Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 191: Sư tỷ toàn bộ màu đen hóa, đều muốn giết hắn!

"Liễu Như Yên... Ngươi thật sự là phát điên rồi sao!?'' "Tại sao đến cả ngươi cũng muốn giết ta?"
Diệp Thanh Vân giận dữ chất vấn.
Hắn ngàn tính vạn tính cũng không ngờ, Liễu Như Yên lại ra tay với hắn.
Những ngày này hắn ở bên ngoài cũng có xem qua các loại luyện ánh sáng.
Có thể xác định, những lời Liễu Như Yên vừa nói đều là thật, không hề cố ý lừa hắn.
Phải biết, lúc trước ở tông môn, người có quan hệ tốt nhất với mấy sư tỷ cũng là Liễu Như Yên!
Nhưng bây giờ đến cả nàng cũng muốn giết hắn!
"Ha ha..."
Liễu Như Yên khẽ cười một tiếng.
Cô ta đưa tay lau vết máu tươi vừa trào ra ở khóe miệng do bị một chưởng của Diệp Thanh Vân đánh trúng.
Cả người chẳng những không có vẻ gì là bị trọng thương đau khổ, nụ cười trên khóe miệng thậm chí còn có vẻ hơi bệnh hoạn và điên cuồng.
"Tại sao muốn giết ngươi?"
"Ha ha ha! Chuyện này chẳng phải quá hiển nhiên sao?"
Liễu Như Yên nắm chặt tụ kiếm trong tay, đầu hơi nghiêng lên, nhếch miệng cười trông vô cùng quái dị làm người ta sợ hãi.
Rõ ràng đứng dưới ánh trăng, nhưng sâu trong đôi mắt lại phản chiếu ra một thứ ánh sáng đỏ khiến người ta run rẩy!
"Nếu không phải lúc đó ở Thiên Sơn bí cảnh, ngươi cố ý xúi giục ta đi hái cái Yêu thú bạn sinh thảo kia, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra."
"Nếu như ban đầu ta không có ngu xuẩn như vậy, tin vào mấy lời của ngươi, đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu sư huynh, thì cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra..."
"Nếu không phải vì ngươi, sư huynh đã không phải trải qua nhiều đau khổ như vậy, chúng ta cũng sẽ không mất đi sư huynh..."
"Ha ha ha... Chỉ cần ngươi chết... Sư huynh nhất định sẽ trở về!"
Giọng của Liễu Như Yên càng nói càng trở nên điên cuồng.
"Ha ha ha! Lúc đầu ta quá ngu, ngu đến mức lại cho rằng hạng tiểu nhân hèn hạ như ngươi là người lương thiện chất phác, còn trở thành đồng lõa ác tâm của ngươi, đẩy sư huynh ôn nhu như vậy xuống vực sâu..."
"Ta thật sự đáng chết... đáng phải xuống địa ngục vĩnh viễn bị nghiệp hỏa thiêu đốt, vĩnh viễn không được siêu sinh..."
Nụ cười bệnh hoạn trên khóe miệng Liễu Như Yên càng lúc càng khoa trương, càng lúc càng điên cuồng.
"Nhưng, ngươi phải cùng ta xuống địa ngục!!"
Oanh!!
Ngay sau đó, làn da trắng nõn của Liễu Như Yên bỗng nhiên bốc cháy lên một tầng huyết sắc hỏa diễm, khí tức của cả người cô ta như thể hồi quang phản chiếu mà tăng lên liên tục!
"Ngươi..."
Đồng tử của Diệp Thanh Vân càng lúc càng lớn, kinh hãi đến tê cả da đầu, cả người thậm chí vì hoảng sợ mà không khỏi lùi lại hai bước!
Đốt cháy bản nguyên tinh huyết!
Đây là một chiêu thức khi tu sĩ bị ép đến đường cùng mới sử dụng, chiêu thức tự tổn hại 800 để giết địch 1000!
Phải biết, bản nguyên tinh huyết chính là căn cơ của tu sĩ, một khi bị tổn hại, sẽ tạo ảnh hưởng cực lớn đến con đường đại đạo tương lai, thậm chí ngay cả tu vi cảnh giới cũng khó mà tiến triển.
Chỉ cần không phải kẻ ngốc, sẽ không lựa chọn tiêu hao nó, lấy tiềm lực tu luyện tương lai làm cái giá, ép đổi lấy sức mạnh tạm thời.
Nhưng tên Liễu Như Yên này, không trực tiếp giết hắn, mà trực tiếp lựa chọn tiêu hao bản nguyên tinh huyết!
Bất quá, căn bản cũng không cho hắn thời gian suy nghĩ.
Liễu Như Yên giống như một con lệ quỷ phát điên, một lần nữa đánh tới.
Diệp Thanh Vân đành phải lấy thanh cổ kiếm đen nhánh ra nghênh đỡ.
Nhưng ban đầu hắn đã bị Liễu Như Yên chơi một vố, giờ phút này vẫn đang trong trạng thái trọng thương.
Thêm vào đó Liễu Như Yên đang đốt cháy bản nguyên tinh huyết, rơi vào trạng thái cuồng bạo, hắn căn bản khó mà ngăn cản.
Cả người lập tức bị đánh phun máu tươi.
May mắn là khi nãy nói chuyện với Liễu Như Yên, hắn đã bảo tiểu bạch xà luôn ở trong ngực mình, vận dụng thiên phú giúp hắn hấp thụ phần lớn độc tố trong cơ thể.
Nếu không thì nhát đao vừa rồi của Liễu Như Yên hắn tuyệt đối không đỡ nổi, có thể sẽ chết ngay tức khắc mà không kịp trăn trối!
"Giúp ta ngăn cô ta lại!"
