Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 20: Ta đi đâu, có liên quan gì tới ngươi?

Cùng lúc đó.
Phong Huyền Vũ thứ mười ba linh phong.
“Sao… Tại sao có thể như vậy!?” Một giọng trầm khàn mang theo sự tức giận vô tận đột ngột vang lên.
Ánh mắt nhìn về phía sâu trong động phủ.
Chỉ thấy Diệp Thanh Vân lúc này hai mắt đỏ ngầu, con ngươi bị tơ máu tức giận bao phủ hoàn toàn.
Lúc trước hắn vốn đang chìm đắm trong việc hấp thu Nhật Nguyệt Thần Thảo, tăng thêm một bước cảnh giới tu luyện.
Nhưng vừa mới đột nhiên nhận được tin tức. . . Gia tộc của mình. . . Thương Phong Diệp gia. . . Hết rồi!
Từ nhỏ các thúc bá nuôi nấng hắn đều chết thảm, chỉ có hai người biểu đệ cùng biểu muội từ nhỏ chơi cùng hắn may mắn thoát nạn!
Điều đáng sợ không phải gia tộc đột ngột bị hủy diệt không có dấu hiệu.
Mà là hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc ai đã tiêu diệt gia tộc mình!
Càng khiến hắn tức giận hơn là.
Đám người kia như có mối thâm thù với gia tộc hắn vậy.
Không chỉ chém giết toàn bộ những người có quan hệ huyết thống với Diệp gia.
Còn đem tất cả trứng gà đều đập nát, thậm chí còn đào sâu ba thước, moi cả giun lên cắt làm đôi, quả thực tàn nhẫn không phải người!
"Bạch lão! Ngươi chắc chắn phân thân mà ngươi lưu lại không thể nhận ra kẻ tấn công Thương Phong Diệp gia là ai sao!?"
Ngay khi Diệp Thanh Vân vừa dứt lời.
Không gian bỗng nổi lên từng đợt sóng kỳ dị.
Từ trong đó những sợi tơ màu vàng kim kéo dài ra, cuối cùng chậm rãi cấu tạo thành một lão đạo râu tóc bạc phơ khí tức khủng bố, thân hình hư ảo.
Bạch lão là người hắn đã từng gặp được khi chăn dê, lúc vô tình rơi vào một hang động bí ẩn.
Tuy hiện tại chỉ ở trạng thái hồn thể, nhưng thực lực vẫn thâm sâu khó lường.
Không những đã nhiều lần bảo vệ tính mạng của hắn, mà những năm gần đây còn cho hắn không ít chỉ dạy về tu vi.
Bạch lão thở dài, nói: "Đám người kia thực lực đều không phải bình thường, hơn nữa còn cố tình đeo pháp khí đặc thù che giấu khí tức."
"Thêm nữa, lúc đó tình thế khẩn cấp, ta chỉ kịp đưa biểu đệ biểu muội của Thanh Vân ngươi đi, chứ không kịp tra rõ thân phận bọn chúng."
Nghe vậy, bàn tay Diệp Thanh Vân nắm chặt thành quyền, thân thể khẽ run, trong đáy mắt lửa giận càng thêm đậm đặc.
"Không được. . . . Ta nhất định phải xuống núi về gia tộc một chuyến. . . . ."
"Thanh Vân, không nên làm chuyện điên rồ!"
Bạch lão vội vàng lên tiếng: "Đám người không rõ lai lịch kia hiển nhiên đã có chuẩn bị, ngươi giờ về gia tộc chẳng khác nào tự mình chui vào bẫy của chúng! "
"Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, với thiên phú của Thanh Vân ngươi, nhất định sẽ trở thành một cường giả có thể đảm đương một phương, đến lúc đó báo thù đám người kia cũng chưa muộn!"
Bạch lão không ngừng khuyên bảo.
Dù sao Diệp Thanh Vân là người mà hắn từ nhỏ nhìn lớn lên.
Hơn nữa, đối phương chẳng những mang vận mệnh Kim Long vạn cổ duy nhất, thân thế huyết mạch cũng cực kỳ không tầm thường, trong người lại còn ẩn chứa rất nhiều đại bí mật không ai biết, tương lai chắc chắn sẽ vô địch thiên hạ.
Hắn cũng có ý bồi dưỡng Diệp Thanh Vân trở nên cường đại, để sau cùng nhờ vào ân tình này, giúp mình tái tạo thân thể.
Hiện tại, tai họa diệt tộc đến không rõ nguyên do có vẻ đặc biệt nhắm vào Diệp Thanh Vân.
Vì đảm bảo an toàn của bản thân và cả Diệp Thanh Vân, đương nhiên phải ngăn cản Diệp Thanh Vân cố chấp xuống núi.
Sau khi được Bạch lão an ủi.
Diệp Thanh Vân dần tỉnh táo lại từ cơn tức giận, tuy vẫn còn phẫn nộ nhưng dần khôi phục lý trí.
"30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây. . . ."
"Ta mặc kệ các ngươi là ai. . . . "
"Đợi ta điều tra rõ chân tướng sự việc. . . . Nhất định sẽ khiến các ngươi phải trả giá gấp trăm lần!"
【Đinh! Kiểm tra thấy đạo tâm nhân vật chính Diệp Thanh Vân bị tổn thương do chủ nhân gián tiếp gây ra, chúc mừng chủ nhân nhận được 1500 phản phái điểm!】 Đang ngự kiếm mà đi, Cố Hàn chợt nghe được âm báo của hệ thống, không khỏi hơi sững sờ.
Nhưng ngay sau đó như hiểu ra điều gì, khóe môi hiện lên một nụ cười.
"Xem ra thằng nhóc Diệp Thanh Vân kia nhận được tin nhanh thật, nhanh như vậy đã biết gia tộc mình tiêu rồi?"
Hắn mong rằng Diệp Thanh Vân tức giận đến mức trực tiếp xuống núi về tộc tìm hiểu tình hình.
Như vậy đúng là đã trúng kế của hắn.
Chưa kể những kẻ ở Phi Tiên lâu kia chắc chắn sẽ giết hắn thành thịt, cũng có thể buộc hắn dùng đến vài tấm át chủ bài.
Bất quá, Diệp Thanh Vân này cũng không quá ngu, thêm vào đó còn có hào quang nhân vật chính bảo hộ, hắn đoán rằng đối phương sẽ không làm theo ý mình.
Nhưng việc đó cũng không sao.
Dù sao, chẳng phải đệ đệ và muội muội của hắn vừa trốn vào Bắc Hoang sơn mạch sao?
Chờ Phi Tiên các tìm được chúng.
Hắn sẽ dùng hai người đó làm mồi nhử, dụ dỗ thì hắn không tin Diệp Thanh Vân không mắc câu.
Diệp Thanh Vân này tuy tư lợi.
Nhưng đối với người nhà lại cực kỳ coi trọng.
Đây chính là nhược điểm mà hắn có thể sử dụng.
… Sự việc vài ngày trước gây xôn xao rất lớn.
Vì vậy, trên đường hắn ngự kiếm bay ra ngoài sơn môn vẫn luôn cảm nhận được vài ánh mắt như có như không, không ngừng nhìn ngó hắn.
Trong lúc đó, thậm chí có vài trưởng lão tông môn tiến đến bắt chuyện.
Lời nói nghe như quan tâm tình hình gần đây của hắn.
Thực chất lại đang dò xét hắn, xem lần này hắn ra khỏi tông môn, có phải định bỏ trốn không kèn không trống không?
Ra khỏi núi là sẽ không quay lại nữa có phải không?
Tuy Cố Hàn liên tục giải thích việc xuống núi lần này là do có việc quan trọng cần làm, không tiện tiết lộ.
Nhưng hắn vẫn cảm nhận được nhiều ánh mắt như có như không, không ngừng liếc nhìn về phía hắn.
"Sư huynh. . . . Lần này huynh xuống núi là muốn đi đâu?"
"Muội có thể đi cùng huynh không?"
Lúc này, một giọng nói mềm mại pha chút thăm dò đột nhiên vang lên sau lưng hắn.
Là Lạc Bạch Chỉ.
Sư muội này của hắn cũng khiến hắn khắc sâu ấn tượng.
Lạc Bạch Chỉ nắm giữ thiên phú cực cao về kiếm đạo, sở hữu kiếm đạo thể chất đỉnh phong vô cùng hiếm có trong truyền thuyết, kiếm tâm thông tuệ.
Tương lai cũng nhờ tu vi cường đại cùng kiếm đạo, mà trở thành Lục Địa Kiếm Tiên danh chấn thiên hạ.
Kiếp trước hắn đã từng vô cùng dụng tâm bồi dưỡng sư muội nhỏ này của mình.
Vì giúp nàng chế tạo ra một thanh bội kiếm phù hợp nhất với bản thân, hắn đã liên tục mấy tháng không nghỉ ngơi đầy đủ, mà luôn ở Luyện Khí các mải miết mài giũa, chỉ vì làm ra cho nàng một thanh phối kiếm hoàn mỹ nhất.
Tu kiếm cũng cần tu tâm.
Cho nên thường phải đi du lịch bên ngoài.
Trước đây khi sư muội này còn tương đối yếu ớt, mỗi lần xuống núi thí luyện hắn đều không yên lòng, luôn âm thầm đi theo sau, giúp nàng giải quyết không ít phiền phức.
Vậy mà kết quả thì sao?
Lạc Bạch Chỉ lẽ ra phải sở hữu kiếm tâm trong suốt, có thể tùy ý nhìn thấu bản chất của mọi chuyện.
Nhưng vào sự kiện kia phát sinh, lại không chút do dự chọn tin tưởng Diệp Thanh Vân cùng Liễu Như Yên, khiến hắn người đại sư huynh luôn hết lòng chăm sóc này chẳng khác gì một tên hề.
Đương nhiên, chuyện khiến hắn hoàn toàn thất vọng không chỉ có thế.
Những việc cũ từ kiếp trước, hắn cũng không muốn nói thêm nữa.
Cố Hàn hai tay chắp sau lưng, đầu cũng không quay lại, giọng nói theo gió lạnh bay tới.
"Ta đi đâu, có liên quan gì đến ngươi."
"Không được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận