Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 117: Đã từng mộng tưởng, đến bây giờ đã mất đi ý nghĩa

Ầm ầm!
Một kiếm này của Mộc Bạch Lăng dường như bộc phát ra toàn bộ sức mạnh của nàng. Thoáng nhìn, giống như có một vòng mặt trời ầm ầm rơi xuống, khuấy động lên sóng lửa vô biên, nơi đi qua, đại địa tan vỡ từng lớp, phù văn từng khúc vỡ vụn. Kiếm quang rực lửa quá mức chói mắt, khiến tất cả tu sĩ đều đau nhức hai mắt, khó có thể mở ra, thấy rõ sự tình phát sinh ở trung tâm quảng trường.
May mắn nơi này tụ tập rất nhiều cường giả của các tông môn. Nếu không một kiếm này của Mộc Bạch Lăng e rằng sẽ trực tiếp kéo không ít đệ tử may mắn xuống chôn cùng với Diệp Thanh Vân.
Ở nơi xa dưới gốc cây đại thụ, Cố Hàn thu hết tình cảnh này vào mắt, nhất thời cũng trở nên trầm mặc. Trong đầu vô số ý nghĩ xuất hiện rồi lại luẩn quẩn. Có người nói, mộng tưởng thuở thiếu thời sau khi trưởng thành hoàn thành thì đột nhiên trở nên tẻ nhạt vô vị. Hắn hiện tại có cảm giác tương tự như vậy.
Kiếp trước, hắn vô cùng khát khao, khát khao sư tôn có thể nhìn rõ bộ mặt thật của Diệp Thanh Vân. Khát khao sư tôn tin tưởng hắn một lần, dù chỉ một lần cũng tốt. Nhưng hết lần này đến lần khác chờ mong cùng khát khao lại đổi lấy hết lần này đến lần khác thất vọng, hết lần này đến lần khác rơi vào vực sâu. Đến mức trái tim nhiệt huyết kia đã sớm thủng trăm ngàn lỗ, tất cả nhiệt tình đều hóa thành băng lãnh.
Bây giờ, hắn có được hệ thống, còn có Tô Lãnh Nguyệt cùng Hạ Băng Ly và những người khác giúp đỡ, ở một số phương diện, thậm chí đã có thể đối cứng lại ảnh hưởng của nội dung cốt truyện cùng Diệp Thanh Vân chính diện chống đối. Hoàn toàn không cần, cũng không quan tâm cách nhìn của Mộc Bạch Lăng đối với Diệp Thanh Vân.
Có thể tạo hóa trêu ngươi, không như ý muốn. Hắn lại thấy được hình ảnh mình muốn thấy nhất vào lúc mà mình không cần nhất...
. . . .
Kiếm khí oanh minh, kéo dài không dứt. Đến rất lâu, tiếng oanh minh xuyên qua màng nhĩ mới dần dần lắng xuống.
Ngẩng mắt nhìn lên, quảng trường khổng lồ phía trên đã là một mảnh bừa bộn. Mặt đất lõm xuống từng tầng, biến thành một cái hố sâu khổng lồ còn đang chảy ra một chút dung nham. Trong hố sâu, dấu vết thuộc về Diệp Thanh Vân sớm đã tiêu tán không còn, đến nửa điểm cặn bã cũng không lưu lại.
Thứ duy nhất còn lại, là một khối lệnh bài làm bằng chất liệu đặc thù, khắc hai chữ "Thanh Vân" đặc biệt.
Mộc Bạch Lăng tay cầm trường kiếm, đầu buông thõng, tóc tai rối bù, che khuất hơn nửa khuôn mặt. Đôi mắt không chút tình cảm nhìn xuống khối lệnh bài đã hoàn toàn vỡ nát kia. Đó là lệnh bài mà trước đây nàng đã từng dốc sức tìm kiếm vật liệu đặc biệt, chế tạo riêng cho Diệp Thanh Vân khi đầu óc nàng mù quáng vì hắn. Bên trên nó ngoài việc còn dính một chút vết máu. Khí tức thuộc về Diệp Thanh Vân đã hoàn toàn bị kiếm khí của nàng ma diệt gần như không còn.
Ầm ầm!
Lúc này, bầu trời vốn đang trong xanh bỗng nhiên mây đen dày đặc, nơi sâu trong đám mây mơ hồ có lôi xà đang uốn lượn nổ tung. Trong sự mờ mịt, mọi người thậm chí cảm nhận được một cỗ sức mạnh thiên đạo hư vô mờ mịt, thậm chí một loại phẫn nộ nào đó. Rõ ràng, Diệp Thanh Vân đã thông qua lời thề thiên đạo tự chứng minh trong sạch, gián tiếp rửa sạch hiềm nghi của mình. Nhưng Mộc Bạch Lăng vẫn ra tay đánh chết hắn, mơ hồ chọc giận đến thiên đạo trong truyền thuyết.
Trong khoảnh khắc, lôi xà hoành hành, cuồng phong nổi lên bốn phía, mưa to như trút, giống như từng lưỡi dao nhọn không ngừng rơi xuống người Mộc Bạch Lăng.
"Ha ha ha... ."
Thiên tượng đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người tại chỗ chấn kinh, đồng thời đánh thức Mộc Bạch Lăng. Thân thể nàng hơi run rẩy, bật cười khẽ. Trong vô số ánh mắt không thể tin nhìn chăm chú. Tiếng cười của nàng càng lúc càng lớn. Vẻ mặt càng ngày càng điên cuồng.
Mộc Bạch Lăng ngửa đầu giang hai cánh tay mặc cho mưa như dao rơi xuống người. Làn da tuyết trắng bị mưa xối làm ướt quần áo trở nên ẩn hiện, tóc dính chặt vào khuôn mặt tuyệt mỹ. Giờ phút này nàng rõ ràng trông có vẻ chật vật khác thường, nhưng toàn thân lại tràn ngập một loại điên cuồng không chút sợ hãi. Đôi mắt đẹp tràn đầy các loại cảm xúc nhìn chằm chằm vào nơi sâu trong thương khung, như thể đang nói với trời, lại như thể nói cho chính mình nghe.
"Trời? Ngươi cũng xứng được xưng là trời công bằng!?"
"Một tên tiểu nhân hèn hạ, là cội nguồn gây ra mọi khó khăn, lại có thể lập lời thề thiên đạo mà không bị ngươi trách phạt!"
"Ngươi giống ta, là không có mắt hay là không có não!?"
"Ngươi là thiên, cho rằng hắn vô tội, muốn che chở hắn?"
"Nhưng ta là sư tôn của hắn, cho rằng hắn có tội, vậy hắn phải chết!"
"Ngươi cho rằng hắn vô tội, muốn phù hộ hắn?"
"Nhưng bây giờ ta giết hắn ngay trước mặt ngươi, vậy ngươi làm sao đây!? Ha ha ha ha!"
Mộc Bạch Lăng dường như hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng, giọng cười càng lúc càng tùy ý ngông cuồng. Không biết là nước mắt hay nước mưa, không ngừng chảy xuống theo gương mặt nàng.
Hàn nhi, sư tôn vì con ra mặt... Cái kẻ đã mang đến đau khổ cho con trong quá khứ, tương lai của con, sư tôn giúp con giết hắn. Tương lai đau khổ thuộc về con cũng sẽ không phát sinh nữa...
. . . .
Mưa rào xối xả, sấm sét nổ vang trong đám mây đen.
Một nữ tử áo trắng đứng sừng sững giữa tâm bão cuồng phong mưa lớn, dường như đang vừa cười vừa khóc. Cảnh tượng này thực sự quá sức gây ấn tượng thị giác. Khiến cho tất cả tu sĩ đang ngây dại tại chỗ, sợ đến tê cả da đầu, nhìn về phía Mộc Bạch Lăng với vẻ hoảng sợ.
Điên rồi! Đúng là điên rồi! Hành động của nàng lần này chính là đi ngược lại ý trời, khiêu khích thiên đạo! Không sợ bị thiên phạt giáng xuống đầu, triệt để thần hình câu diệt sao!?
Ầm ầm — —!
Sấm sét sau khi tạm ngừng một lúc, liền có lôi đình càng thêm cuồng bạo nổ vang nơi sâu trong Thương Vân. Dường như thiên đạo hư vô mờ ảo kia thực sự bị hành động của Mộc Bạch Lăng làm cho tức giận, dự định giáng xuống lôi phạt vô biên.
Nhưng không ai để ý tới một luồng khí tức kỳ dị lan tỏa theo hướng Tỏa Yêu Tháp, khiến lôi đình đang giận dữ chậm lại đôi chút. Sau khi lại nổ vang vài dư âm, dần dần lắng xuống.
". . . ."
Đến khi sấm sét hoàn toàn biến mất, mây đen rút đi, xung quanh vẫn giữ im lặng đến đáng sợ. Tất cả tu sĩ căn bản không hề tập trung sự chú ý vào đám mây đen lặng lẽ biến mất phía trên. Vô số ánh mắt vẫn còn chút đờ đẫn nhìn vào nữ tử mặc váy trắng đang đứng như gỗ ở trung tâm quảng trường.
". . ." Các cao tầng của Vấn Kiếm Tông chìm vào trầm mặc.
Hành động vừa rồi của Mộc Bạch Lăng hoàn toàn là điên rồ. Xuất phát từ cân nhắc an toàn của tông môn, sau khi mọi chuyện kết thúc, họ cần phải trấn áp nàng ngay, tránh cho đối phương tiếp tục gây ra ảnh hưởng xấu.
Bất quá, Mộc Bạch Lăng vừa rồi giống như dục hỏa trùng sinh, phá rồi lại lập. Vốn dĩ nhiều năm không thể đột phá ràng buộc cảnh giới, mà lại trong cơn điên cuồng vừa rồi trực tiếp bị đánh vỡ. Không những đột phá đến Chí Tôn cảnh, mà tu vi còn có xu hướng tiếp tục tăng lên!
Cường giả Chí Tôn cảnh! Người này có thể được gọi là đỉnh phong trên toàn bộ đại lục Huyền Hư. Vì cái chết của một người như Diệp Thanh Vân. Mà lại chọn cách quét sạch trụ cột tương lai của tông môn như thế, ít nhiều có chút ngu xuẩn lại thiệt nhiều hơn được. Lúc đầu bọn họ còn phẫn nộ vì hành động điên cuồng của Mộc Bạch Lăng giết Diệp Thanh Vân. Hiện tại thì đột nhiên lại có chút may mắn, may mắn Diệp Thanh Vân cuối cùng cũng coi như chết có ý nghĩa....
Bạn cần đăng nhập để bình luận