Thiên Cương độc tuy đáng sợ, nhưng với thể chất đặc thù của hắn, còn có thể miễn cưỡng ngăn chặn.
Bây giờ vấn đề mấu chốt là phải giải quyết con phiền toái Liễu Như Yên này.
Nếu không, chỉ cần hắn sơ sảy một chút, thì tuyệt đối sẽ chết dưới đao của Liễu Như Yên!
"Nếu không phải thấy ngươi còn có chút tác dụng với ta, thì với loại Nhân tộc nhãi nhép như ngươi, đừng hòng ra lệnh cho bản nữ hoàng."
Tiểu bạch xà nói tiếng người, rồi trực tiếp bò ra từ trong ngực của Diệp Thanh Vân.
Vảy màu trắng trong suốt lấp lánh lập tức trở nên sáng chói.
Chỉ trong chớp mắt, một con tiểu bạch xà nhỏ bằng ngón tay, liền biến thành một con rắn khổng lồ cao mấy chục mét.
Tuy rằng bản thân nàng cũng không ở trạng thái hoàn chỉnh, nhưng khí tức nàng phát ra lúc này đã có thể sánh ngang với Đạo Hợp cảnh.
"Cút ngay!"
Liễu Như Yên không cần quan tâm nhiều, nàng hiện giờ chỉ muốn giết Diệp Thanh Vân.
Ai dám ngăn cản nàng, thì giết luôn!
"Chỉ là Nhân tộc, không biết tự lượng sức mình, cũng dám ở trước mặt bản hoàng làm càn."
Đôi mắt đỏ ngầu của bạch xà mang theo ý khinh thường.
Xung quanh thân nàng nhanh chóng nổi lên một tầng băng vụ, những bông tuyết trường thương không ngừng ngưng tụ bên cạnh nàng, phản chiếu ra ánh hàn quang làm người sợ hãi.
Vút vút vút— — Ngay sau đó, vô số bông tuyết trường thương mang theo tiếng gió rít bắn ra, muốn trực tiếp xuyên Liễu Như Yên thành con nhím.
Việc đốt cháy bản nguyên tinh huyết sẽ dễ dàng khiến người ta rơi vào trạng thái cuồng bạo mất lý trí.
Liễu Như Yên căn bản cũng không hề nghĩ đến chuyện né tránh.
Đưa tay đánh ra những ngọn tử diễm cuồn cuộn, cùng với từng bông tuyết trường thương va chạm mạnh mẽ.
Ầm ầm!
Trong tiếng nổ kinh thiên động địa, bông tuyết văng tung tóe, tử diễm cuồn cuộn, xung quanh thậm chí còn bị bao phủ một lớp hơi nước đậm đặc do bông tuyết tan ra!
Nhân lúc Liễu Như Yên bị tạm thời ngăn lại.
Diệp Thanh Vân vội vàng vận dụng nội lực của mình, muốn ép độc tố đang xâm nhập toàn thân kinh mạch ra ngoài.
Dù sao, dị biến của Liễu Như Yên đã cho hắn biết, trong khoảng thời gian này Vấn Kiếm tông tuyệt đối đã phát sinh vấn đề.
Có lẽ không chỉ có Liễu Như Yên và Lạc Bạch Chỉ muốn giết hắn.
Thậm chí đến cả Sở Ấu Vi và sư tôn của hắn là Mộc Bạch Lăng cũng có thể muốn giết hắn!
"Chết tiệt!"
Trong lòng tuy rất phẫn hận.
Nhưng Diệp Thanh Vân biết, nơi đây không nên ở lâu, lỡ như hấp dẫn Sở Ấu Vi và Mộc Bạch Linh tới, thì hôm nay hắn tuyệt đối lành ít dữ nhiều.
Nhưng hắn còn chưa kịp tiếp tục trừ độc tố, cả người bỗng nhiên cảm thấy như kinh ngạc, ngẩng đầu lên.
Oanh!!
Đồng thời, một đạo thần quang xé tan bầu trời, nhanh chóng xuyên qua tầng không, từ một bên khác lao tới, mang theo uy năng hủy diệt không gì sánh được, ngay lập tức tại nơi hắn vừa đứng tạo ra một vụ nổ kinh khủng!
Đá vụn văng tung tóe, Diệp Thanh Vân giống như bị dư âm của cơn bão đáng sợ bao phủ, cả người lăn lóc trên mặt đất vài vòng, mới miễn cưỡng ổn định lại được.
"Quả nhiên, hạng tiểu nhân hèn hạ như ngươi, không dễ giết như trong tưởng tượng."
Cùng lúc đó, một giọng nói thanh lãnh êm tai khác vang lên, giọng nói rất quen thuộc đối với hắn.
"Thật sự là như một con gián chết dẫm không hết, khiến người ta buồn nôn."
Diệp Thanh Vân vô thức kinh ngạc ngẩng đầu.
Quả nhiên không sai, hắn thấy một bóng hình thân mặc Nghê Thường tuyết váy, mái tóc đen như thác nước xõa sau lưng, giống như tiên tử dưới trăng bước đến.
Điều làm hắn thấy cẩu huyết hơn cả chính là việc.
Đại sư tỷ của hắn Sở Ấu Vi cũng đã đến!
Mà mục đích cũng không cần nói cũng biết, là đến để giết hắn!
Trái tim Diệp Thanh Vân lập tức chìm xuống đáy vực.
Đám người này có bệnh hết cả rồi sao?
Cố Hàn tự mình rời khỏi tông môn, liên quan gì đến hắn Diệp Thanh Vân?
Chỉ vì trước kia hắn và Cố Hàn có chút mâu thuẫn.
Cho nên bọn người kia đem tất cả oán hận đổ lên người hắn, quy hắn là kẻ cầm đầu, muốn giết chết hắn?
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận