Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 37: Kiếm này, nên chém đoạn quá khứ, rơi vào thời gian chỗ sâu

Thời gian trôi qua. Rất nhanh đã qua gần nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, thế gian mưa gió nổi lên. Trung Châu vực đang bận rộn tổ chức thịnh hội mười năm một lần. Tây Huyền vực cũng phát sinh một chuyện lớn. Xích Huyết Ma Tông vốn gần như suy tàn, trong thời gian cực ngắn đã quật khởi nhanh chóng. Sau cùng thế như chẻ tre, thống nhất mấy đại Ma Môn đỉnh tiêm của Tây Huyền vực, đồng thời chỉnh hợp đổi tên thành Huyết Nguyệt Ma Tông. Đến đây, một thế lực bá chủ Ma Môn khiến vô số thế lực cùng đạo thống e ngại sợ hãi đã ra đời. Không ít cường giả các thế lực dùng hết mọi thủ đoạn điều tra, nhưng vẫn không thể tra ra được nội tình thực sự của Huyết Nguyệt Ma Tông này. Ngay lúc lòng người ở Tây Huyền vực hoang mang lo sợ. Vấn Kiếm Tông, linh phong thứ ba Huyền Vũ phong. [ Đinh! Chúc mừng chủ nhân đã thành công hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, thu phục nữ phụ Ma Tôn phản phái tương lai Hàn Mộng Dao, đồng thời thành công thành lập Huyết Nguyệt Ma Tông, chúc mừng chủ nhân nhận được 25.000 điểm phản phái khen thưởng! ] Nghe tiếng thông báo của hệ thống, Cố Hàn chậm rãi mở hai mắt, từ trạng thái đốn ngộ lui ra. Nửa tháng này hắn không hề nhàn rỗi, đã tăng tu vi lên tới Thần Đài cảnh tầng thứ tư. Mà còn hoàn thành một vài nhiệm vụ phản phái hàng ngày, bây giờ hắn tích lũy được 35.600 điểm phản phái. Với số điểm phản phái nhiều như vậy, hắn có thể đổi được một vài công pháp không tệ. Cân nhắc đến việc lần này tiến vào bí cảnh Trung Châu vực, hắn có thể sẽ cần ngụy trang khí tức, thậm chí là làm chuyện trà trộn vào. Một môn bí quyết thân pháp tốt sẽ giúp hắn tiết kiệm được rất nhiều phiền phức. Tuy nói kiếp trước hắn cũng từng có được một vài bí quyết thân pháp không tệ, nhưng so với công pháp trong thương thành hệ thống, thì chỉ là trò trẻ con. [ Quỷ Ảnh Mê Tung: 500 điểm phản phái ] [ Tam Thiên Lôi Động: 3000 điểm phản phái ]... [ Hành Tự Bí: 28.000 điểm phản phái ] Khi nhìn thấy môn công pháp này, Cố Hàn rõ ràng động lòng. Tuy rằng cần rất nhiều điểm phản phái, nhưng đây đúng là một môn thân pháp cực kỳ cường đại, hơn nữa còn có được không gian tăng tiến cực lớn. Càng nghĩ, Cố Hàn vẫn là cắn răng một cái, trực tiếp mua môn công pháp này. Công pháp không phải là vật tiêu hao, dùng trên người mình học xong, vậy cũng là của chính mình, thế nào cũng không lỗ! [ Đinh! Chúc mừng chủ nhân tiêu hao 28.000 điểm phản phái mua công pháp Cửu Tự Bí, Hành Tự Quyết thành công! ] Trong khoảnh khắc âm thanh của hệ thống vừa dứt. Cố Hàn liền cảm thấy một luồng sức mạnh thần kỳ dung nhập vào trong cơ thể mình. [ Cửu Bí — — Hành Tự Bí: Do một vị cường giả Thiên Tôn Tiên Vực vô cùng xa xưa sáng tạo. Tu luyện đến siêu thoát viên mãn, có thể đạp thiên địa cực nhanh, đạt được con đường thời gian. ] Khi tinh túy của môn công pháp này cùng giới thiệu vắn tắt hoàn toàn dung nhập vào đầu, sức mạnh thần kỳ thuộc về hệ thống càng trực tiếp giúp hắn tu luyện môn công pháp này đến sơ bộ nhập môn. Đây đã là cực hạn của hắn. Không phải thiên phú tư chất của hắn không đủ cao. Mà là tu vi cảnh giới hiện tại của hắn vẫn còn tương đối thấp, muốn tiến thêm một bước thấu hiểu môn công pháp này, nhất định phải có sự lắng đọng của cảnh giới phía trên. Bất quá, cho dù chỉ là nhập môn, hiệu quả của môn công pháp này cũng đã vượt quá tưởng tượng. "Bây giờ Huyết Nguyệt Ma Tông đã chính thức thành lập, tuy nói không cách nào đối kháng với các đạo thống đỉnh tiêm của Trung Châu vực." "Nhưng mà, để bọn chúng trà trộn vào Trung Châu vực, tạo ra một vài mầm tai vạ cũng không phải là việc khó khăn. . . ." Giống như là nghĩ đến cái gì đó, khóe miệng Cố Hàn hơi nhếch lên một nụ cười. Chuyến đi Trung Châu lần này đối với Diệp Thanh Vân mà nói cũng là một bước ngoặt trọng đại trong cuộc đời. Nhưng ở đời này, hắn sẽ sử dụng các loại sức mạnh đang nắm giữ, tận khả năng phá hủy hoặc cướp trước phần lớn cơ duyên của Diệp Thanh Vân trong bóng tối. Việc không một lần cướp toàn bộ cơ duyên của Diệp Thanh Vân, cũng là bởi vì trên người hắn có nhân vật chính quang hoàn tồn tại. Ai biết được, nếu mình cướp hết toàn bộ tài nguyên của đối phương, liệu cái quang hoàn nhân vật chính mạnh đến phạm quy của đối phương có tạo ra cho Diệp Thanh Vân những cơ duyên càng khủng bố hơn hay không? Bởi vậy kế hoạch sau này vẫn phải đi từng bước một, theo tình huống biến hóa mà không ngừng thay đổi hoàn thiện. . . . . Chủ phong Bạch Vũ phong. Hôm nay thời tiết âm u, chỉ có một chút ánh mặt trời xuyên qua đám mây đen dày đặc chiếu xuống nhân gian. Dưới một gốc đào lớn đang nở rộ. Bạch Lăng thân mặc Nghê Thường tuyết váy đang xếp bằng dưới gốc cây, nhắm mắt tĩnh tọa. Nhưng giờ phút này dường như tâm cảnh của nàng rất loạn, đôi mày hơi nhíu lại, trên trán trắng nõn căng tràn mồ hôi lạnh chảy ra. Trong đầu có một vài hình ảnh chớp nhoáng. "Sư tôn! Ta muốn học kiếm đạo! Thế nhân luôn nói, muốn bảo vệ những người quan trọng tốt hơn, chỉ có học được cách dùng kiếm!" "Trở thành một kiếm tu cường đại! Mới có thể bảo vệ tốt hơn những người bên cạnh!" Vô số hình ảnh từng hiện ra, sau đó lại như bọt nước vỡ tan. Trước khi toàn bộ thế giới lâm vào bóng tối. Vô số hình ảnh vỡ nát cuối cùng hóa thành một âm thanh băng lãnh thấu xương. "Kiếp này, ta đã mất đi cái cần phải bảo hộ." "Kiếm này, nên chém đoạn quá khứ." Bạch! ! Kiếm quang sáng chói xé toạc bóng tối. Kiếm khí tung hoành, gỗ vụn bay tán loạn. Trong tấm hình, một cây đào lớn trong nháy mắt bị chặt đứt. "Ân nuôi dưỡng nhiều năm ta đã trả xong, từ hôm nay trở đi, ngươi và ta không còn nợ nhau. . . ." Âm thanh phía sau nàng đã nghe không rõ nữa. Nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người mờ ảo xuất hiện trong bóng tối. Mặc cho nàng kêu gọi cầu xin như thế nào. Bóng người áo trắng đó vẫn dần dần từng bước rời đi, cách xa nàng, cho đến khi biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của nàng. Trái tim quặn đau kịch liệt khiến cho nàng run rẩy không ngừng toàn thân. Tiếng rên rỉ tê tâm liệt phế không truyền tới tai bóng người áo trắng kia, thậm chí cũng không truyền đến tai chính mình. Đến khi thế giới bóng tối này sụp đổ hoàn toàn, nàng giống như rơi vào Vực Băng vô tận, mới đột nhiên tỉnh lại. "Không... không muốn... ! !" Mộc Bạch Lăng giống như nhận lấy kinh hãi, cả người trong nháy mắt tỉnh giấc từ cơn ác mộng. Toàn thân đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt hoàn toàn, tuyết y dính sát da thịt, trắng nõn như ẩn như hiện. Không để ý tới sự chật vật lúc này, đôi mắt có chút mơ hồ của Mộc Bạch Lăng vô ý thức nhìn xung quanh, không khỏi thở dài một hơi. May mà nàng và Cố Hàn từng trồng cây đào này, cây đào mang theo vô số ký ức tươi đẹp, vẫn chưa bị đoạn... Cũng may một tia duyên phận cuối cùng giữa bọn họ vẫn chưa bị chặt đứt. Thì ra. . . . Vừa nãy tất cả hình ảnh nàng nhìn thấy chỉ là một giấc mộng. Nhưng mà. . . . Hết thảy đều chân thật như vậy. Giống như một hình ảnh tương lai chiếu đến trước mắt nàng. "Sư tôn sai... Hàn nhi... Sư tôn thật sai rồi...." Khi bàn tay chạm vào cây đào mang theo ký ức, vô số hồi ức lần nữa ùa về, nước mắt lại không kìm được mà trào ra. Người... luôn luôn là mất đi rồi mới hiểu được muốn trân quý. Nàng đã từng rõ ràng nắm giữ rất nhiều hồi ức như vậy. Nhưng vì sao... kết quả lại trở thành như thế này? Mộc Bạch Lăng không hề chú ý. Ở nơi xa, có ba nữ tử thân hình có vẻ hơi đơn bạc trong gió rét, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn nàng đang nhẹ nhàng vuốt ve cây đào, hốc mắt đang không ngừng rơi lệ. Không ai để ý đến. Có một đóa hoa đào năm cánh đột nhiên run rẩy trong gió lạnh. Có một cánh hoa đào như muốn thoát khỏi ràng buộc, trong khi bốn cánh hoa đào khác run rẩy cầu khẩn đã theo gió mà bay lên. Cuối cùng nương theo gió bay vào mây xanh, rơi vào dòng thời gian, trong lặng yên không một tiếng động, liền hoàn toàn biến mất trong ký ức sâu thẳm. Trong gió lạnh, chỉ còn lại bốn cánh hoa đào đang run rẩy.. .
Bạn cần đăng nhập để bình luận