Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 44: Nguyên bản tương lai thời không, cái kia cô độc đêm tuyết

Chương 44: Không gian thời gian tương lai nguyên bản, đêm tuyết cô độc kia Khoảnh khắc trôi qua.
Liễu Như Yên đi khắp các cửa hàng, đã mua được không ít nguyên liệu nấu ăn đặc trưng của các đại lục khác.
Tuy nhiên trong đầu nàng thỉnh thoảng lại suy nghĩ vẩn vơ.
Tưởng tượng rằng chỉ cần sau này mình biểu hiện đủ tốt.
Dùng tay nghề khổ luyện của mình chinh phục được dạ dày của sư huynh, liền có thể lấy được sự tha thứ của sư huynh.
Nhưng sâu trong nội tâm nàng lại luôn có một giọng nói không ngừng vang vọng.
Không ngừng nói cho nàng biết.
Cho dù mình có cố gắng thế nào, sư huynh cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Các loại ký ức hỗn loạn thành hình ảnh trong đầu không ngừng hiện lên.
Khi tất cả dừng lại trong nháy mắt.
Sư huynh với nụ cười vô cùng dịu dàng dưới ánh mặt trời, cuối cùng hóa thành vô số bọt nước tiêu tan.
Sư huynh bây giờ lạnh lùng tựa như một tảng băng.
Lạnh đến mức khiến nàng hoảng sợ.
Lạnh đến mức khiến nàng cảm thấy xa lạ.
...
"Rõ ràng là ta đã nói xin lỗi rồi mà..."
"Vì sao sư huynh vẫn không chịu tha thứ cho ta..."
Nàng bỗng nhiên có chút tủi thân.
Rõ ràng một tháng qua.
Nàng đã nghĩ đủ mọi cách, dùng hết toàn lực để bù đắp lỗi lầm của mình.
Vì thế mà nàng thức khuya dậy sớm, mỗi ngày đều bất an, thậm chí không thể tập trung tu luyện.
Vì sao sư huynh đối với mọi lời xin lỗi của mình, từ đầu đến cuối đều làm ngơ?
Hơn nữa...
Cuối cùng tông môn cũng đã ra mặt, vận dụng Vấn Thiên Kính, giải quyết triệt để chuyện này.
Danh dự của sư huynh cũng không vì vậy mà bị bất kỳ tổn thất nào.
Ngược lại, danh vọng của nàng ở tông môn bị tổn thất to lớn, gần đây không ít bị đệ tử trong tông môn lén lút chỉ trỏ, chế giễu là đồ bạch nhãn lang.
Rõ ràng nàng đã gánh chịu hết mọi hậu quả không tốt.
Rõ ràng nàng cũng đã thừa nhận tất cả sai lầm của mình.
Vì sao sư huynh không thể cho nàng một cơ hội, nhất định phải khăng khăng giữ lấy chuyện này không buông?
Lấy mu bàn tay che giấu màn lệ chẳng biết từ khi nào đã trào ra.
Liễu Như Yên dự định tìm một nơi yên tĩnh để hóng gió đêm, điều chỉnh lại tâm trạng đang hỗn loạn của mình.
Nàng thật sợ chút nữa mình sẽ không khống chế được tâm tình.
Cuối cùng không thể kìm nén được sự tủi thân mà bật khóc lớn...
Hôm nay đường phố sầm uất ở trung tâm vô cùng náo nhiệt, biển người cuồn cuộn.
Những âm thanh vốn làm lòng người vui vẻ, bây giờ lại khiến nàng cảm thấy đặc biệt chói tai.
Đi vào một con đường vắng vẻ.
Khi tình cờ đi ngang qua một chiếc lều tối om.
Một giọng nói tang thương thần bí bỗng nhiên vang lên từ sâu bên trong lều.
"Ha ha... Cô nương, xem dáng vẻ của ngươi chắc hẳn có tâm sự buồn phiền, thậm chí vì thế mà đêm không thể ngủ ngon, gần đây rất nhiều ưu tư a?"
"Lão hủ chính là Chiêm Bặc Sư của Bắc Minh đại lục, tinh thông đạo bói toán suy diễn."
"Nếu cô nương nguyện ý, lão hủ có thể xem bói giải hoặc, giải quyết ưu phiền cho cô nương."
Liễu Như Yên vốn xem chủ nhân của giọng nói này như một tên lừa đảo giang hồ, nhưng khi nghe thấy hai cụm từ đặc trưng Bắc Minh đại lục và Chiêm Bặc Sư, thân hình nàng bỗng nhiên hơi khựng lại.
Dù sao, đại lục khác đối với nàng mà nói, luôn mang một sắc thái thần bí.
Loại tồn tại đặc trưng đến từ đại lục khác này, có lẽ thật sự có thể giúp đỡ được mình.
Sau một hồi trầm ngâm.
Liễu Như Yên vẫn quyết định tiến vào trong lều vải, thỉnh vị thần bí nhân này xem bói cho mình.
Môi trường trong lều tối om có vẻ hơi âm u.
Một lão giả mặc hắc bào che kín mặt ngồi ngay ngắn trên một bệ cao.
Trước mặt hắn có một cái tế đàn làm bằng vật liệu đặc biệt, trên đó khắc vô số chữ cổ mà nàng chưa từng thấy qua.
Ngay phía trên tế đàn, một viên cầu thủy tinh phát ra ánh sáng trong suốt như ngôi sao đang lơ lửng, ánh huỳnh quang bên trong cứ mỗi lần lóe lên lại sinh ra một cộng hưởng kỳ dị với vô số chữ cổ trên tế đàn.
Theo hiệu của lão giả hắc bào.
Liễu Như Yên ngồi đối diện với lão giả.
Gần như cùng lúc đó, tế đàn nhỏ đột nhiên phát ra tiếng ong ong rung động, phát sáng rực rỡ.
Vài chục chữ màu vàng kim đặc biệt đại diện cho những ý nghĩa khác nhau từ trong đó bồng bềnh bay lên, như được ban cho sinh mệnh, xếp hàng chỉnh tề trước mặt Liễu Như Yên.
"Trước khi chính thức xem bói, cô nương hãy tùy theo ý mình chọn một chữ màu vàng kim mà mình muốn nhất."
Lão giả hắc bào trước mặt mặc dù cho người ta cảm giác lải nhải, giả thần giả quỷ.
Nhưng Liễu Như Yên vẫn vô thức làm theo yêu cầu của hắn, tùy ý chọn một chữ màu vàng kim.
Rất nhanh, chữ màu vàng kim được chọn rơi vào tay lão giả hắc bào, những chữ màu vàng kim khác dần ảm đạm, một lần nữa trở về tế đàn.
"Cô nương, chữ mà ngươi chọn mang ý nghĩa đại diện cho vận mệnh."
"Sự phát triển của vận mệnh sẽ mang đến những sự tình khác biệt, kết cục khác biệt."
Sau khi giải thích một hồi có tính chất học thuật tương tự.
Liễu Như Yên lại làm theo yêu cầu của lão giả hắc bào, đặt bàn tay lên trên cầu thủy tinh, đồng thời toàn lực điều động tâm thần, cộng hưởng với một sức mạnh nào đó ẩn giấu trong cầu thủy tinh.
Trong khoảnh khắc, vô số sức mạnh kỳ dị từ lòng bàn tay nàng không ngừng lan tràn, tràn vào sâu trong não hải, biến thành một loại hình ảnh hư ảo mà chân thực.
Sự phát triển của vận mệnh, khiến nàng trong lúc hoảng hốt nhìn thấy một kết cục khác trong không gian thời gian khác.
[Sau khi kết thúc hành trình ở bí cảnh Thiên Sơn, sư huynh vì hành sự bất lợi, lại thêm việc nàng hoàn toàn không rõ chân tướng làm chứng, khiến sư huynh triệt để rơi vào tuyệt vọng.] [Mặc cho sư huynh mở miệng biện giải thế nào, dù có thuật lại sự thật ra sao, cũng khó có thể nhận được sự tán đồng của người trong tông môn.] [Tông môn cũng không như lúc trước, không tiếc mời Vấn Thiên Kính ra để chứng minh sự trong sạch của Cố Hàn, mà chỉ là qua loa cho xong chuyện.] [Tông môn không làm, cùng với sự không tín nhiệm của sư tôn và bọn họ, đã đánh sư huynh triệt để xuống vực sâu tuyệt vọng.] [Trong hình ảnh, sư huynh như bị tước đoạt đi hào quang vốn có, ai cũng có thể chỉ trỏ hắn, ném ánh mắt khinh thường, xem thường.] [Hắn giống như một con ưng vốn tung bay trên cửu thiên, cuối cùng bị gãy cánh, thống khổ giãy dụa trong vũng bùn...] "Không... Không phải như thế..."
Trong một trạng thái thần kỳ nào đó, tâm tình của Liễu Như Yên đột nhiên sụp đổ, đau đớn thốt lên.
"Đều là lỗi của ta! Là ta không biết rõ chân tướng mà oan uổng cho sư huynh! Các người muốn trách thì trách ta! Đừng trách sư huynh!"
Nhưng tiếng kêu gào của nàng không có tác dụng mảy may.
Càng không thể truyền đến tai người trong hình ảnh.
Hình ảnh vẫn tiếp tục biến đổi.
Tâm can của nàng đang không ngừng biến ảo trong tấm hình, tựa như bị tàn phá chưa từng có.
Bị lưỡi dao tên là tự trách và đau lòng đâm vô số nhát, rồi lại từng nhát bị nghiền nát không ngừng.
[Sư huynh từng được mọi người trong tông môn yêu quý, trong một đêm địa vị rơi xuống đáy vực, vô số đệ tử trong tông môn từng sùng bái, tín ngưỡng hắn, giờ xem hắn như đối tượng để chế nhạo, nói hắn là một kẻ đạo đức giả, tất cả những gì đã từng có đều là giả tạo.] [Không biết đã trải qua bao lâu trong những lời ác độc như vậy.] [Về sau, vì bị thương không thể cứu chữa trong bí cảnh, tu vi không thể tiến thêm, sư huynh bị tông môn dùng đủ mọi lý do trực tiếp trục xuất, mặc kệ hắn sống chết ra sao.] [Ngày hôm đó, tuyết lớn bay phấp phới, trời đông giá rét lạnh thấu xương.] [Bọn họ vui đùa trong cung điện ấm áp, cười nói rôm rả.] [Sư huynh cô độc một mình đi trong đêm đông lạnh lẽo.] [Hình như hắn cũng không còn thẳng thắn rạng ngời như trong ký ức...] [Thân ảnh hắn đơn bạc, bước chân lảo đảo, trên nền tuyết hoang vắng chỉ để lại một chuỗi dấu chân cô độc thuộc về riêng mình.] [Cuối cùng, hắn dùng hết sức lực cuối cùng, ngã xuống trên nền tuyết băng giá...] [Nàng nghe thấy sư huynh sau cùng nhỏ giọng thì thầm: Lạnh quá...] [Sư huynh trong hình đã chết rồi, chết trong một đêm cô độc.] [Chết trong một đêm mà bọn họ chưa từng biết.] ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận