toàn bộ quan tài thủy tinh, đồng thời treo lơ lửng trên mặt đất.
Mà ở dưới quan tài thủy tinh, còn có một cái cửa động rộng chừng ba thước. Cố Hàn chỉ liếc mắt nhìn, con ngươi liền hơi co lại.
Hắn nhìn thấy vô số hài cốt sinh linh ở bên trong, nhờ ánh sáng yếu ớt phản chiếu từ quan tài thủy tinh, có thể thấy rõ bên trong vùng không gian kia, hài cốt sinh linh chất chồng lên nhau như núi nhỏ, hết đống này đến đống khác!
Không biết có phải do ảo giác hay không, Cố Hàn thậm chí còn thấy một số bộ xương trắng giống đầu rồng trong đống hài cốt kia! Còn bộ xương trắng giống đầu gà kia, chẳng lẽ là Phượng Hoàng trong truyền thuyết sao?
Cố Hàn hơi nổi da gà, không biết người trong quan tài rốt cuộc có thân phận như thế nào, mà đến cả hài cốt long phượng cũng chỉ có thể bị chiếc quan tài này trấn áp bên dưới. Sau khi xác định quan tài không có bất cứ động tĩnh nào, Cố Hàn mới hơi thả lỏng cảnh giác, tiến đến gần.
Nhưng khi nhìn vào bên trong quan tài thủy tinh trong suốt, thấy được cảnh tượng bên trong, Cố Hàn không khỏi trợn tròn mắt. Mặc dù hắn đã sớm đoán trước rằng trong quan tài sẽ có "Người", nhưng người này lại hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của hắn.
Đó là một nữ tử mang vẻ đẹp thanh lãnh tuyệt mỹ, không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả. Nàng lẳng lặng nằm trong quan tài kính, tựa như đang ngủ say, khóe môi khẽ nở nụ cười điềm tĩnh.
Ba búi tóc đen tự nhiên xõa xuống phía sau, trải dài đến tận lưng, còn đuôi tóc lại mang màu bạc như sương tuyết, lấp lánh chói mắt, thần thánh bất khả xâm phạm.
Nữ tử không chỉ có một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, khiến bất cứ ai nhìn vào cũng đều phải mê mẩn. Điều quan trọng hơn là trên đầu nữ tử mọc ra một đôi tai hồ ly trắng muốt!
Chín chiếc đuôi mềm mại trắng như tuyết bay, cực kỳ lông nhung giống như một đóa liên hoa đang nở rộ, ôm trọn lấy nàng. Kết hợp với làn da trắng như ngọc, còn mịn màng hơn cả dương chi bạch ngọc của nàng, thoáng nhìn, nàng như là hóa thân của sự thuần khiết, đẹp đến kinh tâm động phách, đẹp đến mức khiến người ta khó có thể quên.
Tuy nhiên, sau một thoáng kinh diễm, Cố Hàn nhanh chóng lấy lại tinh thần. Người này không biết đã nằm trong quan tài thủy tinh này bao nhiêu năm, chắc chắn đã sớm là tử vật rồi. Hắn cũng không có ý định gì khác.
Nhưng đây dù sao cũng là phần thưởng đầu tiên của mình. Nên tìm cách mở quan tài ra, sờ mó xem có đồ tùy táng hay không chứ nhỉ?
Nghĩ là làm ngay. Cố Hàn rút ra một thanh chủy thủ mang theo bên người, thử xem có thể cạy mở quan tài thủy tinh hay không. Nhưng bề mặt quan tài thủy tinh lại có một loại cấm chế bảo vệ đặc thù. Khi hắn vừa rút chủy thủ ra, nó liền như muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, rung động dữ dội, rồi từ trong tay hắn bay ngược trở lại.
Cố Hàn phản ứng cực nhanh, dù sao cũng tránh được hiểm nghèo. Nhưng chủy thủ sắc bén vẫn vạch một vết thương trên mu bàn tay hắn. Ngay lập tức, dòng máu cuồn cuộn không ngừng tuôn ra, nhỏ giọt lên trên quan tài thủy tinh, nở ra từng đóa từng đóa hoa máu.
Thật đúng lúc, một giọt máu theo kẽ hở chảy vào trong quan tài thủy tinh, nhỏ trực tiếp lên môi nữ tử hồ ly. Trong khi Cố Hàn đang vội vàng xử lý vết thương, tạm thời không chú ý đến động tĩnh của quan tài thủy tinh, thì mí mắt của nữ tử hồ ly trong quan tài thủy tinh bỗng nhiên rung nhẹ một cái.
Sau đó, đôi mắt không biết đã nhắm nghiền bao nhiêu năm của nàng vậy mà chậm rãi mở ra! Đó là một đôi mắt tuyệt đẹp, như ngọc lưu ly màu tím, giống như một vương quốc màu tím trong đêm dài, vừa thần bí lại mang theo một sự nguy hiểm trí mạng.
Tách tách tách! Cũng gần như cùng lúc đó, những sợi xích pháp tắc đang trói chặt nàng đã hoàn toàn mất đi thần tính ban đầu, bắt đầu dần dần vỡ vụn tiêu tán.
Sự xuất hiện đột ngột này khiến Cố Hàn giật mình, vô ý thức cúi đầu nhìn xuống. Thân thể nhất thời cứng đờ, ánh mắt kinh ngạc đối diện với đôi mắt đã mở của nữ tử trong quan tài, như thể hóa đá.
Hắn đã nhiều lần xác nhận rằng, trên người nữ tử hồ ly trong quan tài thủy tinh này tuyệt đối không có chút hơi thở của sự sống nào. Vậy mà hôm nay tại sao đột nhiên lại mở mắt?
Trong lúc Cố Hàn ngẩn ngơ nhìn nàng, đôi mắt màu đỏ như trăng rằm của nàng cũng đang lặng lẽ nhìn Cố Hàn.
Một lúc lâu sau, nữ tử mới khẽ chớp mắt, đôi mắt đẹp cong lên thành hình lưỡi liềm ngọt ngào, dang hai cánh tay ra: "Tốt quá rồi, kiếp này, ngươi vẫn còn ở đây... ."
Răng rắc! Quan tài thủy tinh vỡ tan.
Cố Hàn đang đứng trên quan tài thủy tinh, không kịp chuẩn bị liền ngã xuống, vừa vặn ngã vào trong ngực nữ tử hồ ly. Một luồng khí tức quen thuộc, khiến hắn không thể hiểu nổi, bỗng nhiên xông thẳng vào mũi. Ký ức như thủy triều lại một lần nữa ùa về!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận