Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 147: Tạo Hóa Tiên Trì, hoàn toàn chệch hướng đi qua nội dung cốt truyện

Chương 147: Tạo Hóa Tiên Trì, hoàn toàn chệch hướng so với nội dung cốt truyện
Cố Hàn đưa tay gạt tay Hoa Giải Ngữ đang kéo hai cánh tay của mình ra. Khẽ đưa tay chỉ, ấm trà không xa tự động rót đầy trà nóng vào chén, rồi sau đó tự động bay vào tay hắn.
"Không cần vòng vo nữa, ta còn có chút chuyện quan trọng cần làm." Dùng trà làm dịu giọng họng có vẻ khô khốc, Cố Hàn tiếp tục nói: "Nhưng mà, nể tình giao hảo giữa chúng ta, nếu ngươi thật sự có chuyện muốn nhờ ta giúp đỡ, cứ nói thẳng."
Còn cái kiểu lấy cớ ‘tâm liền tâm’ lừa trẻ con, hắn đương nhiên là không tin. Đừng nhìn Hoa Giải Ngữ trông có vẻ tùy tiện như vậy, thực tế thì tâm tư tỉ mỉ vô cùng. Trong nội dung cốt truyện gốc, Hoa Giải Ngữ có được danh tiếng lẫy lừng, vang danh khắp Huyền Hư đại lục. Sau này có vẻ như vì đứa đồ đệ Mộng Anh Tuyết, mà nàng gặp gỡ Diệp Thanh Vân. Nhưng mà, không biết vì lý do gì, Hoa Giải Ngữ vẫn không trở thành nữ chính của quyển sách này.
Dù sao thì, dù lý do thế nào đi nữa, kiếp này nàng cũng không có khả năng gặp gỡ Diệp Thanh Vân. Bởi vì, nếu Diệp Thanh Vân dám xuất hiện trước mặt Mộng Anh Tuyết, e là hắn sẽ bị cô ta dùng đao chém chết tươi.
"A Hàn, ngươi thay đổi rồi, có phải là vì có Hạ Băng Ly và con hồ ly kia mà ngươi không còn hứng thú với ta nữa...?" Hoa Giải Ngữ lại vờ làm ra vẻ tinh thần suy sụp, sau khi trêu chọc Cố Hàn một chút, mới bắt đầu nghiêm túc.
"Thôi được rồi, ta trả lời câu hỏi thứ nhất của ngươi trước."
"Vì sao ta có thể dễ dàng khóa chặt ngươi, dễ dàng tìm đến ngươi như vậy, là bởi vì ta đã gieo một thứ lên người ngươi."
Vừa nói, Hoa Giải Ngữ vừa xòe bàn tay phải ra. Trong lòng bàn tay nàng có ánh sáng tụ lại, sau đó không ngừng ngưng tụ, kết thành một cánh hoa màu đỏ phát ra ánh sáng kỳ dị.
Thấy Cố Hàn hơi nhíu mày, vẻ mặt không hiểu, Hoa Giải Ngữ mới cười nhẹ nhàng giải thích: "Đây là cánh hoa ‘liền trái tim cùng duyên’, được ngưng tụ từ bản nguyên lực của ta."
"Nhưng A Hàn ngươi yên tâm, cánh hoa này không có gì xấu với bất kỳ tu sĩ nào, nó chỉ có một số tác dụng đặc thù khác thôi." Nói xong, Hoa Giải Ngữ giơ bàn tay ngọc trắng nõn lên, nhẹ nhàng đặt cánh hoa lên ngực Cố Hàn. Cùng lúc đó, một đóa cánh hoa ‘liền trái tim cùng duyên’ ảo ảnh giống y hệt như vậy chậm rãi hiện lên trong lồng ngực hắn.
Cố Hàn nhất thời đầy dấu chấm hỏi. Rốt cuộc là con nhỏ này đã giở trò này với mình vào lúc nào vậy? Tại sao mình lại không cảm nhận được? Thậm chí ngay cả Tô Lãnh Nguyệt cũng không cảm nhận được?
"Hoa Giải Ngữ, ngươi..." Trong lòng hắn đã có suy đoán. Có lẽ là khi trước, hắn vô tình cứu Hoa Giải Ngữ, lúc được nàng mời đến Hồng Diệp tông một thời gian. Nàng đã âm thầm đặt cánh hoa này lên người hắn.
Nhưng còn chưa đợi hắn nói ra, Hoa Giải Ngữ đột nhiên duỗi ngón tay ngọc nhỏ nhắn đặt lên môi Cố Hàn.
"Thôi được rồi! Ngươi yên tâm đi, ta có thể thề đảm bảo, cánh hoa này của ta chắc chắn không gây hại cho ngươi, thậm chí còn có rất nhiều chỗ tốt cho ngươi."
"Hơn nữa, sau này nếu ngươi gặp phải nguy hiểm gì, ta cũng có thể đến giúp ngươi đầu tiên, đúng không?"
Còn một câu nữa nàng chưa nói ra. Cánh hoa ‘liền trái tim cùng duyên’, chỉ có những người có thể chất đặc biệt như nàng mới có thể ngưng tụ ra, nhưng cả đời này chỉ có thể ngưng tụ được hai cánh. Một cái giữ trong lòng, một cái đưa cho người mình thích.
Hơn nữa, cánh hoa ‘liền trái tim cùng duyên’ còn có một tác dụng đáng sợ khác. Đó là sau khi người nắm giữ cánh hoa chết đi, có thể căn cứ vào ý nguyện của mình mà truyền lại pháp lực cho người kia. Dù nói nàng không nghĩ mình sẽ chết, nhưng nhỡ sau này mình chết thật. Nàng hy vọng Cố Hàn, người đã từng cứu mạng nàng, sẽ có được những gì còn sót lại của nàng.
Dù sao thì, theo một ý nghĩa nào đó, nếu không có Cố Hàn thì mình đã mất mạng từ lâu rồi.
Cố Hàn không hề biết suy nghĩ của Hoa Giải Ngữ, sau khi xác định cánh hoa ‘liền trái tim cùng duyên’ này không gây ảnh hưởng xấu đến mình, hắn mới thôi suy nghĩ rồi mở miệng nói: "Vậy, ngươi cố tình đến cảng Không Nghiêu tìm ta là vì có mục đích khác sao?"
"Nói đi, cần gì giúp?"
Thấy Cố Hàn nói thẳng thừng như vậy, Hoa Giải Ngữ cũng không vòng vo, hoàn toàn thu lại nụ cười, mặt mày nghiêm túc: "Ta mong ngươi giúp ta, giúp ta tìm được Tạo Hóa Tiên Trì."
"Tạo Hóa Tiên Trì?"
Cố Hàn khựng lại một chút, nhưng rất nhanh đã nghĩ ra: "Tạo Hóa Tiên Trì trong truyền thuyết, một trong những cơ duyên lớn nhất ẩn chứa ở Phiếu Miểu Tiên Sơn?"
"A Hàn ngươi quả nhiên biết." Vẻ nghiêm túc trên mặt Hoa Giải Ngữ biến mất, thay vào đó lại là bộ dạng tùy tiện, nàng lập tức nhào vào người Cố Hàn.
"Ngươi tìm Tạo Hóa Tiên Trì làm gì?" Cố Hàn nhíu mày hỏi.
Trong cốt truyện gốc, Hoa Giải Ngữ hình như không liên quan gì đến Tạo Hóa Tiên Trì thì phải? Chẳng lẽ lại vì mình ra tay đánh nhau với Diệp Thanh Vân mà khiến cốt truyện của Hoa Giải Ngữ bị thay đổi?
"Tạo Hóa Tiên Trì rất quan trọng với ta." Hoa Giải Ngữ lần nữa nghiêm túc lại: "Thậm chí nó còn quyết định nhân sinh sau này của ta, ta nhất định phải tìm được nó."
"Ta hiểu rồi, ta sẽ cố gắng giúp ngươi."
Trầm ngâm một lát, Cố Hàn vẫn quyết định đồng ý. Có rất nhiều nguyên nhân. Tên Diệp Thanh Vân kia có lẽ cũng có liên quan đến Phiếu Miểu Tiên Sơn. Hắn vốn định đi cướp, nhân tiện giúp Hoa Giải Ngữ cũng không sao cả. Chưa kể đến việc Hoa Giải Ngữ vốn đã có quan hệ khá tốt với hắn. Nếu như Diệp Thanh Vân tìm được Tạo Hóa Tiên Trì, rồi chẳng may hắn lại có được sự trợ giúp của Hoa Giải Ngữ. Sau này, một cường giả hàng đầu như Hoa Giải Ngữ lại bị Diệp Thanh Vân chiêu dụ, thậm chí trở thành người của phe hắn, vậy thì đó sẽ là một tổn thất lớn đối với hắn. Vì vậy, nếu giúp được thì vẫn nên giúp...
...
Sau khi rời khỏi gian bao của Cố Hàn, vẻ vui mừng trên mặt Hoa Giải Ngữ nhanh chóng biến mất. Lúc này, một bóng người bí ẩn đột nhiên từ trong bóng tối bước ra.
"Tiểu thư, ta hiểu sự mong muốn tìm Tạo Hóa Tiên Trì của cô."
"Nhưng cô đặt hy vọng vào một tiểu bối mới vừa rời tông không lâu, thậm chí còn chưa đạt đến cảnh giới Chí Tôn, chẳng phải là quá hão huyền sao?"
Hoa Giải Ngữ không quay đầu lại, lười biếng nhìn lướt qua bóng người bí ẩn kia: "Ta làm gì còn cần phải giải thích với ngươi sao?" Nói rồi, nàng dừng bước, trong mắt đẹp lóe lên hàn quang. Sát ý ngút trời khóa chặt bóng người kia, khí tức đáng sợ khiến không gian cũng trở nên méo mó, hỗn loạn.
"Nếu ngươi là chó do đám người kia phái đến giám thị ta, vậy thì hãy làm tốt vai trò của một con chó."
"Chuyện hôm nay ngươi tốt nhất là coi như không thấy, cũng đừng có dò xét hay hỏi han gì về hắn."
"Nếu không, trước khi ta ra tay thì ta xin cảnh báo trước, ta sẽ giết ngươi, giết tất cả những kẻ có liên quan đến ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận