Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 158: Cảm thấy vô biên xấu hổ, nghiêm trọng thất trách

Chương 158: Cảm thấy vô biên xấu hổ, nghiêm trọng thất trách
Hôm nay, nàng cũng là theo Sở Ấu Vi nói chuyện ngoài ý muốn nghe được sư tôn tình trạng cơ thể hư hư thực thực phát sinh biến hóa kỳ lạ, thậm chí lúc nào cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Điều này khiến nàng rất bối rối lo lắng, cũng vô cùng hoảng sợ.
Không cứu vãn được kết cục của sư huynh đã đủ tệ rồi, nếu như lại mất đi sư tôn, nàng thật sẽ sụp đổ.
Tuy nhiên lúc trước nàng và sư tôn quan hệ cũng có chút bất hòa.
Nhưng ba tháng lắng lại cũng khiến nàng trưởng thành hơn rất nhiều.
Biết mình đã phạm phải chuyện lớn như vậy, sư tôn không giết mình.
Đã là cho nàng đủ mặt mũi, cho nàng đủ tình nghĩa sư đồ.
Sở Ấu Vi khẽ lắc đầu, vẻ mặt có vẻ hơi ảm đạm.
"Khó nói lắm, theo vị lão tiền bối am hiểu y đạo kia xem xét, tình trạng cơ thể của sư tôn vô cùng tệ, toàn thân kinh mạch đã hoàn toàn bị một loại lực lượng kỳ lạ nào đó ăn mòn và thay đổi."
"Nếu định kỳ dùng những loại thiên tài địa bảo đặc thù nấu thành thảo dược thì có thể giúp áp chế và làm dịu tình hình hiện tại của nàng."
"Nhưng điều này cũng cần sư tôn tự mình điều hòa tình trạng bản thân, tu thân dưỡng tâm, để tâm tình luôn ở trạng thái ổn định, khỏe mạnh."
Nói đến đây, khóe môi Sở Ấu Vi chợt hiện lên một tia cay đắng: "Nhưng ngươi cũng biết đấy, vì chuyện của sư huynh mà tâm tình sư tôn vẫn luôn rất tiêu cực, hoàn toàn không thể nghĩ đến chuyện khỏe mạnh... "
"Hơn nữa ta cũng đã khuyên sư tôn, để nàng ở ẩn một thời gian để điều trị thân thể, việc tìm sư huynh giao cho chúng ta, nhưng nàng không chịu."
Không khí xung quanh nhất thời trở nên có chút trầm mặc.
Nếu là trước kia, Liễu Như Yên chắc chắn sẽ oán trách, oán trách sư huynh tại sao lại tuyệt tình như vậy?
Sư tôn dù sao cũng từng có mấy năm dưỡng dục chi ân với hắn, bây giờ thân thể xuất hiện một loại biến hóa kỳ lạ nào đó, vì sao hết lần này tới lần khác muốn quyết tâm rời bỏ các nàng, đến cả quay đầu nhìn một chút cũng không muốn?
Nhưng bây giờ, nàng cảm thấy xấu hổ vì những ý nghĩ này của mình.
Hơn nữa, nàng là người không có tư cách oán trách sư huynh nhất.
Nếu lúc trước nàng không bị Diệp Thanh Vân kia lừa gạt, không bị hắn mấy câu kích động, kiên định đứng sau lưng sư huynh thì tất cả đã không xảy ra rồi, đúng không?
Nỗi hối hận sâu thẳm trong lòng một lần nữa trào dâng, nàng thậm chí muốn tìm đến cái chết để giải thoát cho mình.
Nàng là người tạo ra những khó khăn cho tất cả mọi người ở kiếp này, cũng là kẻ đáng chết nhất.
"Sư muội, quá khứ không thể cứu vãn, tương lai có thể thay đổi."
"Chuyện đã qua thì ngươi đừng quá để ý nữa."
Lúc này, Lạc Bạch Chỉ đang ôm kiếm tựa vào cột gỗ đỏ bên cạnh mở lời an ủi: "Bây giờ mục tiêu của chúng ta là tìm lại sư huynh, chuyện của sư tôn thì ba người chúng ta có thể cùng nhau ra sức giúp đỡ."
"Sư phụ ta đi du lịch nhân gian bốn phương, gặp không ít thứ hiếm lạ, lát nữa ta sẽ kể tình hình của sư tôn cho hắn biết, xem hắn có biện pháp nào hay để giải quyết không."
Trong khoảng thời gian này Lạc Bạch Chỉ vẫn luôn mài giũa kiếm tâm.
Tuy đôi mắt đã bị một dải lụa trắng hoàn toàn che kín, không nhìn thấy biểu cảm của những người xung quanh.
Nhưng nàng vẫn cảm nhận được xu hướng tự hủy mãnh liệt của Liễu Như Yên thông qua kiếm tâm nhạy bén của mình cảm thụ dao động thần hồn.
Trước đây nàng từng là một kiếm tu, có rất nhiều người ngưỡng mộ kiếm tâm thông minh của nàng, nhưng nàng lại không nhận ra được nỗi thống khổ của sư huynh, cũng không thấy được sự độc ác bỉ ổi của Diệp Thanh Vân.
Bây giờ đã khổ công tu luyện mấy tháng, nàng sẽ không trơ mắt nhìn những bi kịch đã từng xảy ra nữa.
Lời an ủi của Lạc Bạch Chỉ đã phát huy hiệu quả tốt.
Nỗi hối hận cùng xu hướng tự hủy mãnh liệt của Liễu Như Yên tạm thời bị kìm lại.
Không sai, nàng tội đáng chết vạn lần, không xứng được tha thứ.
Nhưng nàng còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Ngay khi ba người đang bàn bạc chuyện này và những chuyện khác, sau khi đã thống nhất.
"Ấu Vi sư muội! Có chuyện quan trọng cần ngươi hỗ trợ điều tra! Xin mời ngươi theo ta đi một chuyến!"
Một giọng nói bỗng vang lên ở cửa lớn.
Là một nam tử trẻ tuổi mặc đạo bào.
Sau khi Tô Triều Ca thuộc thế hệ trước mất đi, hắn là người lớn tuổi nhất trong số những người còn lại, là người có thực lực gần với Tô Triều Ca nhất, tạm thời thay thế đối phương đứng đầu.
Ánh mắt Sở Ấu Vi hơi lóe lên, trong lòng đã có suy đoán.
Chuyện tối hôm qua nàng vụng trộm theo dõi Tô Triều Ca có lẽ đã bị tầng lớp cao của Luân Hồi Động Thiên biết được.
Thêm việc Luân Hồi Động Thiên có khả năng đã xác định Tô Triều Ca chết có liên quan đến Cố Hàn, sư huynh cũ của nàng.
Nàng, người luôn nhớ thương sư huynh Cố Hàn, tự nhiên cũng phải bị điều tra và hỏi thăm.
Sau khi ra hiệu cho Liễu Như Yên và Lạc Bạch Chỉ không cần lo lắng, Sở Ấu Vi quyết định cùng đồng môn của mình đi một chuyến...
... Bắc cảnh Huyền Hư đại lục, Băng Linh Thánh Tông.
Trong một cung điện bằng bông tuyết to lớn, lưu quang chập chờn, khí thế hùng vĩ.
"Bẩm điện chủ Băng Hoàng, chúng ta nhận được tin tức, Cố Hàn có khả năng đã xuất hiện ở cảng Không Nghiêu, đồng thời xảy ra xung đột với người của Luân Hồi Động Thiên."
Thị vệ phụ trách bẩm báo không hề giấu diếm, đem tất cả tin tức nghe được thuật lại.
Trong suốt quá trình, Mộc Băng Hoàng nhíu chặt mày.
Nàng luôn có ấn tượng không tốt về Cố Hàn.
Cho rằng sau khi đối phương rời tông môn trở thành tán tu, chắc chắn sẽ không làm nên trò trống gì, chỉ suốt ngày chè chén say sưa.
Nhưng không ngờ rằng, chính mình đã quá thiển cận.
Cố Hàn lại dám trực tiếp đối đầu với Luân Hồi Động Thiên.
Là một trong số những đại ẩn thế tông môn, nàng biết rõ nội tình của Luân Hồi Động Thiên mạnh đến mức nào.
Thêm việc trước đó Thiên Cơ Thần Kính sinh ra dị tượng, Cố Hàn chắc chắn đang che giấu rất nhiều bí mật kinh khủng.
Ngay khi những suy nghĩ của nàng bắt đầu lan man.
Một lời bẩm báo khác đã đột ngột kéo nàng trở lại thực tại, khiến toàn thân nàng như nhận một cú đả kích, mà trở nên hoảng hốt ngây dại.
"Điện chủ Băng Hoàng, ta còn nhận được một tin tức, tình hình thân thể của tiểu thư Bạch Lăng có vấn đề lớn..."
"...Toàn thân huyết nhục cùng kinh mạch phát sinh một loại biến hóa kỳ dị nào đó, nếu không mau chóng ngăn chặn thì có thể nàng sẽ...sẽ chết."
Vị thị vệ phụ trách bẩm báo, dường như đã lấy hết dũng khí, mới nói ra hai chữ cuối cùng.
Không khí cả đại điện không có gì bất ngờ rơi vào im lặng tuyệt đối.
"Ngươi nói cái gì, tại sao thân thể Bạch Lăng lại có biến hóa như vậy!?"
Không biết bầu không khí ngưng đọng bao lâu, Mộc Băng Hoàng mới giật mình tỉnh giấc.
Dù sao, Mộc Bạch Lăng cũng là người thân duy nhất của nàng, là muội muội ruột duy nhất của nàng trên thế giới này.
Vậy mà chính bản thân nàng, người tỷ tỷ này, lại không hề hay biết tình trạng cơ thể của muội muội đã nghiêm trọng đến mức nào!
Đây quả thực là sự thất trách nghiêm trọng của nàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận