Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 536: Sánh vai chí cao Thần Minh giả

Lời này vừa nói ra.
Vốn đang ở trong cơn chấn động, đám người Diệp Trần lại càng thêm vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Cái gì cơ chứ? !
Người bộc phát ra luồng kiếm khí lực lượng này là Cố Hàn ư?
Trước đó bọn họ nhận được tình báo, Cố Hàn chẳng phải mới đột phá đến Thánh Vương không lâu sao?
Nhưng mới qua bao lâu chứ?
Cho dù thiên phú yêu nghiệt, tư chất có thể xưng vô địch hạ giới, làm sao có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã đột phá đến cảnh giới thế này!
Bọn họ vừa mới hạ xuống Huyền Hoàng đại thế giới không lâu.
Bởi vì muốn tạm thời để nhục thân của mình phù hợp với pháp tắc thế giới này, nên cũng đang thu thập những thông tin về thế giới này.
Cũng biết được Cố Hàn vừa mới bộc phát ra luồng lực lượng kia, tuyệt đối không chỉ đơn giản là Thánh Vương.
Tuyệt đối đã đạt đến Chuẩn Đế, không. . . . . Thậm chí đã không còn cách xa Đại Đế bao nhiêu!
Cái tên quái vật này rốt cuộc ăn cái gì mà tu luyện? !
Sao mà đột phá tu vi cảnh giới cứ như ăn cơm uống nước vậy? !
Cho dù là những thiên kiêu có tên ở Tiên Vực, cũng không thể tu luyện nhanh như vậy chứ?
"Thực lực của người này rất mạnh, không dễ đối phó như trong tưởng tượng. . ."
Người lên tiếng là một nữ tử.
Nữ tử tướng mạo thanh thuần, dáng người uyển chuyển, mặc một chiếc váy dài Nghê Thường được chế tác tinh xảo, làm tôn lên khí chất siêu phàm thoát tục của nàng, giống như Cửu Thiên Huyền Nữ.
Nàng tên là Trương Uyển Ca, là một vị tuyệt đỉnh thiên kiêu của Hoang Cổ Trương gia, cũng là tùy tùng của vị thiếu chủ hiện tại của Hoang Cổ Trương gia, lại là trợ thủ đắc lực của hắn.
Lúc nghe nói có người ở hạ giới dám dùng thủ đoạn hèn hạ làm tổn thương thiếu chủ của mình, Trương Uyển Ca tức giận tím mặt, lần này chủ động xin đi giết giặc ở hạ giới, muốn đánh giết Cố Hàn, lấy lại danh dự cho thiếu chủ.
Nhưng giờ phút này, sau khi cảm nhận được luồng kiếm khí đáng sợ kia.
Nàng cũng hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Nàng dù không phải kiếm tu, không thể giống Diệp Trần, cảm giác được kiếm khí này một cách nhạy bén.
Nhưng cũng biết, với tình huống thực lực bị áp chế của bản thân.
Đối phó với Cố Hàn, người mà thực lực đã vượt quá tưởng tượng của họ, lại thêm thế lực phía sau hắn, tuyệt đối là một thử thách cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí có khả năng rất lớn sẽ bị lật thuyền trong mương.
"Không sao, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, khôi phục một phần lực lượng trước, sau đó cùng nhau xuất thủ, trấn áp hắn vẫn sẽ dễ dàng thôi!"
Diệp Trần hít sâu một hơi, giống như đang tự an ủi mình, lại như là đang tường thuật lại một sự thật nào đó.
. . . .
Bên trong Quỷ bí chi sâm.
Trong biểu lộ rung động hoảng sợ, mờ mịt không hiểu của tiểu hắc tử, Tuyên Ngưng Băng, và Vẫn Diệt Yêu Tổ.
Cố Hàn bộc phát ra sức mạnh vượt quá nhận thức của bọn họ, trực tiếp đánh ra một cái khe vô cùng bắt mắt vào bình chướng tử khí khiến bọn họ đều đau đầu, nan giải vô cùng.
Đến mức Huyền Minh Yêu Tổ, người ở trung tâm kiếm khí phong bạo tàn phá.
Nửa thân trên bị kiếm khí tàn phá đến mức đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
Chỉ còn lại nửa thân dưới bị chém thành hai mảnh, miệng vết thương vẫn còn đang cuộn trào máu đen đứng tại chỗ.
" . . . ! ?"
Đồng tử của Tuyên Ngưng Băng và Vẫn Diệt Yêu Tổ như muốn trừng rách cả hốc mắt, trái tim không thể khống chế bồn chồn cuồng loạn, thậm chí như muốn lao ra khỏi cổ họng.
Nếu như bọn họ nắm giữ thực lực hoàn chỉnh, đối mặt với một kích vừa rồi của Cố Hàn, chắc chắn không cần dùng đến Thái Hư.
Nhưng hết lần này tới lần khác, thực lực của họ hôm nay lại không hoàn chỉnh!
Nếu vừa rồi Cố Hàn phát động một kích kia về phía họ, họ tuyệt đối đã hấp hối, ở trong trạng thái gần kề cái chết!
Họ cũng vạn vạn không ngờ, thực lực của Cố Hàn hôm nay vậy mà khủng bố đến mức này!
Thậm chí Huyền Minh Yêu Tổ ở trong một trạng thái quỷ dị nào đó, cũng không đỡ nổi một kiếm!
Tuy rằng có khả năng là do Cố Hàn toàn lực bộc phát.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc họ đánh trống rút quân, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.
Vẫn Diệt Yêu Tổ thậm chí có chút hối hận.
Hối hận vì lúc đó đã quá mức qua loa, tin vào Tuyên Ngưng Băng, còn chưa điều tra rõ ràng, đã quyết định gia nhập phe đối phương.
Bây giờ là địch với Cố Hàn, hắn luôn cảm giác tựa hồ sắp bị lật xe!
Vẫn Diệt Yêu Tổ vụng trộm liếc nhìn Tuyên Ngưng Băng.
Rốt cuộc có nên trấn áp tên này lại, sau đó đem chìa khóa của mình dâng lên, dùng làm lễ vật gia nhập phe của Cố Hàn không?
Cố Hàn không để ý tới Tuyên Ngưng Băng và Vẫn Diệt Yêu Tổ, hai yêu mỗi người một tâm tư, sinh ra ý lùi bước.
Không cần nói, hắn đã đi trước một bước, từ sớm đã sắp xếp ổn thỏa những cường giả yêu tộc khác bên ngoài, bố trí thiên la địa võng.
Hai người này đi ra ngoài cũng chỉ là tự chui đầu vào rọ nộp mạng.
Hơn nữa, Huyền Minh Yêu Tổ bị hắn bộc phát toàn lực chém một kiếm, thân thể bị chém làm hai nửa, nửa thân trên hoàn toàn biến mất, mà lại vẫn chưa chết!
Trong ánh mắt chăm chú của hắn.
Thân thể của Huyền Minh Yêu Tổ rõ ràng đã bốc mùi hôi thối, thậm chí còn đang trào ra máu đen, giờ phút này, vết thương bị chém đứt một cách kỳ lạ bắt đầu nhúc nhích.
Từng cọng mầm thịt tỏa ra khí tức hôi thối, giống như từng con trùng nhỏ theo trong vết thương vặn vẹo mà ra, không ngừng đan xen chồng lên nhau, muốn nhanh chóng tái cấu trúc thân thể Huyền Minh Yêu Tổ.
Ít nhất trong mắt của đám người tiểu hắc tử là một tình huống như thế.
Nhưng trong mắt Cố Hàn, lại là một cảnh tượng khác.
Hắn mơ hồ thấy được một không gian kỳ dị nửa hư nửa thực.
Bên trong không gian có một con đại trùng tử giống Thiên Túc Trùng, nhưng toàn thân lại cấu tạo từ nhục huyết đỏ tươi, đang không ngừng vặn vẹo trong mảnh không gian hư huyễn này.
Điều làm cho người ta da đầu tê dại hơn nữa là.
Vô số sợi tơ huyết sắc như tơ trùng từ trong cơ thể của con trùng huyết nhục quỷ dị này kéo dài ra.
Đâm vào trong cơ thể Huyền Minh Yêu Tổ, dường như thông qua cách này, kết nối con côn trùng này với cơ thể của Huyền Minh Yêu Tổ.
Huyền Minh Yêu Tổ chẳng khác nào một con rối, mà con côn trùng này chính là kẻ điều khiển đứng sau tất cả.
Cái khí tức khiến Cố Hàn cảm thấy hết sức quen thuộc, thậm chí giống như ý táng đạo trên người hắn, giống như cùng xuất phát từ một chiều không gian. . . Dường như là đến từ trên thân con côn trùng này!
Thông qua một số liên hệ đặc thù, hắn thậm chí có thể cảm nhận được một loại tâm tình chập chờn do con côn trùng này truyền ra, dường như lúc này đang mắng hắn!
"Tên Nhân tộc đáng chết!"
"Vậy mà lại chém con rối nhục thân mà ta khổ cực tìm được ra cái dạng này!"
"Nhưng may mà có Thần Minh đại nhân gia trì cho ta lực lượng, ta còn có thể tự mình chữa trị!"
"Gã đáng chết, đợi ta chữa trị tốt thân thể này, nhất định phải biến ngươi thành con rối nhục thân của ta!"
Nhưng dường như đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của Cố Hàn, âm thanh hùng hổ của con côn trùng quỷ dị màu tinh hồng này nhất thời im bặt.
Trên đầu xấu xí dữ tợn, toàn bộ hơn mười con mắt kép đều lộ ra một tia chấn kinh, ánh mắt lại mang vẻ nghi hoặc.
Dường như có chút hoài nghi, Cố Hàn có phải đã nhìn thấy mình hay không?
Nhưng chuyện này không thể nào chứ!
Khu vực này đã hoàn toàn bị nó dùng lực lượng Thần Minh đại nhân ban cho cải tạo, biến thành một mảnh đất thuần túy của tử vong.
Mà hắn ẩn náu ở chỗ sâu trong không gian tử vong, không có sự cho phép của hắn, căn bản không thể có ai phát giác ra mới đúng!
Coi như đối phương cũng là người có được Thần Minh chi lực, cũng không có khả năng nhìn thấu bình chướng được ngưng tụ bằng lực lượng của Tử Thần đại nhân chứ!
Trừ phi. . .
Nhân tộc trước mắt bản thân có vị cách cực cao!
Thậm chí có vị cách không thuộc về Tử Thần đại nhân!
Nhưng sao có thể chứ? !
Thần Minh vĩ đại như vậy cũng không phải chó hoang ngoài đường, khắp nơi có thể thấy được, toàn bộ chư thiên cũng chỉ có mấy vị như vậy!
Nơi này làm sao có thể xuất hiện một người có thể sánh vai với chí cao Thần Minh tồn tại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận