Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 420: Con kiến hôi làm sao có thể phân xét Thương Long hạn mức cao nhất?

Chương 420: Con kiến hôi làm sao có thể đánh giá giới hạn của Thương Long? Thần Tôn cảnh!
Nhìn khắp toàn bộ đại thế giới Huyền Hoàng, những tồn tại có thể đạt đến cảnh giới này, về cơ bản đều có thể trở thành nội tình chân chính của một tông môn nhất lưu.
Nhất là trong nhận thức của bọn họ, ở thế hệ trẻ tuổi hiện nay… Không, dù là trong ghi chép lịch sử, chưa từng có ai có thể đạt đến cảnh giới này ở độ tuổi của Cố Hàn!
Tu sĩ thế hệ trẻ tuổi đương thời có thể đạt đến Chí Tôn cảnh, luận về thiên phú tu vi đã được gọi là kinh thế hãi tục, nhưng điều này còn phải là với điều kiện tiên quyết hấp thu vô số thiên tài địa bảo tích lũy.
Bọn họ thật sự không thể hiểu nổi, Cố Hàn rốt cuộc đã làm thế nào để đột phá lên Thần Tôn ở độ tuổi này?
Có khi nào là do lão quái vật đáng sợ nào đó chuyển thế không?
Mấy vị Đại kiếm Tiên vẫn chưa cố tình hạ thấp giọng nói của mình.
Vì vậy, giọng nói có phần kinh hãi của họ đã truyền đến tai đông đảo tu sĩ bên dưới một cách rõ ràng.
Sau một hồi đình trệ ngắn ngủi.
Đông đảo tu sĩ không còn để ý đến ảnh hưởng còn sót lại của kiếm khí, nhất thời bùng nổ ra những tiếng nghị luận như sấm dậy.
“Ta lạy! Thần Tôn! Ngươi nói cái người tên Cố Hàn này, tuổi còn nhỏ hơn ta, mà đã là Thần Tôn cảnh!? Đùa gì vậy! Ta còn chưa đạt đến Chí Tôn!”
“Tốt tốt tốt! Bảo ngươi tu luyện, ngươi tu kiểu gì vậy? Ta chỉ đơn thuần đến xem kịch thôi mà! Không xem thì thôi, xem xong thấy trời sập!”
“Lão tử tu luyện gần trăm năm, bây giờ mới liều sống liều chết đạt đến Chí Tôn cảnh, ngươi nói với ta, một người trước kia hơn một năm chỉ là đệ tử bình thường của một tông môn lụi bại, bây giờ đã là Thần Tôn!”
Nhưng trong đám đông cũng có những giọng nói không hòa hợp vang lên, "Tốc độ đột phá này có phải là quá khoa trương rồi không! Cố Hàn có phải là đang tu luyện tà thuật cổ xưa gì không?”
Theo giọng nói này vừa phát ra, không ít tu sĩ đã phụ họa.
“Đúng vậy a! Ta đã từng xem qua một số sách cổ, theo những dã sử đó ghi chép, ở thời đại cổ xưa từng có rất nhiều công pháp tà ác, có thể thông qua thôn phệ bản nguyên của người khác, đem lực bản nguyên của những sinh linh tu sĩ đó chuyển hóa thành một loại sức mạnh đặc thù, để tăng lên chính mình...”
"Hơn nữa, Huyết Nguyệt Ma Tông sau lưng Cố Hàn, đây chính là một thế lực ma đạo hàng đầu tàn nhẫn vô đạo, làm việc không có điểm mấu chốt, ai biết bọn chúng có vụng trộm làm những chuyện trái với luân thường đạo lý không..."
Dù sao, tốc độ tu luyện đột phá nhanh như vậy, nhìn khắp lịch sử giới tu luyện đều là chuyện xưa nay chưa từng có.
Người vốn là như vậy, một khi điều gì đó vượt quá nhận thức của bản thân.
Liền sẽ vô ý thức xem đó là vi phạm một loại cấm kỵ nào đó về nhân lý thiên luân.
Trong đám người, Hoa Giải Ngữ và Hàn Mộng Dao, sắc mặt lập tức trở nên u ám, khí tức đáng sợ phóng thích ra từ cơ thể các nàng.
Khiến cho không ít người xung quanh cũng phải hoảng sợ, tim đập nhanh, như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh toát, nhất thời đã ngừng lại những tiếng bàn tán ồn ào.
"Hừ! Một đám có tầm nhìn thiển cận, không nhìn thấy trời rộng bao la mà chỉ như ếch ngồi đáy giếng!"
Ánh mắt lạnh lùng của Hoa Giải Ngữ đảo qua những người vừa nghị luận Cố Hàn, nhất thời làm cho những người kia rùng mình, không dám đối diện với nàng.
“Các ngươi là loại thành phần gì? Nói trắng ra, cũng chỉ là một số con kiến hôi có cũng được mà không có cũng chẳng sao trong giới tu luyện thôi!”
"Cố Hàn là Thương Long ngao du trên chín tầng trời, còn các ngươi chỉ là một đám kiến hôi nực cười, thế mà vẫn còn không biết điều, dùng ánh mắt của con kiến hôi để đánh giá giới hạn của Thương Long, thật là nực cười đến cực điểm!”
"Giải Ngữ tỷ tỷ, đừng để ý đến bọn tôm tép nhãi nhép này, thiên phú thực lực của đại nhân vốn là thật sự."
"Bọn chúng lũ phế vật này cả đời chỉ dừng bước ở đây thôi, sao có thể hiểu được thiên phú thực lực cường đại của đại nhân?" Hàn Mộng Dao cũng khinh thường lên tiếng, căn bản là coi thường nhìn những người xung quanh.
Hai nàng không chút khách khí mỉa mai, càng làm cho sắc mặt của đám người lúc xanh lúc trắng.
Nhưng thực lực của bọn họ quả thật cũng chỉ đến đó, mạnh nhất cũng chỉ là Chí Tôn đỉnh phong.
Đối với Hoa Giải Ngữ và Hàn Mộng Dao thì vô cùng kiêng kị.
Hơn nữa, mấy tên kiếm Tiên cũng không nói gì nhiều, trong lời nói của họ đa phần chỉ là sự chấn kinh và một loại khó tin.
Cũng không hề cảm thấy đối phương tu luyện loại tà thuật nào đó mà đạt được tu vi này.
Đương nhiên.
Người sáng suốt chiếm phần lớn hơn.
Phần lớn mọi người đều biết, Cố Hàn có thể có được thành tựu như vậy, phần lớn là nhờ vào thiên phú kinh khủng kia.
Cũng có không ít người trong mắt lóe lên một loại chờ mong và hướng tới.
Có lẽ...
Cố Hàn sẽ ở thời đại mạt pháp này, trở thành một vị Đại Đế truyền kỳ nữa trong thế giới huyền huyễn của bọn họ.
Mặc dù trên lôi đài có một tầng pháp tắc bình chướng che chắn.
Nhưng không hiểu sao động tĩnh bên ngoài lôi đài vừa mới tạo ra quá lớn.
Cho dù Kiếm Trần không có ý định nghe, cũng đã hiểu được đại khái một vài tin tức.
Ầm ầm!
Theo một đạo kiếm khí kinh khủng nổ tung.
Kiếm Trần cả người lập tức bị đánh bay, thân thể trượt về phía sau mấy mét, dưới chân còn cày ra hai vệt rõ ràng.
"Sao vậy?"
Khóe miệng Cố Hàn hơi nhếch lên, nhìn Kiếm Trần với vẻ như cười mà không cười, "Ngươi cũng cảm thấy, ta có thể đạt tới tu vi cảnh giới bây giờ là do sử dụng một loại tà thuật làm trái với nhân luân đạo lý?"
Thế mà, Kiếm Trần chỉ lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, “Ta đã từng xem như gián tiếp giao thủ với ngươi rồi, biết năng lực thiên phú của ngươi, nói thật, ta rất tự tin vào chính mình."
"Nhưng kể từ khi gặp ngươi, phần tự tin này của ta đã bị xóa đi không ít.”
“Hơn nữa, điều ta không vui là, tại sao ngươi lại phải che giấu thực lực thật sự của mình?”
"Là cảm thấy sau khi ngươi triển lộ ra tu vi Thần Tôn cảnh, ta sẽ cảm thấy không phải là đối thủ của ngươi, rồi sinh lòng thoái lui, chủ động từ bỏ lần khiêu chiến này?”
"Hay là cảm thấy, bởi vì ta có cố gắng thế nào cũng không đuổi kịp ngươi, mà sẽ khiến ta sinh ra tâm lý bất mãn, thậm chí ngay cả đạo tâm cũng bị ảnh hưởng?”
Kiếm Trần chậm rãi đứng thẳng người, kiếm khí vốn đang ủ rũ lần nữa sôi trào, toàn thân khí tức lại một lần nữa tăng lên liên tục.
"Vậy thì ngươi đã quá coi thường ta rồi.”
"Chúng ta những người tu kiếm, tu kiếm, cũng là tu tâm."
“Kiếm của ta là thẳng tiến không lùi, là không sợ hãi, gặp cường thì cường, làm sao có cái gọi là ý định lùi bước?”
"Cố Hàn, ngươi không cần giấu dốt, cũng không cần bận tâm đến ta, hãy lớn mật dùng ra một kiếm mạnh nhất của ngươi!"
“Nếu ta không tiếp được, thậm chí chết dưới kiếm của ngươi, ta cũng sẽ không sợ hãi, tài nghệ không bằng người, ta sẽ có chơi có chịu!”
Vừa nói, hai tay Kiếm Trần nắm chặt chuôi kiếm, kiếm khí trong mắt bùng lên.
Rõ ràng trong lần giao phong trước đó, hắn đã rơi vào thế yếu tuyệt đối.
Nhìn lại Cố Hàn vẫn một thân áo trắng như tuyết không hề có dấu vết nào.
Thời khắc này, Kiếm Trần như thể bị kiếm khí cắt ra những vết rách khắp nơi, thậm chí da thịt còn có những vết thương đang không ngừng cuộn trào máu.
Thế nhưng, khí thế của hắn lại không hề yếu đi, dáng người thẳng tắp, vẫn tự tin như trước.
“Ha ha…”
Cố Hàn cười nhẹ lắc đầu, nụ cười của hắn đúng là phát ra từ nội tâm.
"Tên nhóc nhà ngươi, thật sự là người thú vị nhất mà ta từng gặp trong đời.”
“Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này."
Câu cuối cùng này chỉ có một mình hắn nghe được.
Dù sao, Kiếm Trần kiếp trước, vào thời khắc mình cùng đường mạt lộ nhất, thậm chí bị trọng thương thì gặp được hắn.
Cũng giống như lúc trước ở Phiêu Miểu Tiên đảo.
Hắn đã gặp thời cơ có khả năng giết chết mình nhất.
Nhưng hắn lại vì cái gọi là quân tử không thừa cơ người ta gặp khó khăn, mà lựa chọn không đối địch với hắn.
Thậm chí, còn thả đi hắn, người mà kiếp trước đã trở thành kẻ địch của cả thiên hạ.
Dù cho bản thân hắn phải mang tiếng xấu trong chính đạo.
Thú vị!
Quả nhiên là một người thú vị!
Bạn cần đăng nhập để bình luận